Phù Thiên Ký

Lời vừa dứt, từ trong hư không, một thân ảnh yêu kiều dần hiện rõ.



“Ngươi là tu sĩ Thiên hà cảnh?”. – Trầm mặc hồi lâu, nam tử rốt cuộc cũng lên tiếng.

Bây giờ, nếu bảo với hắn cô gái trước mặt này chỉ đơn thuần là một tu sĩ Linh châu cảnh thì chết hắn cũng không tin tưởng.

Linh châu làm gì có kẻ nào khủng bố như vậy. Trừ phi nàng ta cũng như hắn, có được một hồi tạo hóa, tu luyện được một loại công pháp của tiên nhân thánh giả, nếu không thì với tu vi Linh châu cảnh, nàng tuyệt đối chẳng thể nào có được thứ độn pháp còn muốn vượt trội hơn cả hắn. Thế nhưng, công pháp của tiên nhân thánh giả dễ dàng có được lắm sao? Phải biết thế giới này chỉ là một thế giới giả tạo, gần như hoàn toàn tách biệt với cõi Phù Thiên, công pháp tiên nhân thánh giả lấy đâu mà có chứ.

Lại nói, huyết độn của hắn, muốn thi triển cũng không thoải mái gì, phải hao tổn rất nhiều chân nguyên và khí huyết, còn cụ thể là tổn hao bao nhiêu thì cứ nhìn vào tình trạng suy nhược hiện giờ của hắn liền biết ngay.

Nhưng cô gái kia thì sao?

Khuôn mặt tươi cười, dáng vẻ ung dung, xem trước ngó sau thế nào cũng đều thấy rất mạnh khỏe cả. Khí tức của nàng, ngay đến một chút xíu cũng chẳng hề suy giảm.

Cái này nói lên điều gì?

Sự di chuyển vừa rồi của nàng rất có khả năng là do tốc độ phi hành quá nhanh mà không phải độn pháp bí thuật nào hết!

Mà có thể phi hành với tốc độ khủng khiếp như thế, dù là Linh châu đệ cửu trọng đi nữa cũng đừng mơ làm được. Đó là đẳng cấp của Thiên hà cảnh, hơn nữa còn phải là từ đệ nhị trọng trở lên!


Đối mặt với loại cường giả cấp bậc này, dù cho bản thân có tu luyện công pháp tối cường là Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công thì nam tử cũng chỉ đành bất lực. Trấn áp nàng? E là hắn có dùng đến lực lượng của huyết mạch cũng chẳng thể làm nổi.

Như biết được nỗi lòng của nam tử, cô gái mới tới nói với giọng trêu đùa:

“Ngươi biết sợ rồi hả?”.

Nam tử nghe xong nhưng trầm mặc không đáp. Thay vì trả lời đối phương thì hắn lại liếc nhìn sang Tiểu Kiều hiện đang khẩn trương lo lắng bên cạnh, ánh mắt đầy lưỡng lự.

Là vì điều gì?

Cô gái không biết, Tiểu Kiều cũng vậy, tường tận chỉ có bản thân nam tử. Hắn… dường như đang muốn làm gì đó, một việc có quan hệ với Tiểu Kiều.

Trong giây phút nam tử vẫn còn đang do dự chưa quyết thì bên này, cô gái hành động. Thân ảnh nàng đã vừa biến mất.

Nguy hiểm!

Phản ứng phi thường mau lẹ, nam tử đẩy Tiểu Kiều sang một bên, giơ tay đánh vào khoảng không bên trái mình.

“Ba!”.

“Không tệ”.


Thân ảnh lần nữa hiện ra, cô gái nói lớn:

“Ta xem ngươi còn tiếp được bao nhiêu chưởng!”.

Vừa nói, cánh tay nhỏ nhắn của nàng vừa đánh xuống.

“Ba!”.

“Tiếp!”.

“Ba! Ba! Ba!”.

Liên tục tiếp liền ba chưởng của cô gái, khí huyết trong người nam tử tức thì nhộn nhạo.

“Phốc!”.

“Công tử!”.

Nhìn thấy nam tử thổ huyết, Tiểu Kiều vội vã chạy tới đỡ, trong lòng vốn đã lo lắng thì nay lại càng thêm hoảng hốt. Trận chiến này, nó đã đi quá xa rồi. Nàng không tài nào lường được cô gái lừa gạt kia lại mạnh mẽ đến trình trạng này. Thực lực của công tử ra sao, Tiểu Kiều nàng hiểu rõ hơn ai hết. Lúc mới bắt đầu, nàng không nghĩ là công tử mình sẽ thua, nếu có thì cũng chỉ là hy vọng công tử đừng có xuống tay giết người thôi. Dù sao đều cùng là phận nữ nhi, một chút đồng cảm cũng là nên đấy. Vậy mà bây giờ kết quả lại…


Cô gái kia căn bản là chẳng cần đến sự đồng cảm của nàng. Nàng ta mạnh mẽ như vậy, ai mà giết được chứ. Nếu giết thì cũng là nàng ta giết, không may thay, đối tượng lúc này của nàng lại chính là… công tử.

Chuyện đó… Tiểu Kiều làm sao có thể chấp nhận được. Trên thế gian này, nàng chỉ có mỗi công tử là người thân. Công tử mà có bất trắc gì thì… Hai mươi lăm năm sớm tối bên nhau, nàng đã quen bị người trách mắng, đã quen cùng người phiêu bạt. Từng câu nói, từng cử chỉ, từng cái búng tay và thậm chí là từng tiếng kêu gào thê lương, tất cả… tất cả nàng đều nhớ rõ. Chúng đã quá quen thuộc với nàng… đã quá quen thuộc rồi…

Phải. Mỗi góc gác, từng khoảng trống trong tâm trí nàng đều có sự hiện diện của công tử. Nàng sẽ không để ai lấy nó đi. Thói quen của nàng, không ai có thể xóa bỏ. Công tử của nàng, không ai có thể giết. Nàng… không cho phép. Tuyệt đối không…

Tuyệt đối không!

Trong lo lắng, hoảng hốt, sợ hãi,…, tâm trí Tiểu Kiều dần tiến vào trạng thái cực đoan. Đôi mắt nàng… từ từ chuyển bạc…

Sự biến đổi của Tiểu Kiều, nam tử hiển nhiên là hoàn toàn thấy được. Hơn ai hết, hắn hiểu rõ những gì đang xảy ra. Nàng đang sắp lặp lại điều đã làm khi giao đấu với Công Tôn Tiểu Điệp.

Thế nhưng lần này, nam tử không ngăn nàng nữa. Thay vì đem nàng ngăn lại như lần trước thì bây giờ, hắn mong nàng mau sớm thi triển thứ sức mạnh kia.

Tiên Linh Chi Quang – thứ ánh sáng mà chỉ có Tiên Linh Chi Hồn mới có thể thi triển ra được!

Xét theo tình huống trước mặt thì hắn và Tiểu Kiều đã lâm vào hiểm cảnh, rất có khả năng sẽ phải bỏ mạng trong tay cô gái kia. Tuy nhiên, nếu lúc này có sự trợ giúp của Tiên Linh Chi Quang thì tình thế sẽ lập tức xoay chuyển ngay, chẳng những có thể biến nguy thành an mà còn phản sát được nữa. Lý do thì rất đơn giản: Trong ánh sáng của Tiên Linh Chi Quang, mọi thần thông thuật pháp đều sẽ bị vô hiệu hóa!

Mặc dù tu vi hiện tại của Tiểu Kiều còn rất thấp, chưa thể phát huy được bao nhiêu uy năng của Tiên Linh Chi Quang, thế nhưng nếu chỉ để đối phó với cô gái kia thì đã quá đủ rồi. Đừng nói tu vi của cô gái rất có thể chỉ là Thiên hà đệ nhất trọng hay Thiên hà đệ nhị trọng, dù cho nàng có thật sự là cường giả Thiên hà đệ ngũ trọng hay thậm chí là đệ lục trọng đi nữa thì thần thông của nàng cũng sẽ lập tức bị vô hiệu ngay!

Theo nam tử phỏng đoán thì dưới Thiên hà đệ thất trọng, không một ai có thể thi triển được bất kỳ thủ đoạn nào trong vầng sáng của Tiên Linh Chi Quang. Năng lực đặc biệt của Tiên Linh Chi Hồn đâu phải chuyện đùa, muốn phá vỡ ư, hãy luyện đến cảnh giới Thiên hà đệ thất trọng đi. Loại linh hồn mà ngay đến thần tiên cũng khao khát có được thì há lại đơn giản?

Công bằng mà xét thì so với nam tử, Tiểu Kiều còn mạnh hơn nhiều lắm. Tất nhiên đó là nếu như nàng làm chủ được năng lực của mình.

Tại sao lại là nếu?


Đơn giản là bởi vì hiện giờ nàng vẫn chưa thể khống chế được nó – Tiên Linh Chi Quang – năng lực đặc biệt của nàng – một Tiên Linh Chi Hồn.

Đã rất nhiều lần, vì muốn trợ giúp nàng làm chủ được thứ sức mạnh kia mà nam tử phải lao tâm khổ tứ tìm đủ mọi biện pháp. Đáng tiếc, tất cả chỉ là phí công vô ích. Tiểu Kiều, nàng… học mãi vẫn không xong. Chẳng có một hệ thống tập luyện nào giúp cho nàng tiến bộ được hết. Sau tất cả thì chỉ duy nhất mỗi cảm xúc là có hiệu quả. Đúng vậy, Tiên Linh Chi Quang chỉ có thể phát ra được khi tâm tình của nàng bị kích động tột độ. Giống như hiện giờ vậy.

Nhìn vào đôi mắt hiện đã lấp lánh bạch quang của Tiểu Kiều, nam tử đổ thêm dầu vào lửa:

“Tiểu Kiều, kẻ địch của chúng ta quá mạnh. Có thể rất nhanh thôi, ta sẽ bị nàng giết chết… sẽ phải rời xa ngươi mãi mãi…”.

Chết… công tử sẽ chết… công tử sẽ chết… Người sẽ rời xa ta mãi mãi… sẽ rời xa ta mãi mãi… sẽ rời xa ta mãi mãi…

Không!

Tuyệt đối không được! Tuyệt đối không được!

“Ong!”.

“Ong!”.

“Ong!”.

Như những gì nam tử mong muốn… trước mặt hắn, toàn thân Tiểu Kiều đã sáng lên. Tiên Linh Chi Quang… cuối cùng đã được phát ra.

“Tiểu Kiều! Chiếu thẳng linh quang về phía nàng ta!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui