Phù Thiên Ký

Tà áo phần phật, tóc dài dựng đứng, toàn thân nam tử lúc này hệt như một ngọn đuốc phát ra hồng quang rực rỡ, thậm chí ngay đến đôi mắt hắn cũng vốn từ đen chuyển sang đỏ thẫm như máu…

Chứng kiến bộ dạng của hắn như vậy, phía đối diện, thần sắc cô gái bỗng nhiên khẽ đổi. Trong mắt nàng dường như vừa lóe lên một tia nghi hoặc.

“Ma Thần Kích, phân!”.

... Hai… Ba… Bốn… Năm… Sáu… Bảy… Tám…

Theo tiếng hô của nam tử, thanh đại kích đang lơ lửng giữa không trung, vốn chỉ từ một đã phân ra thành vô số, đếm sơ qua cũng trăm thanh có lẻ.

“Đây là muốn vây khốn ta sao?”.

Không cho là phải, cô gái triển lộ thần thông đáp trả.

Hệt như nam tử bên kia, cơ thể nàng cũng bắt đầu sáng lên.

“U u u… u u… u u u…”.

“U u u… u u u… u u…”.

Từ trong hư vô, một âm điệu khó nghe cất lên.

“Tiểu tử, hãy nhìn cho kỹ đây!”.

Hai tay nhanh chóng kết thành một pháp ấn kỳ lạ, hai mắt cô gái bất ngờ mở trừng. Cùng với hành động ấy, thân ảnh nàng nhòe đi.

“Ma Thần Giáng Lâm!”.

Ngay tức khắc, thay vì dáng vẻ yêu kiều thướt tha từ nãy giờ, cô gái bỗng hóa thành một bộ xương. Đúng vậy, đích xác là một bộ xương, hơn nữa còn là rất lớn, so với kích thước hư ảnh Ma Thần của nam tử ban nãy còn muốn hơn gấp rưỡi.

Lại nói, bộ xương khổng lồ này cũng không phải lõa lồ thiếu thẩm mỹ, hoàn toàn ngược lại, với một chiếc áo choàng đen phủ kín người và một lưỡi hái cầm nơi tay, trông nó khá là uy vũ, khá là oai vệ…

Từ miệng của nó, một âm thanh khàn đục phát ra:


“Có bao nhiêu thực lực thì xuất ra hết đi”.

“Như ngươi mong muốn”.

“Ma Thần Kích, đi!”.

Nhận được mệnh lệnh, hàng trăm thanh đại kích lập lòe hung quang tức thì lao thẳng về phía bộ xương khổng lồ do cô gái biến thành.

“Trò trẻ con!”.

Giọng khinh thị thấy rõ, bộ xương nọ rốt cuộc triển lộ thần thông. Tuy nhiên, trái với tưởng tượng của nam tử, nó không hề xuất động công kích mà… xoay vòng. Phải, chính là xoay vòng vòng.

Đây là đang làm trò?

Nếu cho rằng như vậy thì thật sai lầm. Bộ xương kia, nó đúng là đang xoay vòng, nhưng là với một tốc độ cực kỳ khủng khiếp. Đáng nói hơn là kèm với tốc độ khủng khiếp này thì lượng linh lực do nó phát tán ra cũng dữ dội không kém.

Từ lượng linh lực cuồng bạo kia… nam tử cảm nhận được khí tức của sự diệt vong…

Thú thật thì hiện giờ… trong lòng hắn đang có dự cảm rất xấu.

“Grào… o… o… o…”.

Âm phong gào thét, đại kích xuyên trời, hai bên cuối cùng cũng lao vào nhau.

Ngay tại chính thời khắc va chạm này, sắc mặt nam tử tức thì trầm xuống hẳn. Dự cảm của hắn đã biến thành sự thật. Liên hệ giữa hắn và Ma Thần Kích đang mau chóng mất đi.

Biết chẳng thể vãn hồi được nữa, nam tử quyết đoán đem mối liên hệ kia cắt bỏ, thu hồi lại thần thức bám trên Ma Thần Kích về. Tiếp đó, hắn bắt đầu điều động tất cả linh lực…

Hắn… muốn sử dụng thần thông mạnh nhất của Tam Thiên Cảnh.

Thực lực của cô gái kia đã vượt ra khỏi dự liệu của hắn, nếu không dùng đến thần thông nọ thì khẳng định chẳng cách nào thắng được.


Trong lúc nam tử đang điều động linh lực thì bên kia, cuộc giao phong giữa Ma Thần Kích và bộ xương khổng lồ cũng đến hồi kết thúc. Bộ xương thì vẫn nguyên vẹn, về phần Ma Thần Kích thì… chẳng thấy đâu nữa. Nó đã triệt để bị hủy diệt rồi.

“Tiểu tử…”.

Nhìn xuống thân ảnh nhỏ bé của nam tử, bộ xương cất tiếng:

“… Còn thủ đoạn nào nữa thì mang ra hết đi. Lâu lắm rồi ta mới có được một trận đánh thoải mái như vầy, đừng có làm ta mất hứng”.

Mấy lời kia… cô gái quả thực là không hề xem nam tử ra gì. Lẽ nào trong mắt nàng, nam tử chẳng hơn gì một món đồ dùng để tiêu khiển?

Nam tử cảm thấy đến chín phần là như vậy.

Hắn nên giận hay là nên cười đây?

Thú thật là hắn không biết đấy. Khinh thị ư? Trước giờ chỉ có hắn trêu đùa đối thủ chứ chưa từng có đối thủ nào dám trêu đùa hắn… Mà không, ngẫm kỹ thì cũng có vài người, nhưng là bọn họ đều đã chết hết rồi.

Ngước nhìn bộ xương, nam tử trầm giọng:

“Nếu như ngươi muốn thấy, ta sẽ cho ngươi toại nguyện”.

“Tam Thiên…”.

Theo mỗi chữ nam tử phát ra, hồng quang trong mắt hắn mỗi lúc một cường thịnh…

“… Long Nộ… Cửu Thiên!”.

“A a a a a a a…!!”.

“Ầm ầm…”.

“Ầm… m…”.


Trong tiếng thét dài của nam tử, mặt đất nhanh chóng nứt ra, không gian cũng bắt đầu rung lên thấy rõ…

“… a a a a a…”.



“Ai ui…”.

“Chuyện gì… chuyện gì đang xảy ra vậy?!”.

Đang đứng từ xa quan chiến, Tiểu Kiều không nhịn được kinh hô. Nàng vừa mới bị một luồng uy áp kinh khủng quét qua a.

Nó thật sự rất khủng khiếp, thậm chí dù là tu vi Linh châu cảnh như nàng cũng bị làm cho khí huyết nhộn nhạo. Phải biết là luồng uy áp này chỉ là vô tình quét qua chứ chẳng phải nhằm vào nàng đấy!

Đây là thứ sức mạnh gì chứ? Chỉ mỗi uy áp thôi mà đã đáng sợ như vậy rồi…

“Công tử đúng là quái vật hình người mà”.

Vừa mới đáp xuống mặt đất, Tiểu Kiều liền lầm bầm một câu. Có điều rất nhanh, nàng đã đem câu nói của mình phủ định:

“Không đúng không đúng. Công tử là công tử, sao có thể là quái vật được chứ”.

Hướng ánh mắt về phía bộ xương khổng lồ, nàng nói tiếp: “Cô gái kia mới là quái vật. Lúc nãy lại còn dám bày trò, làm ta vì nàng mà áy náy thương cảm nữa chứ. May mà có công tử sớm nhìn ra được”.

“Công tử, người nhất định phải dạy cho nàng một bài học”.



Chẳng rõ có phải do thần giao cách cảm gì đó hay không mà ngay khi lời Tiểu Kiều vừa dứt bên kia thì bên này, nam tử cũng ngưng tiếng thét lại. Gương mặt hắn hiện giờ đã nhợt nhạt đi hẳn, so với người bệnh thật cũng không khá hơn được bao nhiêu. Thứ tươi tắn duy nhất còn hiển hiện chỉ có khóe miệng của hắn. Nó đang nhếch lên. Hắn đang cười.

Thoạt nghe qua thì thấy hơi kỳ lạ, thế nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ biết tại sao lại như vậy. Trước mặt nam tử hiện giờ, ngoài bộ xương khổng lồ với lưỡi hái sắc lẹm cầm trên tay thì còn có thêm một thứ khác nữa: một hư ảnh.

Hư ảnh to lớn kia đương nhiên là do nam tử biến hóa ra. Có điều, thay vì Ma Thần như trước thì lần này, nó mang hình dáng của thú loại.

Nó khá dài, mình tựa như rắn, toàn thân đầy vảy, bốn chân, mỗi chân năm vuốt. Khiến người ấn tượng nhất lầ đầu của nó: có bờm và một đôi sừng, cái trước thì giống sư tử còn cái sau lại hệt như hươu.

Là rồng. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, hư ảnh do nam tử biến hóa ra kia đích xác là rồng – loài vật được xem là một trong những Chân linh hùng mạnh nhất sinh ra từ thời viễn cổ.


“Rống!”.

Cực kỳ có linh tính, hư ảnh huyết long hướng về bộ xương phía đối diện phát ra một tiếng đinh tai.

Long có ngạo khí, kể cả chỉ là một hư ảnh thì nó vẫn không cho phép bất kỳ ai xem thường!

“Ha ha ha…”.

“Ha ha ha ha…”.

Không một dấu hiệu báo trước, từ trong miệng bộ xương, một tràng cười đột ngột vang lên.

“Tiểu tử! Giỏi lắm! Ha ha ha! Thật sự là rất giỏi!”.

Này…

Nhìn thấy đối phương như vậy, trong lòng nam tử không khỏi âm thầm kỳ quái.

Cô gái kia, nàng ta đến cùng là bị sao vậy? Trong tiếng cười của nàng… hình như là đang kích động… đang vui mừng.

Nhưng tại sao nàng lại vui mừng?

“Chắc là một kẻ cuồng chiến, nếu không thì cũng là thần kinh có vấn đề”.

Sau cùng thì nam tử đã kết luận như vậy. Hiện tại thì hắn chỉ tìm ra được bấy nhiêu.

Tạm đem một chút nghi hoặc ném ra sau đầu, hắn chỉ tay về phía bộ xương, phát ra mệnh lệnh:

“Hủy Diệt!”.

“Rống!”.

Gần như cùng lúc, hai mắt huyết long sáng rực lên, nhắm vào bộ xương trước mắt đánh tới.

“Đến đây đi!”.

Chẳng chút e ngại, bộ xương nâng lên lưỡi hái, một đường cắt ngang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui