Sau khi Mai Diễm Phương hạ xuống ấn ký của mình, các tu sĩ đại diện cho mấy đại tông môn còn lại cũng lần lượt thực hiện hành động tương tự. Đầu tiên là Tả Vinh Thành với một ấn ký hình lầu ngọc bảy tầng, kế đấy là Bách Lý Tiểu Băng với ấn ký hoa tiêu bốn cánh, rồi Thanh Tùng Tử với ấn ký lục sắc linh trùng,…, chẳng mấy chốc mà tấm đại thiếp đã được khắc xong sáu đại ấn ký của Hồng Diệp Cốc, Thanh Y Lâu, Bách Hải Đường, Yêu Tông, Nhạc Hàn Sơn và Minh Đạo Các.
Về phía hai đại tông môn còn lại là Vạn Kiếm Môn và Thần Đao Môn, bọn họ hiển nhiên cũng không thể không hạ xuống ấn ký của mình được, sở dĩ từ nãy giờ vẫn chưa hạ là vì đang chờ đợi những đại tông môn khác đấy thôi. Dẫu sao thì bọn họ, một bên là gia chủ, một bên lại là người khởi cược, hạ ấn sau cùng cũng là việc dễ hiểu.
Thoáng nhìn qua Công Tôn Quy, Cao Tất Hàn cười nhẹ:
“Công Tôn đạo hữu, Cao mỗ xin đi trước”.
Chẳng chần chừ thêm nữa, cũng giống như những người trước đó, Cao Tất Hàn nhanh chóng trích huyết, đánh lên đại thiếp.
Ong!
Một thanh bạch sắc tiểu kiếm tức thì được khắc xuống.
“Vậy thì đến lượt ta”.
Đem tay chà xát mấy cái, Công Tôn Quy cắn nhẹ đầu ngón tay, trích ra một… mớ huyết. Phải, không phải một giọt như những người khác mà là một mớ, ước tính không ít hơn mấy chục giọt cộng lại.
Tại sao lại như vậy? Lẽ nào người khởi cược thì bắt buộc phải trích máu nhiều hơn ư?
Thật ra thì chẳng có quy định nào như thế hết, Công Tôn Quy làm vậy chỉ đơn giản là theo ý của bản thân hắn mà thôi. Còn nếu như hỏi mục đích của hành động khác người này là gì thì câu trả lời của hắn sẽ là: Để bản thân được nổi bật hơn.
Cứ nhìn vào ấn ký hình con rùa đen to tướng của Công Tôn Quy hắn hiện đang sáng lấp lánh trên tấm đại thiếp kia mà xem, cái gì mà bông hoa lửa, hoa tiêu bốn cánh, lục sắc linh trùng, bạch sắc tiểu kiếm, lầu ngọc bảy tầng,…, tất cả đều chỉ là đom đóm nếu như đem so với con rùa đen của hắn a.
Thật là nổi bật, quá nổi bật.
Càng nhìn tấm đại thiếp trước mặt, trong lòng Công Tôn Quy càng thấy thoải mái nói không nên lời. Con rùa đen trên kia… sao mà uy phong thế cơ chứ.
“Màu mè”.
Chứng kiến kẻ nào đó vừa ngắm nhìn ấn ký của mình vừa tủm tỉm cười tươi, Mai Diễm Phương không kiềm được hừ nhẹ. Khuôn mặt tên kia… sao mà đáng ghét quá không biết. Nếu mà có cơ hội, nàng chắc chắc là sẽ chẳng chút do dự đem nó đánh thành đầu heo ngay.
“Cao đạo hữu”. – Chuyển mắt sang Cao Tất Hàn, nàng giục – “Chúng ta tiếp tục đi”.
Có lẽ thấu hiểu được nỗi lòng của nàng, Cao Tất Hàn nhanh chóng đem tấm đại thiếp nọ thu hồi. Tiếp đấy, hắn lấy ra một tấm thiếp khác. Thay vì màu trắng như cái vừa cất đi thì tấm thiếp này lại là màu đen, mặt ngoài có hoa văn uốn lượn, dưới là mây, giữa là kiếm, trên là trời, khá là sống động.
Y như lúc nãy, sau khi được Cao Tất Hàn ném lên không, tấm thiếp tức thì đại phóng hào quang, biến to như cánh cửa.
“Tả đạo hữu”. – Mỉm cười nhìn Tả Vinh Thành, Cao Tất Hàn thông tin – “Trước mặt chính là Tông môn chi anh, dùng để đề lên tên họ của những tuyển thủ sẽ tham dự cuộc chiến tông môn sắp tới. Mỗi môn phái được phép đề lên tối đa là năm người, hạn chế duy nhất là tuổi chưa quá năm mươi, sau khi viết xong thì không thể sửa đổi. Căn cứ vào bảng danh sách này, chúng ta sẽ chia ngẫu nhiên thành bốn bảng đấu, về phần quy tắc cụ thể lát nữa sẽ có người mang đến tận tay cho đạo hữu”.
“Lão phu hiểu, chư vị đạo hữu cứ tự nhiên đi”.
“Vậy lần này để Lý mỗ tới trước đi”.
Nói đoạn, Lý Minh Kỳ nâng nhẹ cánh tay, cách không hạ bút.
Những cái tên lần lượt hiện ra…
“Dương Cung, Tô Hạo, Lâm Đại Vỹ, Trần Tiểu Ly, Lê Canh Tân”.
“Trần Tiểu Ly”. – Nhìn vào tấm thiếp, Bách Lý Tiểu Băng hỏi – “Lý đạo hữu, đây chẳng phải là đệ tử chân truyền của đạo hữu – người được ca tụng là kỳ tài ngàn năm khó gặp của tu đạo giới sao?”.
“Tiên Tử đã quá lời”. – Lý Minh Kỳ không cho là đúng – “Đồ nhi bất quá chỉ là có chút ngộ tính, nào phải cái gì kỳ tài ngàn năm khó gặp”.
“Lý đạo hữu lại khiêm tốn rồi”.
Nở một nụ cười đầy ẩn ý, Bách Lý Tiểu Băng tiếp lời:
“Minh Đạo Các đã xuất đầu vậy tiếp theo hãy để Bách Hải Đường ta đi”.
Những ngón tay mềm mại nâng lên… Trên tấm thiếp, lại thêm năm cái tên nữa xuất hiện.
“Vương Lâm, Lê Phong, Hoa Phi Yến, Triệu Minh Thành, Khương Linh”.
…
Qua một lúc vẫn chưa thấy có ai thêm vào đại thiếp một cái tên nào nữa, Cao Tất Hàn nhắc nhở:
“Chư vị đạo hữu, hiện Minh Đạo Các và Bách Hải Đường đều đã đề tên tuyển thủ, để tránh chậm trễ thời gian, mong chư vị cũng mau chóng đưa ra danh sách”.
…
“Để Hồng Diệp Cốc ta viết tiếp đi”.
Trong lòng đã định sẵn, Mai Diễm Phương lập tức hạ bút.
“Nam Cung Tiểu Nhạc, Vương Tân, Nguyễn Chiến Thiên, Trầm Thiến, Mai Tiểu Đóa”.
Giống như Minh Đạo Các và Bách Hải Đường, số tuyển thủ sẽ tham dự Tông môn chi chiến của Hồng Diệp Cốc vẫn là năm người. Có điều, nếu như lúc nãy, khi hai đại tông môn kia chẳng gây được bao nhiêu chú ý cho mọi người thì lúc này đây, toàn bộ ánh mắt đều đang hướng về bảng danh sách của Hồng Diệp Cốc. Mà không, chính xác thì chỉ có một người, một cái tên: Mai Tiểu Đóa.
“Quả nhiên là Mai Tiểu Đóa”.
Nét mặt nghiêm nghị, Thanh Tùng Tử là người đầu tiên nói ra suy nghĩ:
“Trong cuộc chiến tông môn lần trước, khi cô gái này lấy tu vi Linh châu đệ tam trọng mà lần lượt đả bại những tuyển thủ khác, cuối cùng còn tiến thẳng vào tốp ba người mạnh nhất, lúc đó, ta thật sự là đã bị làm cho kinh ngạc”.
“Thanh Tùng Tử, kinh ngạc cũng đâu phải chỉ có mỗi mình đạo hữu, Lý Minh Kỳ ta cũng nào có hơn gì”.
“Cô gái kia quả đúng là rất lợi hại”. – Cao Tất Hàn hồi tưởng – “Còn nhớ tại vòng đấu cuối cùng, chính nàng đã dùng mười chiêu đả bại Lâm Thanh Phong – người vốn được xem là nhân tài hiếm có của Thần Đao Môn ta, bất kể khi ấy tu vi của nàng chỉ mới là Linh châu đệ tam trọng còn Thanh Phong thì đã là Linh châu đệ tứ trọng”.
Vốn đang ngồi thưởng thức trà, Công Tôn Quy nghe hắn nói thế thì bĩu môi bảo:
“Cao Tất Hàn, đệ tử của ngươi bị người ta đánh bại, ngươi còn không biết xấu hổ hay sao mà đem ra khoe khoang hả?”.
Xấu hổ?
Cao Tất Hàn lắc đầu cười nhẹ. Nếu là bình thường, tất nhiên hắn sẽ không tự mình nhắc lại chuyện kia làm chi, dẫu sao thì nó cũng chẳng phải việc vẻ vang gì lắm. Sở dĩ đề cập là bởi hai mươi năm trước, ngoài Lâm Thanh Phong thì Vạn Kiếm Môn hắn còn có một đệ tử nữa lọt vào vòng chung kết, đáng nói hơn là đệ tử này lại còn đoạt được vị trí số một của Tông môn chi chiến, vậy cớ gì mà hắn phải cảm thấy xấu hổ đây?
“Công Tôn Quy”.
Lần này, lên tiếng không phải Cao Tất Hàn mà là vị cốc chủ kiều diễm của Hồng Diệp Cốc: Mai Diễm Phương.
Với thái độ châm chọc, nàng nói:
“Hai mươi năm trước, Lâm Thanh Phong đúng thật là đã bị Mai Tiểu Đóa đánh bại, thế nhưng nếu ngươi bảo Cao đạo hữu nên cảm thấy xấu hổ thì e là không thỏa đáng. Nói thế nào thì năm đó, chễm chệ ở ngôi vị đầu vẫn là đệ tử của Vạn Kiếm Môn a. Còn Thần Đao Môn ngươi ư…”.
Nói đến đó, Mai Diễm Phương liền nhếch môi, tiếp đấy thì im lặng chẳng thêm lời nào nữa. Hàm ý ra sao, thiết nghĩ không cần nói cũng hiểu.
Phải, ai cũng đều hiểu.
Công Tôn Quy ư?
Hắn chẳng những hiểu mà còn rất rõ là đằng khác. Người ta là đang nhằm vào hắn mà, không hiểu sao được. Hắn là con rùa đen chứ có phải con heo đen hay con bò đen đâu mà không hiểu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...