Vương Chi dùng ngón trỏ gãi gãi lên mặt, hơi thiếu tự tin đáp:
"Nhưng mà... ta chỉ mới học luyện đan hơn ba tháng".
"Ngươi vẫn còn ba tháng thời gian nữa".
Lăng Mị bổ sung thêm:
"Dù không còn thì với trình độ bây giờ, ngươi vẫn có năng lực giành vị trí quán quân ngoại môn".
Ngươi căn bản chẳng phải người a.
...
"Này, ngươi nghe nói gì chưa? Đại hội luyện đan năm nay sẽ cho phép đệ tử ngoại môn chúng ta tham gia thi đấu đấy".
"Vậy hóa ra chuyện này là thật. Lúc nãy Phạm sư huynh nói ta còn tưởng là huynh ấy đang đùa ta".
...
"Huỳnh sư tỷ, tỷ sẽ tham gia chứ?".
"Tất nhiên phải tham gia rồi. Đây là cơ hội chẳng mấy khi có được".
"Sư tỷ nói phải. Với năng lực của sư tỷ, nhất định sẽ tỏa sáng trong đại hội năm nay".
"Ta cũng hy vọng như thế".
...
"Thanh Thanh sư tỷ, tỷ định đi đâu vậy?".
"Bích Tuyền sư muội à, tỷ đang định đến chỗ chấp sự để đăng ký tham gia Đại hội luyện đan".
"Tỷ cũng tham gia sao? Vậy là muội lại có thêm một đối thủ nặng ký rồi".
...
Dọc theo con đường lớn, Trần Biểu liên tục nghe thấy những lời bàn tán của mọi người về Đại hội luyện đan; mà thật ra thì ngay chính bản thân hắn cũng đang hướng tới nó. Khác với đại đa số người tiến vào Thiên Đan Phong vì tiêu chuẩn tuyển nhận thấp, Trần Biểu hắn lựa chọn đăng ký vào đây là vì đam mê thật sự. Không sai. Mơ ước của hắn chính là trở thành một vị luyện đan sư nổi danh khắp đại lục, tuy rằng hắn biết đó là điều hết sức khó khăn.
Nhưng như vậy thì sao? Dù có khó khăn đến đâu thì hắn cũng sẽ không từ bỏ. Đan đạo là lựa chọn của hắn, luyện đan sư là khát vọng của hắn. Trần Biểu hắn sẽ chiến đấu vì ước mơ và lý tưởng của mình. Bởi thế cho nên hơn ai hết, hắn vô cùng vui mừng khi biết tin đệ tử ngoại môn có thể tham gia thi đấu ở Đại hội luyện đan năm nay. Hắn rất muốn biết rốt cuộc trình độ của mình so với người khác chênh lệch bao nhiêu.
Điều chỉnh lại tâm tình một chút, Trần Biểu bước vào nơi đăng ký tham gia Đại hội luyện đan dành cho đệ tử ngoại môn...
"Trần sư huynh? Sư huynh cũng đến đăng ký tham gia Đại hội luyện đan hả?".
Trần Biểu vừa đi vào thì bắt gặp một gương mặt quen thuộc: Vương Chi. Những lời vừa rồi là do hắn nói.
Thần sắc lộ vẻ bất ngờ, Trần Biểu đáp:
"Ta đúng là đến để đăng ký. Vương sư đệ, còn đệ sao lại đến đây? Chẳng lẽ đệ cũng định tham gia?".
Theo hắn nhớ thì vị sư đệ này vốn rất không thích công việc luyện đan chế thuốc thì phải.
Như để giải đáp nghi hoặc cho Trần Biểu, Vương Chi gật đầu xác nhận:
"Gần đây ta rất có hứng thú với luyện đan".
Cảm thấy mình nói chưa được rõ, hắn bổ sung thêm:
"Luyện đan sư rất dễ kiếm tiền".
Trần Biểu nghe được lý do học tập đan thuật của Vương Chi thì gương mặt trở nên là lạ. Hắn không chắc lắm hướng Vương Chi hỏi lại:
"Vương sư đệ, đệ học luyện đan... mục đích chỉ để kiếm tiền?".
Vương Chi không hiểu tại sao Trần sư huynh lại hỏi mình một câu thừa thãi như vậy. Hắn thắc mắc:
"Chẳng lẽ còn có thể làm gì khác sao?".
Trần Biểu: "...".
...
Cùng lúc, bên trong khu vườn, cạnh một con suối nhỏ.
"Sư phụ".
Lăng Tố nhìn cô gái trước mặt, nhẹ gật đầu đáp lại. Nàng chỉ xuống chiếc ghế đá bên cạnh, bảo:
"Con ngồi đi".
"Vâng, đồ nhi xin phép".
Đợi cô gái yên vị, Lăng Tố mới hỏi:
"Con tới tìm ta có chuyện gì? Là không hiểu về chiêu kiếm kia sao?".
Khẽ lắc đầu, Hoàng Nữ Tú Anh nói ra mục đích:
"Sư phụ, sắp tới Thiên Đan Phong chúng ta sẽ có một cuộc thi luyện đan. Đệ tử tham gia được không?".
"Con muốn tham gia Đại hội luyện đan?". - Lăng Tố cho ý kiến: "Tú Anh, nếu con thích luyện đan thì ta có thể trực tiếp nhờ tỷ tỷ chỉ dạy cho con".
Hoàng Nữ Tú Anh từ chối:
"Cảm tạ ý tốt của sư phụ, nhưng con nghĩ muốn dựa vào năng lực của mình, hơn nữa, con... Con muốn được thi đấu với mọi người".
Trong đôi mắt như có gì đó vừa đổi, Lăng Tố dịu dàng nói:
"Ừm. Nếu vậy thì con cứ đăng ký tham gia đi".
...
Thời gian như thoi đưa, chẳng mấy chốc đã ba tháng trôi qua...
Hôm nay là một ngày nhộn nhịp của Thiên Đan Phong. Từ trên xuống dưới, bầu không khí dường như sôi động hơn hẳn, thật khác xa so với vẻ trầm lặng thường thấy. Đây là một ngày hội: Luyện đan đại hội.
Bên trong một khoảng sân rộng, hàng trăm người đang đứng tụm ba tụm bảy, tiếng nói tiếng cười vang lên không ngớt. Trang phục của những người này chỉ có hai loại, một số mặc trường bào màu xanh nhạt, số còn lại thì mặc trường bào màu trắng, cả hai đều có thêu hình ba chiếc lá màu lục trước ngực. Tất cả họ đều là thí sinh của lần đại hội này. Nhóm người mặc trường bào màu xanh nhạt là đệ tử ngoại môn, còn nhóm người mặc trường bào màu trắng thì là đệ tử nội môn.
Lúc này trời vẫn còn sớm, cách thời điểm diễn ra đại hội khoảng nửa canh giờ nữa, do đó việc duy nhất các thí sinh có thể làm hiện giờ cũng chỉ có bàn luận; nội môn thì bàn với nội môn, ngoại môn thì bàn với ngoại môn, quả thật là rôm rả.
"Huỳnh sư tỷ, muội nghĩ đại hội lần này tỷ nhất định sẽ là quán quân của ngoại môn".
"Xì, muội biết thuật tiên đoán chắc?".
"Tiên đoán thuật gì đó thì muội không biết, nhưng mà muội biết Huỳnh sư tỷ chúng ta có thiên phú luyện đan rất cao, ngay cả linh đan cũng có khả năng luyện ra".
"Lần đó chỉ là may mắn thôi".
...
"Hừ, ta thật không hiểu sao năm nay phong chủ chúng ta lại để cho đám ngoại môn kia tham gia đại hội nữa. Bọn chúng thì có thể luyện ra đan dược gì tốt chứ?".
"Lương sư đệ, ngươi nói như vậy có chút không thỏa đáng. Cái gì cũng có trước có sau, đệ tử ngoại môn không luyện được đan dược cao cấp không có nghĩa thiên phú của họ thấp kém, chẳng qua là vì tu vi chênh lệch mà thôi. Trước kia chúng ta không phải cũng là đệ tử ngoại môn đấy ư".
"Hà sư huynh, đệ cũng không có ý xem thường bọn họ, chỉ là... chỉ là đệ cảm thấy không được công bằng khi quán quân của ngoại môn cũng có phần thưởng như quán quân nội môn chúng ta".
"Lương sư đệ, chẳng có gì là không công bằng ở đây cả. Bình thường nội môn chúng ta được xem trọng hơn ngoại môn là vì tu vi chúng ta cao hơn họ. Nhưng đó chỉ là cái tạm thời, không thể lấy ra làm tiêu chuẩn mà nói ai giỏi hơn ai. Lại nói, so với họ thì tuổi tác chúng ta lớn hơn nhiều".
...
Giữa bầu không khí náo nhiệt của Thiên Đan Phong, tại một góc nhỏ, cảnh vật lại có phần cô tịch. Một mái nhà tranh, một vườn hoa trắng, một hồ nước rộng, tất cả được bao trùm bởi sự tĩnh lặng đến kỳ lạ. Hòa lẫn trong sự cô tịch ấy là hai con người, chính xác thì là hai cô gái, và cả hai đều vô cùng xinh đẹp.
"Tỷ". - Lăng Tố là người đầu tiên lên tiếng: "Việc tỷ cho phép đệ tử ngoại môn tham gia là vì tiểu tử kia phải không?".
Lăng Mị không vội đáp. Nàng cúi xuống nhặt lên một viên đá nhỏ, co tay búng để nó lướt đi trên mặt nước, sau đó mới nói:
"Có lẽ là vì hắn, hoặc có lẽ là vì bản thân ta".
"Tỷ, tại sao bỗng nhiên tỷ lại muốn thu đồ đệ? Tuy rằng thiên phú luyện đan của tiểu tử kia rất cao nhưng muội không nghĩ đó là nguyên do trọng yếu". - Lăng Tố lại hỏi.
Hé môi cười nhẹ, Lăng Mị đáp: "Đúng là không qua được mắt muội".
P/s: Tính tăng chương nhưng không thành. Nay nhà có tiệc, bia bọt là khó tránh khỏi, đã thế suýt nữa lại xảy ra xô xát. Tranh thủ lắm mới gõ được 2 chương, mọi người chớ trách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...