Phù Thiên Ký

“Quái vật”, đó là hình tượng của Vương Chi trong lòng Công Tôn Tiểu Điệp. Ngoài nó ra thì hắn chẳng còn biết phải dùng hình ảnh hay ngôn từ nào để so sánh ví von nữa cả. Trong đời mình, Công Tôn hắn chưa từng gặp phải kẻ nào đáng sợ như vậy. Nhất là khi nhớ lại trận chiến vì tranh Xuy Thủy Kiếm kia…

Hơn hai mươi năm trước hắn đã bại một lần, dưới tay của Tiểu Bá Vương. Lúc đó hắn cảm thấy ngỡ ngàng, bất cam, oán hận… Hắn lao đầu vào tu luyện, điên cuồng tu luyện để một ngày có thể tái đấu, đường đường chính chính trả lại cho Tiểu Bá Vương sự thất bại mà đối phương ban tặng. Nhưng còn đối với Vương Chi, kẻ thứ hai lấy tu vi cùng cấp đánh bại mình, Công Tôn Tiểu Điệp hắn lại chẳng có những cảm xúc kia. Không có ngỡ ngàng, không có bất cam, oán hận thì lại càng không. Có, duy nhất chỉ là kinh sợ.

Tu luyện ư? Tái đấu ư?

Công Tôn hắn cầu mong cách cái tên quái vật kia càng xa càng tốt a!

Nghĩ đi, khi ngươi dốc toàn bộ thực lực ra để đánh nhưng lại chẳng làm gì được đối thủ, để rồi sau đó, lúc đối thủ chỉ tùy tiện xuất ra một hư ảnh liền bóp nát đòn công kích mạnh nhất của ngươi, đáng nói nhất là ngươi lại còn không biết đối phương đã xuất ra bao nhiêu lực lượng của bản thân, như vậy ngươi có bị đả kích không, có bị kinh sợ không?

Thất bại có thể thôi thúc ngươi nỗ lực phấn đấu, nhưng thất bại quá lớn thì lại dễ dàng khiến ngươi hoàn toàn gục ngã. Mặc dù Công Tôn Tiểu Điệp chẳng phải hạng người tâm chí kém cỏi hay là kẻ hèn nhát gì, tuy nhiên, với những gì đã trải nghiệm trong trận chiến với Vương Chi cũng như mớ kiến thức bao năm tích lũy của mình, hắn cảm nhận được chênh lệch. Một khoảng cách rất lớn. Trực giác mách bảo hắn tốt nhất là nên tránh xa Vương Chi kia ra.

Có thể một ngày nào đó hắn sẽ san bằng khoảng cách, tự mình tìm Vương Chi để đòi lại món nợ của kẻ chiến bại. Thế nhưng… đó không phải là bây giờ!

Tại đại hội này, tại Tông môn chi chiến này, Công Tôn Tiểu Điệp thật sự là rất rất không muốn Vương Chi xuất hiện. Mà không, vốn dĩ hắn đã không hề nghĩ rằng đối phương sẽ xuất hiện.

Nhưng thực tế nó đã xảy ra – cái điều mà hắn không nghĩ tới ấy. Tâm tình của Công Tôn Tiểu Điệp thế nào chẳng cần nói cũng hiểu.

Tông môn chi chiến này… thú thật là đã trở nên vô vị với hắn. Thay vì chờ mong thì hắn chỉ muốn nó kết thúc thật nhanh đi. Quán quân đã gần như là xác định rồi thì còn đánh đấm cái nỗi gì?

Tranh á quân như lời lão rùa đen bảo ư?

Thật vớ vẩn. Nếu như không phải vì còn muốn thể hiện một chút cho người Tứ Thiên Điện xem thì Công Tôn Tiểu Điệp hắn đã bỏ về từ lâu rồi.


Mang theo nỗi lòng phiền muộn, Công Tôn Tiểu Điệp đem kiếm lấy ra. Tuy nhiên lần này, thay vì một thanh như ở vòng đấu trước thì hắn lại gọi luôn ba thanh. Thanh thứ nhất là Huyết Long Kiếm đã từng dùng để đánh bại Lâm Đại Vỹ; thanh thứ hai thì dài tầm bốn thước, màu đen tuyền; cuối cùng là một thanh kiếm màu trắng, dài gần bốn thước rưỡi, cả ba đều có linh quang không ngừng lưu chuyển, vừa nhìn đã biết chẳng phải phàm vật.

Tùy tiện treo kiếm lơ lửng trước mặt, hắn nhìn qua Dương Cung phía đối diện, hỏi:

“Ngươi chuẩn bị xong chưa?”.

Cảm nhận được sự khinh thường của Công Tôn Tiểu Điệp, trong lòng Dương Cung không khỏi nảy sinh một tia khó chịu. Tuy rằng tu vi của đối phương cao hơn hắn một cảnh giới nhưng thái độ như vậy… thật đúng là khiến người ngứa mắt.

Giọng lạnh nhạt thấy rõ, Dương Cung hồi đáp:

“Cứ tới đi”.

“Được thôi”.

Đối với sự bất mãn của Dương Cung, Công Tôn Tiểu Điệp quả thực chẳng ưa gì lắm. Tu đạo giới là nơi nào chứ? Chính là cường giả vi tôn. Có thực lực thì sao cũng được, bằng như yếu đuối mà còn thái độ này nọ thì…

Đáng đánh!

Nhếch môi cười ngọt ngào, hắn chậm rãi nâng cánh tay thon thả còn hơn cả nữ nhân của mình lên, đột ngột duỗi thẳng những ngón tay, hô khẽ:

“Đi”.

Ngay lập tức, ba thanh kiếm với ba màu sắc phóng thẳng về phía Dương Cung.


Tất nhiên, Dương Cung sẽ chẳng đứng yên mà nhìn. Dù cho có thật sự đánh không lại đi nữa thì hắn cũng phải mang toàn bộ bản lĩnh xuất ra, càng nhiều càng tốt. Biết đâu có khi lại được mấy đại nhân vật của Tứ Thiên Điện nhìn trúng, một bước lên trời thì sao. Tuy rằng khả năng rất thấp nhưng ai nói trước được điều gì. Huống hồ để trở thành người của Tứ Thiên Điện, tiêu chuẩn ra làm sao cũng chẳng có ai biết kia mà. Ai… cũng có quyền hy vọng.

Và… thành hay không thì lại là chuyện khác.

Đối với trường hợp của Dương Cung, hắn có được người của Tứ Thiên Điện nhìn trúng hay không thì chưa biết, thế nhưng có một điều chắc chắn là… hắn sắp bại. Vừa rồi, hắn muốn và thật sự thì đã di chuyển tránh đi ba mũi kiếm của Công Tôn Tiểu Điệp. Không may thay, bản lĩnh của hắn quá kém, và kết quả thì… một trong ba thanh kiếm đã lưu lại cho hắn một nhát cắt ở hông, khá sâu. Cứ nhìn máu đang chảy ra thì biết.

“Ta tưởng là ngươi nói đã chuẩn bị xong rồi?”.

Tạm ngừng tấn công, Công Tôn Tiểu Điệp lắc đầu than khẽ:

“Người với người thật là khác xa nhau…”.

Hắn cũng không phải đang châm chọc cái gì, mấy lời vừa rồi đều là phát ra từ nội tâm. Thật ra hắn có so sánh một chút, hình mẫu thì chính là Vương Chi – con quái vật trong nhận thức của hắn.

Hắn cũng chẳng biết vì sao lại như vậy, chỉ là… nó cứ tự nhiên hiện ra. Cảm giác giống như muốn tìm kiếm cái gì đó, một thứ có thể đánh vỡ hình tượng, hoặc gọi là ám ảnh, sự sợ hãi cũng được…

Đáng tiếc… hắn không tìm thấy. Thứ duy nhất Dương Cung mang lại cho hắn chỉ có một: thất vọng.

“Chúng ta kết thúc thôi”.

Lời vừa dứt, Công Tôn Tiểu Điệp chỉ ngón tay về trước, hô nhẹ:


“Biến”.

Sau tiếng hô của hắn, trong nháy mắt, Huyết Long Kiếm cùng hai thanh hắc bạch song kiếm tức thì biến đổi.

“Rống!”.

“Rống!”.

“Rống!”.

Ba tiếng vang dội, ba long ảnh nhanh chóng hiện ra. Kế đấy, từ trên cao, chúng đồng loạt nhìn xuống Dương Cung bên dưới, giương nanh múa vuốt…

Nhìn ba long ảnh khủng bố kia, tâm Dương Cung như chìm vào đáy cốc, thậm chí đến cả dũng khí cũng chẳng biết đã tiêu thất tự bao giờ. Nhớ ở vòng đấu trước, chỉ với một long ảnh màu đỏ thôi cũng đã đủ đánh gục Lâm Đại Vỹ của Minh Đạo Các hắn rồi, bây giờ còn mọc ra thêm hai con nữa… Dù cho thực lực Dương Cung hắn có cao hơn Lâm Đại Vỹ thì cũng không có khả năng chống đỡ nổi a…

Đến với trận đấu này, hắn chủ yếu chỉ là muốn thể hiện một chút. Nhưng thực tế, Công Tôn Tiểu Điệp nói cho hắn biết rằng: hắn chẳng có cái gì để thể hiện cả.

Thần sắc nhợt nhạt, Dương Cung hít sâu một hơi, khó khăn hướng Công Tôn Tiểu Điệp bên kia mở miệng:

“Ta… chịu thua”.

Hiện tại thì Dương Cung đã hiểu, người đang đứng trước mặt có đủ tư cách để xem thường hắn, và hắn, đối với sự xem thường ấy, vốn dĩ là không có tư cách để tỏ thái độ cái gì…

“Tầm thường”.

Đó là đánh giá mà Công Tôn Tiểu Điệp mới thầm gán cho Dương Cung.

Bại, không đáng sợ. Nhưng cam chịu thất bại như Dương Cung hiện giờ… Đó chỉ là kẻ tầm thường, cả đời e là chẳng thể tiến xa được.


Công Tôn Tiểu Điệp hắn cũng từng bại, cũng từng kinh sợ, thậm chí đến giờ phút này nó vẫn còn ám ảnh trong tâm trí. Thế nhưng hắn khác với Dương Cung, hắn… không cam chịu.

Cường giả không phải tự nhiên mà sinh ra. Mọi thứ đều có lý do của nó.



Thất vọng lại càng thêm thất vọng, Công Tôn Tiểu Điệp vừa nghe Lôi Thiên Hà tuyên bố kết quả trận đấu xong thì liền rời khỏi sàn đấu, trở về chỗ của Thần Đao Môn.

“Tiểu Điệp”.

Ngay khi hắn vừa đặt chân xuống, Công Tôn Quy lập tức hỏi:

“Ngươi ổn đấy chứ?”.

“Ông thấy ta có chỗ nào không ổn sao?”.

“Phong cách chiến đấu của ngươi hôm nay hơi khác với bình thường”.

“Đổi tính được không?”.

“Hừm hừm”.

Khẽ hắng giọng, Công Tôn Quy biết điều không hỏi thêm nữa, chỉ gật gù đồng thuận:

“Được. Tất nhiên là được…”.

P/s: Đại biến sắp xảy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui