Trong cơn kích động tột cùng, ký ức đau thương, từ lo lắng sợ hãi, sắc mặt nam tử dần biến đổi.
“Tí tách… tí tách…”.
Là máu. Chúng tràn ra khóe miệng hắn. Nhưng… hắn dường như chẳng hề bận tâm đến.
Chầm chậm… chầm chậm… hắn ngẩng đầu lên.
Một đôi mắt đỏ rực như ác quỷ vừa hé mở. Sâu thẳm, chết chóc và… thèm khát.
“Haaaa… aaaa… aaa…”.
”… haaaa… aaaa…”.
Từ trong miệng nam tử, những tiếng thở ghê rợn liên tục phát ra. Có điều chỉ vài giây sau đó, chúng đã biến thành những tiếng gào thét.
“A a a a a….”.
“… A a a a a a…”.
“Cái quỷ gì nữa đây?”.
Chứng kiến sự “thay hình đổi dạng” của nam tử, cô gái không kiềm được thốt lên. Từ lúc chạm mặt cho đến giờ, nam tử đã đem lại cho nàng quá nhiều bất ngờ rồi.
Lấy tu vi Linh châu đệ ngũ trọng chống lại đệ thất trọng, đệ bát trọng rồi đệ cửu trọng… Tên tiểu tử này… hắn vẫn còn là người sao?
“Grừ… ừ…”.
Trong khi cô gái còn đang tự hỏi thì bên kia, tiếng thét của nam tử đã dừng hẳn. Hắn… đã biến thành một con quái vật, gần giống hệt thứ mà Tiểu Kiều nhìn thấy sau trận đấu với Công Tôn Tiểu Điệp lúc trước.
Tại sao lại nói là gần?
Đơn giản là bởi so với lần đó thì hiện giờ, hình dáng của nam tử còn dữ tợn hơn nữa. Ngoài những móng vuốt sắc nhọn nơi tay và chân thì trên đầu hắn còn mọc ra thêm một đôi sừng, miệng hắn còn có thêm bốn chiếc nanh và mắt hắn thì… thay vì thuần một màu ở cả hai con thì nó lại chia ra mỗi con một màu, trái là hổ phách còn phải là đỏ thẫm, trông cực kỳ quỷ dị.
Hắn… chẳng những đã tiến vào trạng thái ma hóa mà còn kích phát luôn cả lực lượng của huyết mạch.
Bây giờ chính là trạng thái mạnh mẽ nhất của hắn, vấn đề duy nhất chỉ là… hắn không kiểm soát được. Đúng vậy, thần trí của hắn đã bị mất khống chế. Theo khía cạnh nào đó thì có thể nói rằng: Ma công đang điều khiển cơ thể hắn.
“Grừ… ừ… hừ… ừ…”.
“Soạt!”.
Nam tử, hay nên gọi là con quái vật đã động thủ, mục tiêu thì hiển nhiên là cô gái kia. Bằng một tốc độ cực nhanh, nó vung móng vuốt sắc nhọn về phía chiếc cổ nhỏ nhắn của nàng.
Trước đòn công kích chớp nhoáng nọ, cô gái vội lắc mình tránh né, tuy nhiên, cũng chẳng rõ có phải do bị bất ngờ về tốc độ gia tăng đột ngột từ phía nam tử hay không mà nàng đã không thể hoàn toàn thoát được. Lúc này trên cổ nàng đang rướm máu. Móng vuốt đã vừa xẹt qua nó.
“Vậy mà dám làm ta bị thương đến hai lần, không cho ngươi thấy chút thủ đoạn là không được mà!”.
Gương mặt hầm hầm lửa giận, cô gái đem hết toàn bộ sức mạnh còn đang ẩn giấu lấy ra.
“Ong!”.
“Ong!”.
“Ong!”.
…
Nếu như giờ phút này mà nam tử vẫn còn tỉnh táo thì chắc chắn hắn sẽ phải vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy khí tức của cô gái. Nó đã hoàn toàn biến đổi. Cực kỳ khủng bố!
Đây căn bản không phải khí tức mà một tu sĩ Thiên hà đệ thất trọng có thể phát ra được. Đừng nói đệ thất, cho dù là đệ bát trọng cũng không thể!
Cô gái kia, nàng ta thực sự rất mạnh, căn bản chẳng phải hạng người mà nam tử có khả năng chống lại được, bất kể hiện giờ hắn đã hóa ma và kích phát lực lượng huyết mạch đi nữa.
Điều tốt nhất mà hắn nên làm bây giờ chỉ có một: chạy. Tuy chưa biết có thoát được hay không nhưng chí ít so với ở đây chờ bị giết chết thì tốt hơn nhiều.
Vậy nam tử sẽ lựa chọn thế nào? Đi hay ở?
Đáp án là ở. Hắn ở lại và sẽ tiếp tục chiến đấu. Hắn đã hoàn toàn mất kiểm soát rồi. Bản năng là thứ duy nhất còn lại trong hắn, hoặc nên nói là trong con quái vật đang điều khiển hắn.
“Ya… a a a a a…!”.
Hét dài một tiếng, con quái vật ấy lại lần nữa lao thẳng về phía cô gái.
“Quả nhiên là có vấn đề”.
Lầm bầm một câu, cô gái cong tay búng nhẹ.
“Phốc”.
Ngay tức thì, một chuyện khó tin đã xảy ra: con quái vật bị đánh bay.
Một chút giằng co cũng chẳng có!
Sức mạnh của hai bên hoàn toàn khác biệt!
“Grừ… ừ… ừ…”.
“Vẫn còn ngoan cố hả?”.
Nhìn con quái vật đang cố gượng dậy, cô gái hừ lạnh, lao nhanh về phía nó. Ngay khi vừa tiếp cận, nàng liền nâng tay điểm ra một chỉ, vị trí thì đúng ngay tại mi tâm.
…
“Bịch”.
Không còn tiếng gầm gừ hay gào thét nào nữa. Con quái vật kia đã triệt để im lặng. Cô gái đã hạ gục nó hết sức dễ dàng. Đây mới chính là sức mạnh thực sự của nàng.
Sờ nhẹ lên cổ, cô gái liếc qua kẻ đang nằm bất động trên đất, bực bội buông ra một câu:
“Món quà của tiểu tử ngươi thật là đủ bất ngờ a”.
“Bây giờ tới lượt ta trả lễ đây”.
Nói đoạn, nàng thổi nhẹ lòng bàn tay, nâng lên, kế đó thì… đánh thẳng xuống!
…
…
Chiều tà, cách Vạn Kiếm Môn chừng độ năm dặm về hướng đông.
Nơi này gọi là Thiên Nhân Thành, khá lớn, diện tích so với một đại tông môn cũng không kém bao nhiêu. Tuy rộng lớn là vậy, thế nhưng nhân số của nó lại chẳng nhiều nhặn gì lắm, còn thua cả một tiểu trấn như Ngọc Hà nữa. Lại nói, ở tòa thành này, những thứ được tìm mua và bày bán hoàn toàn khác hẳn trấn Ngọc Hà. Không có rau cải, bánh bao, thịt, cá hay bất kỳ loại thực phẩm nào; thay vào đó, mặt hàng chủ yếu ở đây lại là đan dược, pháp khí, phù lục và tài liệu yêu thú. Không sai. Giống như Nhạc Kiếm Phường mà Tiểu Kiều và nam tử từng ghé qua, Thiên Nhân Thành đích thị là một tòa thành của tu sĩ.
Ngay tại trung tâm của tòa thành này có một biệt phủ được canh giữ vô cùng cẩn thận bởi hàng trăm tu sĩ. Tích thủy cảnh có, Linh tuyền cảnh có, Linh châu cảnh… cũng có nốt, hơn nữa còn không dưới năm mươi người.
Biệt phủ này rốt cuộc là nơi ở của đại nhân vật nào mà lại được bảo vệ nghiêm ngặt đến vậy?
Thật ra thì nó chẳng là nơi ở của đại nhân vật nào hết. Biệt phủ này là tài sản chung của tám đại tông môn. Tại đây có một thứ quan trọng cần được bảo vệ: một tòa truyền tống trận.
Mới nghe qua thì thấy hơi kỳ lạ, thế nhưng nó thật sự là vậy đấy. Thứ mà tám đại tông môn bảo vệ nghiêm ngặt xác thực chỉ là một tòa truyền tống trận thôi. Tuy nhiên… tòa truyền tống trận này… rất đặc biệt. Khoảng cách mà nó truyền tống rất xa.
Bao nhiêu ư?
Một giới diện.
Đúng vậy. Nó là một tòa truyền tống trận cách giới, có thể đưa tu sĩ từ giới diện này sang giới diện khác!
Tại sao nó lại quan trọng?
Bởi vì cả Vân Lam đại lục hiện nay chỉ có duy nhất mỗi một tòa truyền tống trận cách giới này!
Nó chính là cửa ngõ kết nối đại lục Vân Lam với thế giới bên ngoài, kết nối tinh cầu này với những tinh cầu khác.
Thử tưởng tượng xem, nếu như nó bị hủy thì sao?
Vân Lam đại lục sẽ lập tức bị cô lập ngay. Mặc dù chỉ là tạm thời nhưng cũng đủ để gây tổn thất nghiêm trọng rồi.
Phải biết là để bố trí được một tòa truyền tống trận cách giới thì cần hao tốn rất nhiều tài liệu đấy!
Nếu như dễ dàng thì e là tám đại tông môn đã tự làm cho mình mỗi người mấy cái rồi chứ chẳng cần phải cùng nhau phái người tới Thiên Nhân Thành này canh giữ làm gì cho phiền phức.
Tóm lại thì Thiên Nhân Thành, hay nói đúng hơn là tòa truyền tống trận cách giới ở đây rất quan trọng đối với Vân Lam đại lục, đối với tu sĩ nơi này. Trong đó, trước tiên và chịu ảnh hưởng nhiều nhất không ai khác ngoài tám đại tông môn. Ví dụ có rất nhiều, nhưng chung quy và cốt yếu thì vẫn là mở rộng quan hệ, hợp tác làm ăn…
Hôm nay, tại Thiên Nhân Thành, kế bên tòa truyền tống trận cách giới kia, người của tám đại tông môn đều đã tề tụ đông đủ. Điều đáng nói là những người đang đứng nọ, không ai ngoại lệ, toàn bộ đều có tu vi từ Linh châu đệ thất trọng trở lên, thậm chí ngay đến cường giả Thiên hà cảnh cũng có một người.
Chẳng nghi ngờ gì nữa, đây rõ ràng là những đại nhân vật của tông môn.
Câu hỏi đặt ra là: Tại sao tất cả bọn họ lại đang tập trung ở đây, trước tòa truyền tống trận này?
P/s: Tính bạo, nhưng mất điện từ trưa đến tối nên cũng đành bất lực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...