Phù Thiên Ký





“Công tử”. - Vừa thấy nam tử trở về, Tiểu Kiều liền tiến lại, cất giọng ôn nhu.

Khổ nỗi đối tượng được nàng quan tâm lại dường như chẳng hề cảm nhận được chút tâm ý nào hết, nói gì đáp lại, đến liếc qua nàng còn không có nữa là.

“Lại lờ người ta nữa rồi”. – Trong lòng có chút bất mãn, Tiểu Kiều nhỏ giọng lầm bầm một câu.

Hiển nhiên, với một khoảng cách chưa đến vài gang tay, những lời kia ngay lập tức lọt vào tai nam tử. Thế là bước chân hắn khựng lại. Như ánh sao băng xẹt ngang bầu trời, hắn cong tay búng tới, đích đến thì chính là cái trán nhỏ của ai kia.

“Phốc!”.

“A ui!”.

Vội đưa tay xoa xoa cái trán nhỏ, bằng ánh mắt u oán, Tiểu Kiều liếc nhìn hung thủ vừa ra tay đánh mình…

Lại búng. Nàng không biết đây đã lần thứ bao nhiêu mình bị thế này rồi.

“Người gì đâu mà chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả”.

Âm thầm trách móc, Tiểu Kiều dứt khoát quay mặt đi, không thèm nhìn hay nói thêm gì nữa…

Chứng kiến vẻ bực bội của nàng, bất giác, khóe môi nam tử nhếch lên. Mặc dù chỉ thoáng qua, thời gian lưu lại còn chưa đầy một giây nhưng đích thị là có nhếch. Nếu là người khác thì chẳng nói làm chi, nó quá đỗi bình thường; riêng nam tử lại khác, hắn rất hiếm khi biểu lộ cảm xúc tích cực như vậy. Thực sự là rất hiếm.

Nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, nam tử lướt qua người Tiểu Kiều, đi thẳng tới chỗ cô gái ăn mặc kỳ lạ nọ.


“Đạo hữu”. – Đầu hơi cúi thấp, cô gái nói – “May nhờ có đạo hữu ra tay cứu giúp, tiểu nữ vô cùng cảm kích”.

Nam tử nghe xong nhưng chưa vội đáp, thay vì hồi âm thì hắn lại chăm chú quan sát cô gái. Từ đầu tới chân, từ phải qua trái, từ trước ra sau, chỗ nào cũng được hắn lưu tâm, ánh mắt so với phường sắc lang thật cũng không khác bao nhiêu.

Bị một nam nhân xa lạ nhìn chằm chằm như thế, trong lòng cô gái nhất thời trở nên khó chịu.

“Đạo hữu”.

Được nhắc nhở, lúc này nam tử mới đem ánh mắt “sắc lang” của mình thu hồi. Hết sức thản nhiên, hắn hỏi:

“Ngươi có định lấy thân báo đáp không?”.

Câu nói của nam tử vừa dứt thì ngay tức thì, một đôi mắt to tròn len lén ngó qua. Là Tiểu Kiều.

“Đạo hữu… người hẳn là đang đùa với tiểu nữ…”.

“Không có”. – Nam tử khẳng định – “Ta hỏi thật lòng”.



Ra tay cứu một cô gái rồi sau đó liền hỏi người ta có muốn lấy thân báo đáp hay không… cái này… lần đầu tiên mới thấy nha.

Đừng nói người ta không yêu thích, dù cho có ý định lấy thân báo đáp thật đi nữa thì với thân phận nữ nhi, lẽ nào người ta có thể gật đầu đồng ý. Như vậy cũng không khỏi quá không biết xấu hổ đi.

Nở nụ cười gượng gạo, cô gái nói:


“Đạo hữu, trước giờ tiểu nữ vẫn luôn một lòng tu đạo, chưa từng nghĩ đến việc kết thành đạo lữ với ai”.

“Vậy là không có ý định lấy thân báo đáp rồi”.

“À phải”. Giọng hơi đổi, nam tử đột nhiên hỏi: “Vừa rồi ngươi có nói cảm tạ ta nhỉ?”.

Trong khi cô gái còn chưa hiểu ra sao thì nam nói tiếp: “Thật ra thì ngươi không cần cảm kích. Ta giết hắn đơn giản là bởi hắn đã phá hỏng khúc nhạc của ta, vậy thôi. Lại nói, phá hỏng khúc nhạc kia cũng chẳng phải mỗi mình hắn”.

Khuôn mặt khẽ biến, cô gái vội lùi lại.

“Đạo hữu, lúc nãy vì quá cấp bách nên tiểu nữ mới… Thật tình là tiểu nữ không cố ý, cúi xin đạo hữu rộng lòng tha thứ…”.

“So với tên lúc nãy thì ngươi còn tệ hơn”.

Mắt thấy đối phương mờ mịt chưa chịu hiểu, nam tử nói rõ: “Tên kia đã đem hết tài bảo đưa cho ta. Còn ngươi thì… lấy thân báo đáp thì chẳng chịu, một viên linh thạch cũng không đưa. Tuy nói ngươi rất xinh đẹp, thế nhưng không ăn được thì cũng chẳng để làm gì”.

Bây giờ thì cô gái đã hiểu. Hóa ra nam tử trước mặt này mới đích thị là đại hành gia trong lĩnh vực cướp bóc.

“Đạo hữu, công pháp tu luyện của tiểu nữ có chút đặc thù, nếu phá thân thì tu vi sẽ lập tức đại giảm, ngày sau rất khó tiến thêm, mong đạo hữu hiểu cho. Còn như tài bảo thì…”.

Thoáng liếc qua giới chỉ của Phương Hàn hiện đang được nam tử đeo trên tay, cô gái thanh minh: “… tất cả đều đã bị tên Thiên Âm Giáo kia cướp đi. Thật sự là dù có muốn thì tiểu nữ cũng chẳng có để mà đưa cho đạo hữu”.

“Bị cướp hết?”.

Nam tử nhìn thẳng mặt nàng, cười mà như không cười, hỏi: “Hắn cướp được tài bảo trên người ngươi nhưng lại không bắt luôn ngươi, là do hắn sơ sẩy hay vì ngươi quá may mắn vậy?”.


Biết trong lòng nam tử đang ngờ vực, cô gái kể rõ đầu đuôi: “Đạo hữu, thật ra mọi chuyện là vầy. Trước khi chạy đến đây, tiểu nữ và tên Thiên Âm Giáo kia đã đánh qua một trận, kết quả thì hiển nhiên là tiểu nữ thua. Tu vi của tiểu nữ chỉ là Linh châu đệ tam trọng, làm sao có thể đấu lại được. Huống hồ gì tiểu nữ lại còn là một tán tu, công pháp tu luyện chỉ thuộc hàng trung đẳng, bì gì được với người của Thiên Âm Giáo”.

Dừng một chút, nàng tiếp tục: “Bị dồn vào đường cùng, vì bảo vệ tánh mạng, tiểu nữ đành cắn răng làm theo yêu cầu của đối phương, đem toàn bộ tài bảo của mình ném qua. Vốn tưởng mọi chuyện đã chấm dứt, nào ngờ sau khi cầm xong giới chỉ của tiểu nữ thì đối phương liền lập tức trở mặt, muốn bắt luôn cả tiểu nữ về làm lô đỉnh… Đạo hữu hẳn phải biết rõ những nữ nhân bị đem đi làm lô đỉnh thì sẽ có kết cục thế nào mà. Tiểu nữ sao có thể chấp nhận được. Chính vì vậy, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, tiểu nữ đã bất chấp tổn hại thân thể mà thi triển bí pháp trốn chạy. Về phần sau đó thì… như đạo hữu đã thấy”.

Đợi cho cô gái kể hết câu chuyện, nam tử trầm ngâm một lúc thì lên tiếng:

“Tóm lại là hiện giờ trên người ngươi chẳng còn lại một viên linh thạch nào nữa đúng không?”.

“Đích xác là vậy. Tiểu nữ tuyệt không dám có nửa câu gian dối”.

“Ừm”.

Nhẹ gật đầu, nam tử rất thản nhiên bảo:

“Nếu thế thì… ngươi muốn chết theo cách nào?”.



Gương mặt cô gái mới vừa giãn ra được một chút liền lập tức cứng đờ, toàn thân bất động.

Cái gì đây? Hỏi tới hỏi lui cuối cùng vẫn là muốn giết người?

Nàng đã giải thích rõ ràng như thế, đã bày ra bộ dạng đáng thương như thế, ấy vậy mà hắn vẫn muốn giết nàng…

Cái tên này… thực sự là ngay đến một chút lòng trắc ẩn cũng chẳng có sao?

Chết theo cách nào… Chết theo cách nào… Nàng không có muốn chết a!

“Đạo hữu, tiểu nữ…”.


“Nếu muốn cầu xin thì đừng nói”. – Nam tử cắt ngang – “Ngươi và tên kia đã phá hỏng khúc nhạc của ta. Ta có thể giết hắn thì cũng có thể lấy mạng ngươi. Đừng tưởng là nữ nhân thì ta sẽ buông tha… Cho ngươi biết, ta ghét phải chờ đợi lắm, nếu ngươi không mau chóng lựa chọn thì ta sẽ làm giúp đấy”.

Nghe xong mấy lời nọ, ý định cầu xin của cô gái liền tan thành mây khói. Nàng biết cho dù mình có khóc lóc van nài cũng sẽ chẳng thể giúp ích được gì cả. Đối phương rõ ràng không phải hạng thiện lương nhân từ gì. Tất nhiên nàng cũng hoàn toàn tin tưởng hắn sẽ ra tay lấy mạng mình, hơn nữa khẳng định còn là rất nhanh. Linh châu đệ tứ trọng như tên Thiên Âm Giáo kia còn bị giết dễ như trở bàn tay thì Linh châu đệ tam trọng có là gì.



Đợi một lúc vẫn chưa thấy cô gái nói năng gì, nam tử đành lên tiếng:

“Xem ra ta phải chọn giúp ngươi rồi”.

Nói đoạn, hắn nâng nhẹ cánh tay lên.

“Đạo hữu dừng tay!”.

Sinh tử cận kề, cô gái cắn răng đưa qua quyết định: “Tiểu nữ… tiểu nữ đồng ý lấy thân báo đáp”.



“Ngươi vừa nói là lấy thân báo đáp sao?”.

“V-Vâng. Tiểu nữ… đồng ý lấy thân báo đáp”.

Giọng nghẹn đi, cô gái nói tiếp: “Tiểu nữ chỉ có một thỉnh cầu: Xin đạo hữu đừng đem tiểu nữ làm đỉnh lô hoặc là thái bổ”.

“Ngươi không cần lo lắng sẽ biến thành lô đỉnh hoặc bị đem ra thái bổ”.

“Nếu vậy thì tiểu nữ vô cùng…”.

“… Đơn giản là vì ngay từ đầu ta vốn không có ý định sẽ thu nhận ngươi”.

Giữa lòng bàn tay nam tử, một luồng linh lực nhanh chóng thành hình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui