Phù Thiên Ký

Thú thật là suốt từ nãy giờ, cô bé vẫn cứ đinh ninh rằng đối phương không hề phát giác ra thân phận của mình. Nào ngờ…

Đồng ý rằng đối phương là tu sĩ, hơn nữa dựa vào khí tức thì rất có thể tu vi còn cao hơn mức Linh châu cảnh đệ nhất trọng của cô bé, thế nhưng là… bản thân cô bé cũng nào phải hạng yêu thú tầm thường như mèo yêu chó yêu cái gì a! Cô bé chính là… đường đường là… một đại yêu quái vĩ đại và cực kỳ nổi tiếng, đến trình độ mà… mà…

Nghĩ mãi vẫn chưa tìm ra từ ngữ “vĩ đại” tương xứng với thân phận của mình, tiểu cô nương đành tạm gác nó lại, chỉ âm thầm tự nói: “Hình tượng của tộc ta đã đi vào truyền thuyết, bản thân ta đây cũng chính là một truyền thuyết, mới tu luyện có mấy năm đã liền bước vào hàng ngũ cao thủ Linh châu cảnh – cái cảnh giới mà phải mất mấy mươi đến hàng trăm năm yêu thú khác mới đạt được. So với những yêu thú khác thì ta đây đã rất lợi hại, không, phải gọi là vô cùng vô cùng lợi hại mới đúng, vậy mà khi đứng trước mặt cô gái này…”.

Len lén liếc qua Tiểu Kiều một cái, một cách lặng lẽ, hai chân tiểu cô nương âm thầm đổi hướng…

Cô bé đây là đang muốn làm gì?

Tất nhiên là chuẩn bị bỏ chạy chứ còn làm gì!

Chưa nói tới mối quan hệ giữa nhân loại và yêu thú xưa nay vốn vẫn chẳng tốt đẹp gì, chỉ tính riêng việc cô bé là yêu thú Linh châu cảnh thôi thì cũng đã đủ để đưa bản thân cô bé vào nguy hiểm rồi. Da lông, xương cốt, huyết nhục, nanh vuốt,… và nhất là yêu đan của một yêu thú Linh châu cảnh thì khá là có giá đấy. Chuyện tu sĩ nhân loại tìm kiếm và săn giết yêu thú hầu như ngày nào cũng có a.

Sau khi làm tốt công tác chuẩn bị, tiểu cô nương đang tính phóng lên trời thì bên kia, Tiểu Kiều bất ngờ lên tiếng:

“Tiểu muội, ngươi định bỏ đi hả?”.

Khựng.

Cả người tiểu cô nương lập tức bất động. Thần sắc khẩn trương, cô bé cấp tốc điều động linh lực trong cơ thể…

Trái với cô bé, trừ đi một chút lưu luyến thì Tiểu Kiều lại khá bình tĩnh. Cầm ba xâu hồ lô đường đưa qua, nàng nói:


“Cho ngươi ba cây đấy”.

Giọng tiếc rẻ, nàng bảo: “Không thể nhiều hơn đâu. Lâu rồi ta không được ăn kẹo hồ lô, ta thật sự là rất thèm”.

Mắt thấy tiểu cô nương không phản ứng gì, Tiểu Kiều nghi hoặc: “Muội muội, ngươi hết thích kẹo hồ lô rồi hả? Vậy cho ta hết nhé?’.

“Soạt”.

Nhanh như chớp, cánh tay nhỏ bé của tiểu cô nương vươn ra, mục tiêu thì hiển nhiên là ba xâu kẹo hồ lô trong tay ai kia.



Này…

Ngó xuống lòng bàn tay hiện đã trống trơn của mình, Tiểu Kiều thật tình là có chút chẳng biết phải nói gì.

Lấy đồ thôi mà, có cần phải mau mắn vậy không?

Sau khi ném cho tiểu cô nương một cái nhìn khác lạ, nàng quay sang người trung niên bán hàng, hỏi: “Đại thúc, bảy xâu kẹo hồ lô hết bao nhiêu tiền vậy?”.

Im lặng.


“Đại thúc, bảy xâu kẹo hết bao nhiêu tiền?”.

Vẫn im lặng.

“Đại thúc?”.

Lần này, cứ ngỡ người trung niên bán hàng sẽ lại tiếp tục im lặng thì hắn bỗng lên tiếng:

“T-Tiền… tiền… k-không… không…”.

Thấy hắn nói cả buổi mà vẫn chưa xong, Tiểu Kiều giục: “Đại thúc, ông có thể nói nhanh một chút không, ta đang rất vội. Công tử của ta đang đợi ta đấy”.

Dường như “hiểu được”, người trung niên vội vàng “tăng tốc”: “Tiền tiền… không không cần”.

Không cần?

Tiểu Kiều cho là mình nghe lầm, hỏi lại: “Đại thúc, ông nói là không cần tiền hả?”.

“Phải, không cần”. ¬– Người trung niên gật mạnh đầu xác nhận.

“Nhưng ông bán kẹo chẳng phải là để kiếm tiền sao?”.


“Không cần không cần. Không kiếm nữa…”.

Mắt thấy đối phương kiên quyết như thế, Tiểu Kiều đành thuận theo, đem chiếc túi nhỏ nhét lại bên hông. Dẫu vậy, trước khi rời đi nàng vẫn không kiềm được mà hỏi thêm lần nữa:

“Đại thúc, ông thật sự là không lấy tiền?”.

“Thật sự không lấy. Thật sự không lấy…”.

‘Đại thúc, ông thật là tốt bụng. Ta chúc cho ông mua may bán đắt nhé”.

Nói xong, Tiểu Kiều xoay người bước đi, bộ dáng khá là vội vã.



“Vị tỷ tỷ này thật là cổ quái”. – Đợi cho bóng dáng Tiểu Kiều đã hoàn toàn khuất hẳn, lúc này tiểu cô nương mới mở miệng nhận xét.

Nhìn xuống ba xâu kẹo hồ lô trong tay, cô bé lẩm bẩm: “Lần đầu tiên thấy có một tu sĩ khác ngoài ta lại thích ăn kẹo hồ lô… Ừm, vị tỷ tỷ này đúng thật không tệ”.

“Đại thúc tốt bụng, chào ông nhé. Lần sau ta lại ghé mua kẹo hồ lô của ông”.

Nói đoạn, cô bé chuyển mình, vừa đi vừa nhồm nhoàm nhai kẹo…



“Phù…”.


Còn lại một mình, người trung niên bán hàng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Từ nãy đến giờ, thú thật là hắn đã rất sợ hãi…

Tu sĩ, yêu thú, Linh châu cảnh… Mặc dù không biết Linh châu cảnh là cái gì nhưng hai danh từ “yêu thú” và “tu sĩ” thì hắn cũng như đại đa số phàm nhân khác đều rất rõ ràng. Bọn họ là những người biết pháp thuật, biết bay và rất cường đại a.

Cái gì chứ? Bảo hắn lấy tiền của bọn họ?

Hắn còn chưa sống đủ đấy!





Tâm tư của người trung niên kia, Tiểu Kiều hẳn là không biết được; riêng phần tiểu cô nương, cô bé… chẳng có lòng dạ đâu mà để ý hay hồi tưởng đến. Sau cả buổi trời tung tăng trên con đường phồn hoa nhất Ngọc Hà trấn thì hiện giờ cô bé đang ở ngay bên trong Vạn Kiếm Môn – một trong số tám đại tông môn của Vân Lam đại lục hiện nay. Theo lý thông thường, đây là chuyện không thể xảy ra. Nên nhớ tu sĩ nhân loại và yêu tu xưa nay vốn vẫn luôn bất hòa. Vậy do đâu mà tiểu cô nương – một yêu tu “vĩ đại” lại dám ngang nhiên đi vào Vạn Kiếm Môn, đáng nói hơn là người của Vạn Kiếm Môn cũng lại chẳng hề ra tay ngăn cản?

Thật ra thì câu trả lời rất đơn giản: bởi vì vị yêu tu “vĩ đại” này có một thân phận khá là đặc thù. Cô bé là… người của một đại thế lực mà so với Vạn Kiếm Môn cũng không hề thua kém. Tên của thế lực kia chỉ có hai chữ, hai chữ cực kỳ nổi danh: Yêu Tông.

Không cần đoán, tiểu cô nương, vị yêu tu “vĩ đại” nọ đích thị là Tiểu Đinh Đang – con rắn con của Vương Chi ngày nào. Mà không, không phải ngày nào, thật ra thì bây giờ, sau hai mươi lăm năm, cô bé vẫn cứ là con rắn con, vẫn cứ nho nhỏ như vậy. Thật chẳng hiểu nổi tại sao nữa. Hiện tại, nếu mà Vương Chi có mặt ở đây, khi nhìn thấy Tiểu Đinh Đang, theo tính cách của hắn thì chắc chắn hắn sẽ chỉ thẳng vào mặt cô bé mà mắng: “Đồ quỷ hút máu ngươi! Nuôi bao nhiêu năm mà ngươi vẫn cứ bé xíu xiu như vậy, một chút cũng không lớn thêm được là sao hả?! Còi xương hay teo cơ gì thì cũng phải có mức độ chứ!...”.

Phải. Vương Chi, tên ngốc tham linh thạch hơn cả tính mạng ấy, hắn khẳng định sẽ cực kỳ tức giận mà lớn tiếng la mắng Tiểu Đinh Đang như thế. Nhất định là hắn sẽ đòi đem cô bé đi hầm cách thủy hay cái gì đó đại loại… Phải. Nhất định là sẽ như thế… Tiếc rằng… Vương Chi đã chẳng còn bên cạnh cô bé nữa rồi…

Hai mươi lăm năm rồi. Hắn đã biệt tich hai mươi lăm năm rồi. Trong suốt hai mươi năm lăm ấy… Tiểu Đinh Đang, đã không biết bao nhiêu lần cô bé nhớ đến hắn… đã không biết bao nhiêu lần cô bé hy vọng được gặp lại hắn… đã không biết bao nhiêu lần cô bé chờ đợi hắn… đã không biết bao nhiêu lần cô bé trách mắng hắn… và đã không biết bao nhiêu lần… cô bé khóc vì hắn…

Rất nhiều. Tiểu Đinh Đang yêu quý hắn nhiều lắm. Kể từ cái ngày hắn vì cứu một con Tuyết Linh Xà nhỏ bé mà đưa tay nắm chặt lưỡi kiếm vô tình của Vương Tuyết Nghi thì hình bóng của hắn đã khắc sâu vào tận đáy lòng cô bé rồi. Mặc dù chưa một lần nói ra nhưng sự nhớ thương và nỗi lo sợ, chúng vẫn luôn thường trực trong tâm trí cô bé, của Tuyết Linh Xà bé nhỏ năm nào…
Giới thiệu các bạn siêu phẩm mới là Chúa Tể Tam Giới, main bá, không não tàn, không ngựa giống, max hay nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui