Phù Thiên Ký

... Ba giây... Năm giây... Bảy giây... Mười giây...

Chưa tra chưa biết, càng tra, thần sắc Na Trát càng trở nên khác lạ. Mới đầu chỉ là tò mò, nhưng sau đó, gương mặt nàng dần ngưng trọng. Nàng đã phát hiện ra điều gì đấy...

Để xác nhận rõ hơn, Na Trát lại đưa thêm một đạo thần thức tiến vào cơ thể Lăng Mị.

Vài phút sau...

Vẻ ngưng trọng trên mặt Na Trát đã hoàn toàn tan biến, thay vào đó, một biểu cảm khác lại xuất hiện: Mừng rỡ.

Bằng chứng cụ thể nhất chính là nụ cười rộng mở trên môi nàng hiện giờ. Nó vẫn ở đấy, hơn nữa còn mỗi lúc một rõ ràng...

Nàng... Đang vô cùng kích động. Rất nhiều, đến độ không thể kìm nén được phải bật lên thành tiếng:

“Ha a a... Trời cũng giúp ta...”.

Không may thay, sự kích động này của nàng đã mang lại một hậu quả tức thì.

Vốn ngã đầu thẫn thờ trên bàn, ánh mắt Tiểu Đinh Đang liền lóe lên. Kế đó, cô bé nhanh chóng rời khỏi chiếc ghế đang ngồi. Về phần Lăng Mị, dù bận áp chế luồng khí nóng trong cơ thể cũng lập tức bật người dậy mở ra kết giới, phóng xuống giường rồi tiếp cận Tiểu Đinh Đang.

Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, rõ ràng là bọn họ đã phát giác ra sự có mặt của kẻ thứ ba trong phòng.

Nói đến cũng là nhờ Na Trát cả. Nàng đã tự chỉ điểm mình. Những lời vừa rồi của nàng đã không được thu liễm bằng thuật pháp như trước đó. Và kết quả... Chúng lập tức bị Lăng Mị và Tiểu Đinh Đang nghe được.


Có một điều không thể không công nhận là phản ứng của Lăng Mị cực kỳ mau lẹ. Ngay khi nghe được lời nói bất cẩn của Na Trát thì nàng liền dùng tốc độ nhanh nhất cởi bỏ kết giới và phóng thẳng đến chỗ Tiểu Đinh Đang, cắp lấy cô bé rồi lao ra ngoài.

Âm thanh vừa nghe kia rõ ràng là ở rất gần. Kẻ phát ra nó khẳng định đang có mặt trong phòng. Ấy thế mà từ nãy giờ nàng lại hoàn toàn không cảm nhận được chút khí tức hay sự khác thường nào hết...

Cái này có ý nghĩa gì?

Kẻ kia rất có khả năng là một cường giả!

Chỉ có cường giả mới dễ dàng qua mặt nàng như vậy. Tuy rằng hôm nay tu vi chỉ còn ở mức Linh châu đệ thất trọng nhưng nói thế nào thì trước đây nàng cũng từng là tu sĩ Thiên hà cảnh, linh giác nhạy bén cỡ nào có thể nghĩ, so với tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng bình thường hẳn là cũng chẳng thua kém bao nhiêu. Vậy mà đối với kẻ đột nhập kia lại không mảy may hay biết chút gì...

Chỉ có hai khả năng: Hoặc là đối phương có thủ đoạn che giấu rất lợi hại hoặc là cảnh giới của đối phương đã ở vào cấp bậc cường giả.

Trong hai khả năng ấy, Lăng Mị mặc dù không chọn tin vào cái nào nhưng vì đảm bảo an toàn, nàng cảm thấy mình nên lập tức chạy ra khỏi phòng, sau đó thì tri hô để người tiếp ứng.

Đó là ý định của Lăng Mị, và nàng đã thật sự làm thế, theo những gì mà mình nghĩ. Chỉ tiếc...

Nàng không được may mắn. Đơn giản là bởi kẻ đột nhật vào phòng nàng, cảnh giới của đối phương vốn chẳng phải ở cấp bậc cường giả - trường hợp xấu nhất theo nàng tính – mà thuộc về tầng thứ cao hơn nhiều: Chân nhân cảnh. Đáng nói lại còn là bát trọng.

Chân nhân? Còn là bát trọng?

Lăng Mị dù có trí tưởng tượng phong phú hơn thì hẳn cũng sẽ không nghĩ tới khả năng này. Đó đã là một đại nhân vật thực sự rồi. Mà đại nhân vật khủng bố như thế thì đêm hôm khuya khoắt chạy đến chỗ nàng làm gì chứ? Cấp bậc cường giả còn dễ tin một chút.


Tất nhiên, Lăng Mị đã sai. Thực tế đang chứng minh điều ngược lại. Vị chân nhân – đại nhân vật khủng bố kia, y đích thị là tới, hơn nữa là còn nảy sinh hứng thú với nàng. Mà không, thật ra thì bây giờ sự hứng thú đã chuyển thành mong muốn rồi.

Na Trát, nàng muốn bắt lấy Lăng Mị.

Và đó chính là lý do tại sao lúc này Lăng Mị cùng Tiểu Đinh Đang đã bị đánh cho bất tỉnh nhân sự. Hay có lẽ nên nói là búng cho bất tỉnh nhân sự mới đúng. Na Trát ra tay rất nhẹ.

...

Ngồi xuống bên cạnh Lăng Mị, Na Trát cười tà:

“Ngươi đã bị ta chọn rồi, tưởng chạy mà được sao?”.

“Diễm Tuyệt Tam Sinh, Trinh Nguyên Bất Biến... Những tưởng chỉ là truyền thuyết, không nghĩ hôm nay lại thật sự nhìn thấy...”.

Thu lại nụ cười của mình, Na Trát thoáng nghĩ ngợi rồi chợt lẩm bẩm:

“Diễm Tuyệt Tam Sinh vốn chưa từng có ai gặp qua, ta cũng chỉ từ cổ thư trong tộc mà biết được... Hư thực thế nào... Đúng là khó xác minh”.

“Nhưng cấu tạo tim của nàng quả rất kỳ lạ, hoàn toàn giống với miêu tả về bảo đỉnh Diễm Tuyệt Tam Sinh bên trong cổ thư...”.

“... Ừm... Nếu như nàng đích xác là Diễm Tuyệt Tam Sinh mà nói, vậy thì khẳng định phía dưới phải có...”.


Di chuyển ánh mắt xuống chỗ nào đó của Lăng Mị, Na Trát ra vẻ nghiêm trang nhủ thầm: “Cùng với U Hương Lãnh Thủy, Diễm Tuyệt Tam Sinh chính là một trong hai loại bảo đỉnh bí ẩn nhất trên thế gian này, thần thức chưa chắc đã nhìn ra được gì... Có thể đã sai lầm...”.

...

Sau một hồi trầm tư, cuối cùng thì Na Trát cũng hạ quyết định: Nàng muốn đem Lăng Mị từ trong ra ngoài kiểm tra thật chi tiết một lần nữa.

Đầu tiên là áo, tiếp đến là quần, tiếp nữa là áo nhỏ và sau cùng là quần nhỏ, tất tần tật, toàn bộ y phục trên người Lăng Mị chẳng mấy chốc đã bị cởi bỏ một cách triệt để.

Ngay khi chiếc quần lót mỏng manh màu đen khiêu gợi kia được lột ra, một cơ thể hoàn mỹ, nóng bỏng tức thì lộ rõ. Từng đường nét, từng chi tiết, hết thảy đều lõa lồ trước mặt Na Trát.

...

“Cái này...”.

Na Trát tặc lưỡi than khẽ: “Chậc, trên đời sao lại có nữ nhân như ngươi chứ. Diễm lệ đến độ khiến người ta nhìn mà ao ước...”.

Lời Na Trát quả không hề ngoa chút nào. Lăng Mị bây giờ thật sự là rất mê người. Nhất là kết hợp với làn da ửng hồng và mùi hương nhàn nhạt đang toát ra từ cơ thể kia... Trộm nghĩ phàm là nam nhân thì khẳng định đều sẽ bị nó mê hoặc, thậm chí tâm trí kém một chút mà nói, trở nên si dại cũng không phải không thể...

Nói đâu cho xa, ngay đến Na Trát – một nữ nhân có sinh lý bình thường – còn cảm thấy như đang chìm đắm nữa là...

...

Khoan đã!

Hai mắt vốn khép hờ, Na Trát đột nhiên mở lớn. Theo bản năng, nàng bật người dậy, kéo dãn khoảng cách với Lăng Mị.


Nhanh chóng gạt đi tạp niệm, nàng tức tốc vận hành linh lực...

Hai phút sau.

Thở ra một hơi dài, Na Trát đình chỉ pháp quyết.

Nàng nhìn xuống Lăng Mị còn đang nằm lõa lỗ trước mặt, giọng trầm trọng:

“Sức mị hoặc thật đáng sợ”.

Vừa rồi, trong một thoáng lơ là, nàng đã bị mê hoặc.

Đường đường là tu sĩ Linh anh đệ bát trọng vậy mà lại bị một nữ nhân nằm bất động ngay đến một chút năng lực phản ứng cũng không có làm cho mơ mơ màng màng, nói ra đúng là quá khó tin. Càng khó tin hơn nữa là... Bản thân kẻ bị mê hoặc kia lại còn là một nữ nhân có sinh lý bình thường mới...

Na Trát thật chẳng biết phải diễn tả thế nào. Nàng... Vừa rồi... Có thứ gì đó đã âm thầm tác động lên nàng. Dường như là cả cơ thể lẫn thần trí... Nàng cũng không rõ ràng lắm.

Tuy nhiên, có một điều mà nàng hoàn toàn chắc chắn: Căn nguyên bắt nguồn từ Lăng Mị.

“Lẽ nào là do mùi hương cổ quái toát ra từ da thịt nàng kia?”.

Na Trát cảm thấy đến chín phần là như vậy. Ngoài mùi hương kia ra thì nàng không còn phát hiện thêm thứ gì bất thường có thể ảnh hưởng đến mình nữa hết.

Chỉ là... Nàng không biết cụ thể nó là thứ gì, cái mùi hương đó. Nàng chưa từng kiến thức qua loại hương thơm này. Nó rất kỳ lạ, chẳng giống bất cứ loại nào mà nàng từng biết trước đây.

“Trong cổ thư có nói người sở hữu thể chất Diễm Tuyệt Tam Sinh, cơ thể thỉnh thoảng sẽ phát sinh một triệu chứng kỳ lạ, đó là da thịt ửng hồng, thân như lửa đốt, hệt như bị trúng phải xuân dược... Thế nhưng nó lại không hề nhắc tới mùi hương gì cả...”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui