Đường đường là một tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng như Thanh Tùng Tử mà còn chẳng nhìn ra được Vương Tân, hay đúng hơn là Vương Chi sâu cạn thế nào thì đệ tử của hắn – Lâm Thế Danh – một tu sĩ Linh châu đệ tứ trọng – làm sao có khả năng?
Có… cũng chỉ là nhầm lẫn mà thôi. Hệt như Tần Lệ vậy.
…
Đúng thật là từ nãy giờ Lâm Thế Danh hắn vẫn chưa làm gì được Vương Tân kia nhưng như thế không có nghĩa rằng thực lực của đối phương mạnh hơn hắn. Theo hắn thấy thì sở dĩ đối phương có thể né tránh được tất cả các đường kiếm của mình, toàn bộ đều nhờ vào thân pháp cực kỳ ảo diệu của bản thân mà thôi. Thân pháp ấy, nó đã làm hắn khó khăn một chút, trong việc tấn công. Đúng thế, chỉ là một chút, và nó sẽ kết thúc sớm thôi. Hắn khẳng định như vậy.
Tạm dừng kiếm, Lâm Thế Danh cất tiếng:
“Vương đạo hữu, thân pháp của đạo hữu quả là kỳ diệu hiếm thấy, thiết nghĩ so với tốc độ cực hạn của tu sĩ Linh châu đệ ngũ trọng bình thường cũng chẳng thua kém chút nào, đích thực rất lợi hại. Có điều…”.
Giọng hơi đổi, hắn mỉm cười nói tiếp: “… Ta không nghĩ đạo hữu có thể làm cho ta ‘sẽ không còn nữa’ chỉ bằng bấy nhiêu. Mặc dù trận đấu giữa chúng ta đã trôi qua được một lúc, thế nhưng… ta phải thú thật rằng mình vẫn chưa nhìn thấy lòng tin của đạo hữu ở đâu cả”.
Vương Chi nghe xong nhưng không vội đáp. Ẩn ý bên trong câu nói của Lâm Thế Danh, Vương Chi hắn đương nhiên là hiểu được. Nó quá rõ ràng. Đối phương không muốn trận đấu cứ thế mà vô vị đánh xuống…
Thật ra thì Vương Chi cũng chẳng có ý chơi đùa gì ở đây cả, né tránh chẳng qua là vì muốn biết Lâm Thế Danh – kẻ năm xưa được ca tụng là kỳ tài tu luyện của Yêu Tông – đến cùng là có bao nhiêu cân lượng thôi. Và thực tế, sau một hồi quan sát, hắn cảm thấy có chút thất vọng với những gì đối phương đã thể hiện.
Phải chăng là do hắn biểu hiện còn chưa đủ để Lâm Thế Danh kia xem trọng? Nghe giọng điệu của đối phương thì dường như không hề có lấy một tí e ngại nào…
Nếu vậy…
“Lâm Thế Danh”. – Cố tình bày ra dáng vẻ khinh thường, Vương Chi bảo – “… ‘mấy lời nói không thể viết ra sự thật’, lòng tin của ta vẫn luôn ở ngay đây, không thấy được là bởi mắt ngươi quá kém. Ngươi… hãy mở to đôi mắt của mình ra để nhìn”.
Vừa nghe Vương Chi nói thế, chân mày Lâm Thế Danh liền cau lại. Hắn đang khó chịu.
Vương Tân kia thật sự là quá khinh người rồi.
…
“Hừ, đúng là đồ cuồng vọng!”. – Cùng chiến tuyến với Lâm Thế Danh, phía trên Anh Tiên Đài, Tần Lệ không nhịn được bật thốt.
Nàng cảm thấy tên vô lại Vương Tân kia quá ngông cuồng rồi. Bảo Lâm sư huynh của nàng mở to mắt ra mà nhìn? Cái lòng tin của hắn?
Theo những gì nàng quan sát được thì từ khi trận đấu bắt đầu tới giờ, tất cả mọi thứ mà tên vô lại kia làm là né và tránh, hoàn toàn chẳng có lấy một đòn phản công nào hết. Tuy rằng hắn tránh né rất giỏi, nhưng vậy thì sao? Chạy qua chạy lại mà đánh thắng Lâm sư huynh của nàng được chắc.
“Đúng là ếch ngồi đáy giếng, coi trời bằng…”.
Đang lẩm bẩm, Tần Lệ đột nhiên im bặt. Bộ dạng hiện tại của nàng trông khá là hoạt kê: mắt mở to, mặt cứng đơ, miệng há hốc và cả người thì hoàn toàn bất động. Nàng đã chết lặng.
Tuy nhiên, cái “chết” này không phải chỉ mỗi mình nàng mới có, Chu Đống, Mã Điềm đứng kế bên cũng là như thế. Thậm chí Vương Tuyết Nghi – người vốn luôn tỏ ra lạnh lùng xa cách cũng chẳng thể giấu được một tia kinh ngạc trong đáy mắt. Nàng thực sự là đã bị làm cho bất ngờ, và gây ra nó thì chính là kẻ đang đứng dưới Anh Tiên Đài kia: Vương Tân.
Một cái tên xa lạ. Vương Tuyết Nghi chưa từng nghe tới nó trước đây, và vốn dĩ nàng cũng không nghĩ là mình sẽ ghi nhớ lấy nó sau này. Linh châu đệ tứ trọng có rất nhiều, dù là xuất chúng thì lại thế nào?
Ban đầu, đối với Vương Tân, Vương Tuyết Nghi đúng thật là có phần xem nhẹ, nếu không muốn nói là khinh thị.
Né tránh được những đường kiếm hung hiểm của Lâm Thế Danh, rất lợi hại? Vương Tuyết Nghi nàng tuyệt đối tin tưởng trong vòng mười chiêu có thể đả bại Lâm Thế Danh.
Đúng là ở Yêu Tông, tất cả mọi người, từ đệ tử bình thường cho đến mấy vị trưởng bối, ai cũng đều cho rằng Lâm Thế Danh vượt trội hơn nàng. Cũng dễ hiểu thôi, chính nàng đã muốn như thế kia mà. Bọn họ làm sao tưởng tượng được chỉ trong vòng hai mươi lăm năm ngắn ngủi, Vương Tuyết Nghi nàng lại có thể từ một tiểu tu sĩ Linh tuyền cảnh biến thành một cao thủ Linh châu đệ ngũ trọng chứ? Điểm khởi đầu và kết thúc… cách xa nhiều lắm.
Thật lòng mà nói thì trong con mắt của Vương Tuyết Nghi nàng, Lâm Thế Danh – vị sư huynh thiên tài kia – chẳng là gì cả. Đó là lý do tại sao từ nãy giờ, đối với trận đấu của hắn nàng lại tỏ ra lơ đễnh không buồn quan chiến. Một trận đấu tẻ nhạt thì có gì thú vị chứ.
Suy nghĩ của nàng là vậy, và nó đúng… cách đây vài giây. Bây giờ ư? Đã sai. Thực tế chứng minh Vương Tuyết Nghi nàng đã lầm. Có thể trận đấu này vẫn rất tẻ nhạt, tuy nhiên, kẻ đang thi đấu thì chắc chắn là không.
Ý nàng dĩ nhiên không phải Lâm Thế Danh mà là Vương Tân của Hồng Diệp Cốc kia. Hắn vừa khiến cho một vài nhận định trong đầu nàng thay đổi. Rằng… hắn khác biệt với những tu sĩ Linh châu đệ tứ trọng còn lại.
Mà không, hắn nào phải cái gì Linh châu đệ tứ trọng, bây giờ phải nên gọi là Linh châu đệ ngũ trọng mới đúng. Chính hắn đã vừa bộc lộ điều đó. Cái khí tức và linh lực đang phát ra kia tuyệt đối không thể nào là nhờ kích hoạt bí pháp hay thần thông nào được. Nó chẳng những cực kỳ ổn định, tinh thuần mà còn rất mạnh, nếu Vương Tuyết Nghi không lầm thì đây là dấu hiệu cho thấy đối phương đã sắp đột phá!
Vốn cho rằng Vương Tân kia chỉ đơn thuần là một tu sĩ Linh châu đệ tứ trọng, vậy mà loáng một cái, hắn đã biến thành Linh châu đệ ngũ trọng, thử hỏi làm sao Vương Tuyết Nghi không bất ngờ, không kinh ngạc cho được chứ. Tài ẩn giấu của đối phương chỉ e cũng chẳng thua kém nàng bao nhiêu. Nếu không phải như vậy thì mấy vị trưởng bối của nàng sao lại có dáng vẻ thất thố, nghi hoặc như hiện giờ được. Thậm chí ngay đến tông chủ Thanh Tùng Tử - người có tu vi Linh châu đệ cửu trọng – còn trầm mặc nhăn mày nữa là.
Sau khi nhận ra những điều đó, nếu nói Vương Tuyết Nghi chẳng có chút rung động nào thì đúng là dối trá. Nàng đã bị rung động, nhiều hơn “một chút”.
Từ khi có được Bách Biến Thiên Ma Công, ngụy trang và ẩn giấu không nghi ngờ gì đã trở thành ưu thế của nàng. Hai mươi lăm năm qua, chỉ có nàng qua mặt người khác chứ chưa từng có một tu sĩ cùng cấp nào có thể qua mặt được nàng. Nhưng hôm nay, xem ra điều đó đã bị đảo lộn rồi. Thú thật là cho tới tận giờ phút này nàng vẫn chưa thể bình thản tiếp nhận những gì đang diễn ra. Dù không muốn nhưng có một điều mà nàng không thể không công nhận: nếu Vương Tân không chủ động bộc lộ tu vi thì nàng sẽ chẳng bao giờ biết được.
Lại nói, liệu ẩn giấu có phải đã là thứ tốt nhất mà Vương Tân kia làm được?
Hay ngoài nó ra thì hắn còn có những thủ đoạn lợi hại hơn nữa?
Đó là thắc mắc của Vương Tuyết Nghi và cũng đồng thời là nghi hoặc của hầu hết mọi người đang có mặt ở đây.
Tất cả đều đang rất muốn biết…
Trong số đó, kẻ đầu tiên cần phải nhắc tới chính là Lăng Mị - người đã từng cùng Vương Tân, cũng là Vương Chi gắn bó mấy năm trường tại Động Lăng Ba, Thiên Đan Phong.
Những năm tháng đó, công bằng mà nói thì quan hệ của hai người bọn họ rất tốt. So với những cặp sư đồ khác thì họ thân thiết hơn nhiều lắm. Phải, đến độ mà người ngoài nhìn vào còn chẳng thể phân biệt được họ có đúng thật là sư đồ hay không…
Tiếc rằng… hết thảy đều đã là quá khứ.
P/s: màn đặc sắc nhất sắp tới rồi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...