"Cô ấy là Marine". - Abito chủ động giải thích.
"Cô ấy là vợ anh sao?". - Theresa dò hỏi.
"Tôi chưa có gia đình, thưa tiểu thư. Cô ấy là bạn gái tôi".
"Anh có thích cô ấy không?".
"Tất nhiên rồi".
"Anh có yêu cô ấy không?".
"Tôi nghĩ là rất nhiều".
"Vậy... anh sẽ cưới cô ấy chứ?".
"Nếu tôi không bị cô ấy từ chối".
"Cô ấy không yêu anh sao?".
"Có chứ, nhiều như tôi yêu cô ấy".
"Vậy sao anh lại nói là anh sẽ cưới nếu anh không bị cô ấy từ chối?".
"Tiểu thư, nó... ừm... nó chỉ là một kiểu nói đùa".
"Vậy tại sao anh biết là cô ấy yêu anh nhiều như anh yêu cô ấy?".
Lần này thì Abito triệt để bị làm cho lúng túng: "Bởi vì... Ừm... Nó là vì... vì cảm giác. Phải, là cảm giác".
"Cảm giác?". - Theresa nghe xong mà gương mặt mờ mịt.
Nhìn vào gương mặt kia, Abito chỉ muốn nói một câu: "Xin cô đừng hỏi nữa". Những câu hỏi của cô bé quả thật... như một đề toán. Mà Abito thì sao? Anh là một nhà văn.
Cũng chẳng biết là Theresa có thấu hiểu được "nỗi khổ" của Abito hay không, tuy nhiên rốt cuộc thì cô bé đã không tiếp tục truy hỏi về những vấn đề ấy nữa.
"Thật may". Trong lòng Abito thầm thở phào một hơi. Anh chưa từng nghĩ việc trò chuyện với một cô bé lại có thể khiến anh lúng túng như vậy. Để đảm bảo rằng cô bé sẽ không "bất chợt" nảy ra câu hỏi nào khác nữa, anh đánh lạc hướng: "Tiểu thư Theresa, cô tìm tôi có việc gì không?".
Nghe Abito hỏi, Theresa bỗng nhiên ngước mặt lên nhìn anh một cách chăm chú. Kế đó, chẳng rõ nghĩ thế nào mà cô bé lại tiến đến bên cạnh anh, hơi chần chừ rồi đưa cánh tay trắng xinh chạm vào má trái anh.
"Tiểu thư Theresa...".
"Nó có làm anh đau không?".
Trước câu hỏi không đầu không cuối của Theresa, Abito hơi nghi hoặc: "Tiểu thư, cô muốn nói về cái gì? Tôi không hiểu lắm".
"Tôi nhìn thấy dấu vết trên mặt anh, sáng nay".
Dấu vết? Giờ thì Abito đã hiểu. Hẳn là cô bé muốn nói tới dấu tay mà Rusalka đã "tặng" cho anh. Nhớ lại sự việc đã xảy ra, bất giác, tâm trạng anh chùng xuống hẳn.
"Có đau không?".
Theresa... cô bé... đang quan tâm mình sao? Abito tự hỏi. Nhìn vào gương mặt như thiên sứ kia (mà có lẽ cô bé vốn dĩ đã là một thiên sứ), trong lòng Abito bỗng như có gì đó xao động. Anh mỉm cười và bảo:
"Tôi không sao, nó chỉ như một sự va chạm thôi".
Theresa không nói gì. Trầm mặc một lúc, mãi đến khi Abito bắt đầu nhận thức được có điều khác thường, cô bé mới rút tay khỏi mặt anh. Đến bên ghế, cô bé ngồi xuống rồi nói nhỏ:
"Là Rusalka phải không?".
Thần sắc trở nên khác lạ, Abito đáp: "Tôi nghĩ là tôi đã làm cô ấy tức giận".
"Tại sao anh lại đến đây?". - Theresa đột ngột chuyển chủ đề.
"Vì Marine". Lần đầu tiên Abito nói ra lý do của mình và dù đó chỉ là một người mới gặp đôi lần. Anh không biết tại sao lại như vậy. Ở Theresa, anh cảm nhận được một sự thân thuộc kỳ lạ, cứ như thể anh và cô bé cùng thuộc về một thế giới vậy. Tất nhiên đó không phải là thế giới mà tất cả mọi người đang sống. Chẳng phải Trái đất, Mặt trăng, Sao hỏa hay bất cứ đâu trong vũ trụ này, nó là thế giới của những giấc mơ. Và nó... xa vời...
Anh nói tiếp, nhiều hơn những gì anh định: "Nếu cô ấy không thể thay tim trong vòng bốn tháng nữa thì cô ấy sẽ... Tôi sẽ không để điều đó xảy ra, dù phải đánh đổi nhiều hơn nữa".
"Rusalka hứa sẽ chữa trị cho Marine sao?". - Theresa lại hỏi.
"Phải, với điều kiện tôi sẽ trở thành người hầu nhà Dreamess trong ba tháng; khi thời hạn đó kết thúc, tôi sẽ trở về Anaheim".
"Abito". - Theresa nhìn anh một cách ái ngại: "Rusalka... cô ấy sẽ không để anh đi đâu".
"Tại sao chứ?... Mà dù là lý do gì đi nữa thì cô ấy cũng không có quyền hạn đó. Tôi và cô ấy đã có thỏa thuận rõ ràng".
"Abito, luật lệ của con người không thể áp dụng với Rusalka".
Câu nói của Theresa khiến Abito hết sức khó hiểu. Anh rất muốn nghe cô giải thích kỹ hơn, đáng tiếc là chuyện đó đã không xảy ra. Sau câu nói lấp lửng kia thì cô bé bỗng trầm mặc. Mãi đến khi Abito định lên tiếng thì cô bé mới mở miệng:
"Tôi phải về rồi".
Nói xong, cô bé đứng dậy rồi đi thẳng ra cửa.
"Tiểu thư Theresa". - Abito gọi theo - "Để tôi đưa cô về phòng".
Đáp lại anh là cái lắc đầu cùng sự trầm lặng quen thuộc.
...
...
Một ngày mới lại đến.
Trong phòng Rusalka, sau khi đem tách cà phê đặt xuống bàn, Abito mở lời:
"Nếu tiểu thư không còn việc gì nữa thì tôi xin phép".
Gần như tức thì, một đôi mắt liếc lên nhìn anh: "Ngươi có vẻ không thích ở gần ta lắm thì phải".
"Tiểu thư đã nghĩ nhiều".
"Được rồi, ở đây cũng chẳng có việc gì cho ngươi. Cứ đi đi".
"Tôi xin phép".
...
Rời khỏi phòng Rusalka, Abito nhanh chóng đi lấy dụng cụ rồi bước ra vườn hoa. Hẳn nhiều người sẽ nghĩ rằng anh là một kẻ ngốc khi bắt tay vào công việc sớm như vậy, bởi lẽ theo quy định nhà Dreamess thì việc làm vườn chỉ bắt đầu vào 8 giờ sáng, trong khi hiện giờ mới có 6 giờ 53 phút. Nhưng Abito là một kẻ ngốc sao? Chắc chắn không phải. Thế thì Abito là mẫu người chăm chỉ? Cũng không phải. Sỡ dĩ anh nhiệt tình như vậy là vì... anh không muốn ở cùng Rusalka. Anh muốn để đầu óc thư giãn bằng công việc. Nghe có vẻ kỳ quặc nhưng đúng là như thế. Nhổ cỏ, tỉa cành, bón phân, tưới nước,..., chúng giúp tâm trạng anh trở nên thư thái hơn rất nhiều.
Vậy công việc Abito đang làm rất tốt sao? Thật ra thì còn tùy vào cảm nhận của từng người. Riêng Abito, anh thấy chẳng có gì không ổn về nó cả, thậm chí còn có chút yêu thích là đằng khác. Biết đâu đó cũng là một phần nguyên nhân khiến anh nhiệt tình với công việc, sau Rusalka...
"Tốt rồi". - Ngắm cành hồng vừa được mình cắt tỉa gọn gàng, Abito hài lòng đánh giá. Tính từ hôm qua đến giờ thì đây đã là cây thứ... mười ba mà anh cắt tỉa. Con số khá là khiêm tốn. Thoạt nghe qua, ắt hẳn nhiều người sẽ cảm thấy kỳ lạ. Chẳng lẽ trong suốt hai ngày qua Abito chỉ làm được bấy nhiêu thôi sao? Thật ra thì đúng là anh chỉ làm được bấy nhiêu, nếu nói về số cây anh cắt tỉa. Nhưng, anh làm đâu chỉ có mỗi việc đó; ngoài cắt tỉa thì anh còn phải nhổ cỏ, xới đất, trừ sâu,... và toàn bộ đều đã được anh hoàn thành một cách trọn vẹn. Nhìn nhận một cách khách quan thì Abito là một người làm vườn giỏi, dù anh chỉ mới đảm nhiệm công việc này chưa tới hai ngày. Có lẽ anh có năng khiếu trồng trọt bẩm sinh cũng nên.
"Sau này mình và Marine cũng phải trồng một vườn hoa mới được". - Một cách tự nhiên, trong đầu Abito bỗng hiện ra ý nghĩ như vậy. Tuy nhiên, chỉ ngay sau đó vài giây thì chính Abito lại là người gạt bỏ nó. Anh cười tự giễu:
"Abito à Abito, đến cả một ngôi nhà rộng rãi ngươi còn chẳng mua nổi thì trồng hoa trồng cỏ cái gì chứ...".
Nhẹ lắc đầu xua đi mong ước "nhỏ nhoi" và xa xôi ấy, Abito giơ chiếc kéo lên tiếp tục cắt tỉa, chỉ là còn chưa kịp thực hiện thì anh đã dừng lại. Anh vừa nhìn thấy một người và người đó hiện đang tiến về phía anh.
"Quản gia Lohan?". - Anh cất giọng nghi hoặc.
"Cậu đã quen với công việc rồi chứ, Abito?". - Lohan chào hỏi bằng nụ cười quen thuộc.
"Tôi tin là mình đang làm tốt nó".
Như để kiểm chứng lời nói của Abito, Lohan đảo mắt nhìn quanh vườn hoa...
Lát sau, ông nói: "Tôi cũng nghĩ vậy".
"Quản gia Lohan, ông không đến chỉ để nói những lời này phải không?".
"Thật ra thì tôi đang trên đường tới khu vườn phía sau nhà, trông thấy cậu nên luôn tiện ghé vào".
"Có việc gì sao quản gia Lohan?".
"Không to tát lắm đâu Abito. Tôi chỉ muốn cho cậu biết là tối nay cậu không cần phải chuẩn bị trà cho tiểu thư Rusalka nữa. Ông chủ, phu nhân Marlene và tiểu thư Rusalka sẽ cùng ra ngoài".
"Tôi biết rồi. Cảm ơn ông đã thông bao, quản gia Lohan".
"Trông cậu chẳng có vẻ gì là tò mò cả".
"Tôi nghĩ mình chỉ nên làm tốt bổn phận của một người hầu".
Im lặng trong chốc lát, Lohan bất chợt mỉm cười một cách khó hiểu: "Hãy cứ như vậy".
Nếu như là ba ngày trước, khẳng định trí tò mò của Abito đã bị những lời của quản gia Lohan khơi dậy, nhưng còn bây giờ... anh không quá để tâm nữa. Khó hiểu ư? Nhà Dreamess có đầy những thứ khó hiểu. Kỳ lạ ư? Rusalka vẫn luôn nói và hành động kỳ lạ. Nhìn hoài cũng quen, nghe mãi cũng nhàm... Thôi thì vờ như không biết gì...
Triết lý của Abito đã hình thành như thế đấy, về việc nó tốt hay xấu thì chẳng ai hoàn toàn khẳng định được; duy có một điều chắc chắn hiện giờ là Abito đang áp dụng nó - cái triết lý ấy. Bằng chứng là anh im lặng. Cái im lặng của sự thờ ơ và nó kéo dài đến tận lúc quản gia Lohan rời đi...
"Nhà Dreamess đúng là chẳng có ai dễ hiểu cả".
Hít một ngụm thật sâu, Abito tiếp tục công việc còn dang dở...
...
...
Lại một ngày nữa trôi qua và một đêm nữa lại đến.
Dọc theo hành lang, trên con đường xanh mờ ảo, Abito đang bước những bước ngăn ngắn, chầm chậm. Anh định đi đâu? Câu trả lời là chẳng đâu cả. Anh chỉ đơn giản là đang tản bộ, đang thả hồn vào những ngọn đèn, thế thôi. Cứ như vậy, chân trái rồi chân phải, hết một bước rồi lại một bước, Abito vừa đi vừa cảm thụ bầu không khí trong lành và êm dịu ấy, mãi tới khi... nó kết thúc. Anh đã đi đến cuối hành lang. Vốn dĩ anh định sẽ quay trở về ngay, nhưng cuối cùng anh đã không làm thế. Trong giây phút lơ đễnh, ánh mắt anh đã vô tình bắt gặp một thân ảnh: Theresa; và đó là lý do tại sao anh đột ngột từ bỏ dự định, hay đúng hơn là thay đổi nó. Thay vì trở về phòng thì anh lại đi xuống bên dưới, vòng ra sau ngôi biệt thự, chậm rãi tiến về chỗ Theresa.
Cô bé đang ngồi cạnh hồ nước, chính xác là trên thành hồ. Lại nói, Abito cũng chẳng lạ lẫm gì với hồ nước này; từ hôm qua đến giờ, nước mà anh dùng để tưới hoa đều là lấy từ đây cả. Vốn dĩ hình ảnh của nó đã trở nên quen thuộc với anh, ấy thế mà ngay lúc này đây anh lại có cảm giác như lần đầu mình biết đến vậy. Anh đoán sự thay đổi bắt nguồn từ Theresa, việc cô bé có mặt đã làm hồ nước trở nên đẹp hơn. Vẫn mái tóc vàng óng buông xõa, cô bé hệt như một thiên sứ lạc giữa phàm trần, nhất là khi kết hợp với bộ đồ đang mặc: trắng và mong manh. Nhưng khiến Abito chú ý nhất là đôi chân cô bé, nó được để trần; dưới ánh trăng chiếu rọi, anh ngỡ đôi chân ấy cũng đang phát sáng. Những tia sáng mông lung, mờ ảo...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...