Editor: Masha
“Triệu Thủy Sinh này, sao bản quan chưa từng nghe nói tới?” Huyện lệnh Đồng Thành Trương Quang Viễn thành tích nhìn phủ thí, Triệu Thủy Sinh này ông ta không quen thuộc, những người khác ông ta đều biết danh.
Thư lại nhìn rồi nói: “Phụ mẫu đại nhân, đây là lý lịch Triệu Thủy Sinh.”
Trương Quang Viễn tiếp nhận, hóa ra Triệu Thủy Sinh này là người Triệu Gia Trang, thư lại nói: “Có cần ti chức đi hỏi thăm không ạ? “
Trương Quang Viễn: “Không cần! Bản quan cũng chỉ là hỏi một chút thôi.” Chẳng qua chỉ mới thông qua phủ thí, mới là đồng sinh, qua được viện thí hay không lại là chuyện khác.
Người trong huyện qua được phủ thí nhưng rớt viện thí cũng có khối người.
Như Lý Bổn Minh kia còn không phải làm lão đồng sinh đã vài chục năm sao? Cho nên căn bản không đáng để Huyện thái gia nhìn với con mắt khác.
Nếu như ông ta biết, Triệu Thủy Sinh này chính là con rể lão đồng sinh đó, không biết lại có ý tưởng gì.
Thư lại là người cái khôn khéo, ngầm hỏi thăm một phen về Triệu Thủy Sinh, chỉ là kết quả lại làm người ta dở khóc dở cười, chỉ hy vọng Triệu Thủy Sinh này không giống nhạc phụ hắn, cả đời làm lão đồng sinh.
Bằng không thật sự bị chê cười.
Hơn nữa Triệu Thủy Sinh là do chính Lý Bổn Minh dạy ra, viện thí sao, có vẻ viển vông rồi!
“Ha ha!” Cha Lê Hoa cũng chính là Lý Bổn Minh nghe tin con rể thuận lợi thông qua phủ thí, không khỏi cao hứng cười rộ lên, còn uống nhiều thêm vài chén rượu.
Cha Lê Hoa không thường uống rượu, mới uống một chén đã say, sau đó nói lời say.
“Nhớ năm đó, lão phu cũng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lập tức thông qua huyện thí và phủ thí, khi đó rất xuân phong đắc ý, ta vốn dĩ cho rằng viện thí mình nắm chắc, ai biết, nhiều năm như vậy đều không thông qua.” Nói nói còn khóc lên.
“Các ngươi cho rằng ta không biết, người khác nghị luận sau lưng ta thế nào sao? Nói ta cả đời lão đồng sinh, chỉ biết đọc sách không làm việc, còn muốn nữ nhân nuôi sống, làm cho nhà không thành nhà, không có bản lĩnh, là kẻ bất lực, chẳng lẽ ta không muốn thi đậu tú tài sao? Chỉ vì vận khí của ta không tốt.
Hiện tại tốt rồi, con rể ta có thể đậu, uất nghẹn cả đời này của ta cũng có thể trút ra! Con rể, ngươi nhất định phải tranh đua cho ta, thi đậu tú tài, thi đậu cử nhân, làm những kẻ xem thường ta phải nhìn xem! Rốt cuộc là ta không có bản lĩnh, hay là vận khí của ta không tốt!”
Cha Lê Hoa uống say đem hờn dỗi trong lòng đều phát tiết ra, Triệu Thủy Sinh xem cha Le Hoa nói xong liền ngủ, cũng không quản.
Lý Lê Hoa lắc đầu, nói với Triệu Thủy Sinh: “Chuyện này thật đúng là không thể oán vận khí, ông ta đã khảo vài thập niên vẫn thi không đậu.”
Đối với bản lĩnh cha Lê Hoa, Lý Lê Hoa cũng biết, thông qua huyện thí và phủ thí, chỉ có thể nói xem như nhờ vận khí, ông ta có chút không biết biến báo, học cũng khô khan, vỡ lòng cho tiểu đồng vỡ lòng vẫn là có thể, nhưng thụ nghiệp cho người thi khoa cử thì xem như vô vọng.
Đồng sinh còn không xem như công danh chính thức, hai vợ chồng Triệu Thủy Sinh cũng không tính toán lộ ra, rốt cuộc có cha Lê Hoa là lão đồng sinh ở phía trước, đồng sinh cũng không có gì hiếm lạ.
Tỉnh thành cách trấn trên càng xa.
Bất quá huyện nha Đồng Thành vì an toàn các thí sinh trong huyện, an bài đồng sinh thông qua phủ thí cùng đi tỉnh thành, rốt cuộc người nhiều lực lượng lớn, lại còn được an bài ăn ở.
Thật ra Lý Lê Hoa không tiện đi cùng, chỉ là một mình nàng ở nơi này, Triệu Thủy Sinh không yên tâm.
Lý Lê Hoa nói: “Nhờ nương ta lại đây ở cùng là được.
Bà ở chỗ này cũng tiện hơn.”
Nghĩ đến tẩu tử nàng nhất định là đồng ý.
Rốt cuộc vì nương nàng hiện tại có thể kiếm tiền, Trần Thủy Liên còn ước gì nương lại đây, cũng có thể bớt chút đồ ăn.
Huống chi, có cha Lê Hoa ở đó, bọn họ chắc chắn cũng biết chuyện muội phu nhà mình đã trở thành đồng sinh, thái độ của Trần Thủy Liên tuyệt đối là ân cần.
Vì thế vừa nói rõ sự tình, Trần Thủy Liên đã vội gật đầu đáp ứng, còn nói: “Nương ở đó bao lâu đều được, Thạch Đầu và Tú Nhi cũng rất nhớ cô cô.”
Ý là muốn đưa Thạch Đầu và Tú Nhi cũng ở trấn trên.
Đối với chuyện này, Lý Lê Hoa thật ra cũng không cảm thấy phản cảm.
Thạch Đầu và Tú Nhi không giống nương bọn nó, còn rất hiểu chuyện.
Vì thế sự tình như vậy định ra, Triệu Thủy Sinh đi tỉnh thành đi thi, nương Lê Hoa mang theo Thạch Đầu và Tú Nhi cùng ở trấn trên với Lý Lê Hoa.
Phòng tuyệt đối là đủ, Trần Thủy Liên còn bảo Lý Hạch Đào tặng một xe củi lại đây, “Các người dùng củi còn phải bỏ tiền mua, thứ này trên núi nơi nơi đều có, hai người cứ việc dùng, dùng hết rồi ta lại bảo ca ngươi lại đưa tiếp.”
Khi ở điều kiện có lợi cho mình, thật ra Trần Thủy Liên không đến mức đáng ghét như vậy.
Cũng là nhân chi thường tình.
Trần Thủy Liên thấy cô em chồng trong nhà sắp đi lên, không thêm phiền toái cho nhà ả, còn có thể gánh nhà bọn họ, có thể không làm tốt quan hệ với Lý Lê Hoa sao?
Tính tình như vậy kỳ thật là đại đa số người đều có.
“Nương, ngài không cần mỗi ngày đều thêu thùa may vá, như vậy không tốt cho đôi mắt.” Lý Lê Hoa khuyên nương Lê Hoa, bà ngoại trừ nấu cơm thì đều thêu thùa may vá.
Như vậy thật không tốt, nương Lê Hoa cười nói: “Không sao, thừa dịp còn có thể làm việc, tích cóp nhiều chút tiền, trong nhà cũng không khó khăn như vậy nữa.” Cả đời của nữ nhân sao có thể không thêu thùa may vá?
“Nhưng Lưu Đại tỷ bên kia cũng không nhận nhiều như vậy, nương thật sự không cần làm quá sức, tuổi nương cũng lớn, cũng không thể còn muốn nương chống đỡ cả nhà, đại ca cũng nên học cách gánh vác trách nhiệm, con nghĩ, nếu lần này Thủy Sinh thi đậu tú tài, cha có thể mở một lớp tư thục, dạy học đồng, cũng có thêm một phần thu vào.”
Nương Lê Hoa biết Lê Hoa muốn tốt cho bà nên dừng việc may vá trong tay.
“Nếu cha con thật sự có thể mở tư thục, ông ta sẽ đồng ý sao?”
Nương Lê Hoa sợ cha Lê Hoa lại muốn đi khoa khảo, cả đời ông ta chỉ có nguyện vọng này.
“Con thấy lần này thật sự cha không có tâm tư tiếp tục khảo thí, chúng ta nói một câu dễ nghe, khuyên nhủ, ông ấy dạy dỗ Thủy Sinh thi đậu, đến lúc đó có thanh danh này, không lo không có người đưa con cái đến đây cho cha dạy, còn có những gia đình giàu có nữa, nói không chừng nghe đến tên tuổi của cha, thỉnh ông đi làm tiên sinh, như vậy vừa có thể kiếm tiền, vừa có thể diện, nương không cần vất vả nữa.”
“Chờ kiếm được nhiều tiền hơn, đại ca mua thêm vài mẫu đất, hay làm chút việc buôn bán nhỏ, cuộc sống không phải tốt hơn à?”
Nương Lê Hoa nghe xong cười nói: “Nếu được như vậy thì thật tốt quá.
Lê Hoa, nương biết con đau lòng nương, nương cũng đau lòng con, con và Thủy Sinh thành thân cũng đã hơn ba năm, sao còn không cần con cái?”
Hoa lê nương cũng là lo lắng, vạn nhất Triệu Thủy Sinh thành tú tài, Lê Hoa vẫn không sinh được một mụn con, vậy Triệu gia còn không muốn tiễn gấp Lê Hoa đi ư?
“Nương không cần lo lắng, chuyện này trong lòng chúng con hiểu rõ, hài tử khẳng định là muốn có.”
“Vậy là tốt rồi, nếu không được, nương dẫn ngươi đi xem đại phu, chúng ta có bệnh gì thì trị hết sẽ không sợ.”
Ở trong mắt người bình thường, không sinh hài tử đều là do nữ nhân có vấn đề, nam nhân căn bản là không có chút vấn đề nào.
“Cô, lúc nào người dẫn chúng con đi họp chợ với.” Thạch Đầu và Tú Nhi cũng rất ngoan, chỉ là đối với thế giới bên ngoài càng cảm thấy hứng thú một chút.
Lý Lê Hoa cười nói: “Hôm nay không phải ngày họp chợ, chờ thêm mấy ngày nữa, cô cô tất nhiên sẽ mang các con đi.”
Hai đứa trẻ ở nhà, quét rác rửa rau, rất cần mẫn, không hề giống Trần Thủy Liên chút nào, nói chuyện chanh chua.
Lại nói Triệu Thủy Sinh, đi theo đồng sinh trong huyện cùng nhau xuất phát, trong nhóm bọn họ, có người mới thi đậu trở thành đồng sinh, cũng có đã sớm là đồng sinh.
Người từng có kinh nghiệm, bị những người không có kinh nghiệm vây quanh, hỏi tình huống viện thí.
Kỳ thật đối với viện thí, ai cũng có hiểu biết đại khái, viện thí tổng cộng hai vòng, một vòng chính tràng, một vòng hai, phụ trách bọn họ khảo thí chính là học chính, từ trong kinh thành phái lại đây.
Mỗi năm đều khác nhau, cho nên thiên về điểm nào cũng khác nhau.
“Nghe nói năm nay học chính tỉnh chúng ta là Triệu Thác Triệu đại nhân, cũng không biết ông ấy thiên về phương diện nào.”
Triệu Thác là hàn lâm Hàn Lâm Viện, được Hoàng Thượng chọn làm học chính, chủ trì viện thí tỉnh bọn họ năm nay.
Triệu thác Triệu đại nhân rốt cuộc thiên về phương diện nào, mọi người đều không biết, bất quá cũng đều sẽ nghĩ cách đi hỏi thăm, hỏi thăm ra tin tức, ai cũng sẽ không tùy tiện nói cho người khác nghe.
Bởi vì mọi người đều là đối thủ cạnh tranh, ngươi khảo tốt, nói không chừng hắn phải thi rớt.
Vì thế sau khi tới rồi tỉnh thành, mỗi người tự hiện thần thông.
Có rất nhiều nhân mạch ở tỉnh thành, thông qua những nhân mạch này ngầm hỏi thăm, cũng có tiêu tiền nơi nơi mua tin tức, cũng không biết thật giả.
Viện thí chính là khảo thí có tỉ lệ đào thải rất cao, hơi chút không chú ý đã thi rớt.
“Triệu huynh, sao huynh không đi hỏi thăm hỏi thăm gì hết vậy?” Có người hỏi Triệu Thủy Sinh.
Triệu Thủy Sinh nói: “Ta sợ nghe được quá nhiều quá tạp, ngược lại ảnh hưởng suy nghĩ của mình.”
Học chính thiên về phương diện nào là một chuyện, nhưng đáp án trung quy trung củ cũng rất có thể vào mắt, rốt cuộc, nếu chỉ dựa vào phương diện học chính thiên về để trúng tuyển tú tài, như vậy học chính này chỉ sợ về sau sẽ bị Hoàng Thượng tính sổ.
Ông ta là người của hoàng đế, hoàng đế không thích nhóm thần tử kéo bè kéo cánh, muốn nói học chính đặc biệt thích phương diện nào, cũng nên nói là Hoàng Thượng thích phương diện đó mới đúng, bất quá đó là dùng ở thi hội và thi đình.
Nhưng ở viện thí, cũng có thể thể hiện một chút những gì Hoàng Thượng thích, người có thể được Hoàng Thượng phái đi làm học chính, chỉ cần Hoàng Thượng không phải con rối, như vậy khẳng định là được Hoàng Thượng tín nhiệm, biết Hoàng Thượng yêu cầu dạng nhân tài gì.
Triệu Thủy Sinh đi tìm công báo dĩ vãng của triều đình, nhìn những công báo đó, cũng có thể đại khái đoán ra Hoàng Thượng tương đối coi trọng phương diện kia.
Bất quá, hắn có thể rất tự tin nói, hoàng đế Chu triều này không cường như hắn, có vẻ rất bình thường, không có tâm tiến thủ lớn, thích nhất chính là vững vàng.
Người cấp tiến thường thường không được xem trọng.
Hắn chỉ cần bảo trì đạo trung dung là được.
Lần viện thí này, hắn nhất định phải thi đậu.
Triệu Thủy Sinh đầu tiên là khảo qua vòng chính, được thông qua mới có thể thi vòng hai, rất nhiều người không thông qua vòng chính, tất nhiên là thi vòng hai không có phần bọn họ, chỉ có thể chờ năm sau.
Thi vòng hai qua đi, chỉ chờ có thành tích, Triệu Thủy Sinh cố ý đợi mấy ngày, đến lúc thấy trên bảng có tên của mình, hắn thực bình tĩnh thu thập hành lý chạy lấy người.
Thành tích vẫn là trong mười danh đầu, nói cách khác, hắn đường hoàng thành một Lẫm Sinh, về sau mỗi tháng đều có thể nhận sáu đấu gạo.
Mỗi năm còn có thể được phát bốn lượng bạc.
Tác giả có lời muốn nói: Thi đậu tú tài với hắn mà nói, chỉ như một bữa ăn sáng!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...