Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng


Editor: Masha
Lão Triệu bị nghẹn, không biết nên nói gì.
Lão vốn là nghĩ, mình nói một chút, nhìn dáng vẻ hai vợ chồng lão nhị sống không tệ lắm, đến lúc đó có thể giúp đỡ chút nào hay không.
Tâm làm cha, luôn hy vọng mọi người đều sống tốt, một người sống không tốt, người sống tốt giúp đỡ một chút, vậy không phải ai cũng tốt?
Tình cảm giữa huynh đệ càng sâu thêm một ít đúng không.
Nhưng bị ông thông gia chỉ vào mũi nói, lúc trước phân gia chỉ cấp cho hai vợ chồng lão nhị hai mẫu đất xấu, không hề có cái gì khác, lão có thể nói gì?
Không nghĩ tới cha Lê Hoa lại nói tiếp, “Nghe nói lúc trước Lê Hoa và con rể đem phòng ở của mình cho các người dưỡng lão, phòng ở đó là dùng tiền hồi môn của nữ nhi ta của xạy, của hồi môn khi xuất giá của nữ nhi, dựa theo luật pháp, người nhà mẹ đẻ chúng ta có quyền hỏi đến.

Chỉ là nữ nhi của ta tuân thủ hiếu đạo, cho nên ta là cha mới không đi hỏi.

Ông thông gia à, thấy đủ thường nhạc, mới là trường thọ chi đạo.” (Biết đủ thường thấy an vui, mới là con đường để trường thọ)
Làm lão Triệu tức đến ngã ngửa.
Lý lão nhân này nói gì mà thấy đủ thường nhạc, là nói lão không biết đủ? Đây là chỉ vào hòa thượng mắng con lừa trọc!
Nhưng lấy luật pháp ra hù dọa người là khi dễ lão không biết chữ sao?
Nhưng lão Triệu rốt cuộc vẫn sợ hai chữ ‘ luật pháp ’, hơn nữa lúc trước phòng ở xác thật là xây từ tiền hồi môn của con, điểm này cũng không thể phủ nhận.
Lão Triệu chịu đựng cơn tức, cười nói: “Ông thông gia, ta chẳng qua là lải nhà lải nhải, năm nay xác thật là thời tiết đại hạn, may mắn quan phủ lão gia thông cảm chúng ta, giảm thuế, bằng không thật không sống nổi.


Ai, không nói cái này, đúng rồi, Thủy Sinh, các ngươi đưa quà tặng Tết Trung Thu, ta và nương đều thu được, nương ngươi rất cao hứng, chỉ là về sau cũng không nên lãng phí như vậy, các ngươi ở trấn trên cũng không dễ dàng.

Tuy nói là các ngươi quen biết người có bản lĩnh, nhưng bụng người khác cách một lớp da, ngàn vạn lần không thể dễ dàng tin người.”
“Cha nói đúng, ta nhớ kỹ.” Triệu Thủy Sinh nói.
Lão Triệu lại hỏi cha Lê Hoa, “Ông thông gia, ông đến đây làm gì? Là mời hai đứa đến nhà ăn Tết Trung Thu sao?”
“Ông thông gia, Tết Trung Thu là ngày toàn gia đoàn viên, Lê Hoa gả đến Triệu gia, chính là người Triệu gia, Tết Trung Thu về nhà mẹ đẻ thế nào được?” Cha Lê Hoa nói: “Quy củ chính là quy củ, cũng không thể phá hỏng.

Ta đây là xem con rể đọc sách không tồi, cho nên lại đây chỉ điểm cho nó.”
Cha Lê Hoa cũng không sợ lão Triệu biết, dù sao chuyện này sớm muộn gì cũng biết.
“Gì? Thủy Sinh đọc sách? Đây là chuyện gì vậy?” Lão Triệu vốn dĩ nghĩ đến nói đôi lời, bảo hai vợ chồng Triệu Thủy Sinh về nhà ăn Tết Trung Thu, ai biết lại nghe thấy chuyện không thể tưởng tượng này.
Thủy Sinh đọc sách? Hắn, hắn biết đọc chữ sao? Chuyện này không có khả năng.
Cha Lê Hoa kiêu ngạo nói: “Đây còn không phải công lao khuê nữ của ta, Thủy Sinh nhà ông cưới nữ nhi của ta, mấy năm nay, Lê Hoa mỗi ngày đều dạy nó học chữ, viết chữ, có thể đọc được sách, ta lại chỉ điểm thêm, đến lúc đó cũng có thể khảo cái tú tài.”
Dẹp đi! Vừa nghe khảo tú tài, lão Triệu thầm nghĩ, cả đời này ông đều đi khảo tú tài, nhưng đến bây giờ còn không phải không thi đậu nổi? Hành hạ cả nhà ông quá sức.

Không biết sau lưng mọi người đều đang nói ông?
Lão Triệu tận tình khuyên bảo nói: “Đọc sách không cần tiền sao? Nghe nói bút này, giấy này đều rất quý, còn có sách, một quyển nhà nông chúng ta còn không mua nổi, Thủy Sinh à, ngươi đừng lăn lộn mù quáng, nhà họ Triệu chúng ta, phần mộ tổ tiên không có phúc phần này, cuộc sống này thật vất vả mới có thể qua từng ngày, đừng để đến lúc đó sống không nổi nữa.”

Sống không nổi nữa, đến lúc đó muốn bọn họ giúp đỡ, vậy thì làm sao bây giờ?
Thành thành thật thật trồng trọt cho tốt, ít nhất có thể đảm bảo có cơm ăn.

Ăn thiếu cũng không sợ, so với không có gì ăn vẫn khá hơn nhiều.
Ông thông gia mấy năm nay đọc sách khảo thí, hành hạ trong nhà thành như vậy còn chưa thấy được giáo huấn à.
“Ông thông gia nói như vậy là không đúng, tuy rằng hiện tại tốn chút tiền, nhưng chờ thật sự thi đậu, đó chính là tú tài lão gia, gặp quan cũng không cần quỳ xuống, đến lúc đó còn không cần đi lao dịch, ruộng đất cũng có thể miễn thuế, nếu đậu cao, mỗi tháng còn có phần lương thực do quan phủ đưa.

So với trồng trọt không phải khá hơn nhiều sao?”
“Vậy nếu thi không đậu thì sao, còn không phải là mất sạch tiền?” Lão Triệu không tin có thể dễ dàng thi đậu tú tài như vậy, ông ta một lão đồng sinh thi rớt, có tư cách gì nói cái này?
“Chỉ cần học đủ sâu, khẳng định có thể thành công!” Cha Lê Hoa kiên định tỏ vẻ ùng hộ con rể đọc sách khảo tú tài.
“A, ông thông gia nói dễ nghe quá, nếu thật sự dễ dàng thi đậu như thế, sao ông thông gia nhiều năm như vậy cũng chẳng thi đậu nổi?” Chuyện liên quan đến nhi tử của lão, lão Triệu nói chuyện cũng không khách khí.
“Ông!” Bị người chọc vào chỗ đau, cha Lê Hoa rất xấu hổ buồn bực, đánh người không vả mặt, lão Triệu này còn chuyên môn chọn mặt mà đánh!
Thấy không khí không tốt, Triệu Thủy Sinh vội hoà giải, “Cha, nhạc phụ, ta hiện tại vừa đọc sách, vừa chép sách, cũng có thể kiếm ít tiền dưỡng gia, cha và nhạc phụ đều không cần lo lắng cho chúng ta.”
Lý Lê Hoa cũng vội nói: “Đúng vậy, ta hiện tại cũng có thể làm thêu phẩm, làm xong một kiện cũng có thể bán chút tiền, nếu tướng công đọc sách có thể thành công, ta vất vả một ít cũng là đáng giá.”
“Các ngươi, chờ các ngươi ăn đau khổ, mới biết lợi hại!” Lão Triệu thấy nói không thông, Thủy Sinh lại không giống Lý lão nhân, chỉ đọc sách mà không dưỡng gia, lão cũng không thể so sánh Thủy Sinh với cha vợ hắn.

“Được rồi, đã phân gia, ta nói gì các ngươi cũng nghe không vào, các ngươi tự mình nhìn xem mà làm đi.” Con lớn không nghe lời cha mẹ, thật là không quản được.
Cha Lê Hoa cũng đã hạ quyết tâm, nhất định phải làm con rể thi đậu tú tài, làm lão Triệu này phải rửa mắt mà nhìn.
Đến lúc đó là lúc ông ta nở mày nở mặt.
Thế nhưng nói cả đời ông ta đều là lão đồng sinh, quả thực là tức chết ông.
Lão Triệu ngay cả cơm cũng không ăn, liền rời đi.

Hiển nhiên là đối với chuyện Triệu Thủy Sinh đọc sách, rất không vừa lòng và không tán thành.
Lúc cha Lê Hoa đi, nói với Triệu Thủy Sinh: “Đừng nghe cha ngươi, tất cả toàn hạ phẩm chỉ có đọc sách cao, đọc sách cho tốt, nhận người tôn kính không nói, còn có thể làm thê nhi ngươi là người nhất đẳng.

Vì sao ta không làm gì cả, chỉ muốn khảo tú tài, còn không phải vì nguyên nhân này? Nhưng ta vận khí không tốt, nhưng ta cũng không tin vận khí của ngươi không tốt! Thủy Sinh à, ngươi nhưng nhất định phải tranh đua, để nhạc phụ người là ta được vẻ vang, ta đảm bảo sẽ tìm người chỉ dẫn cho ngươi thật tốt, ngươi chỉ phải lo chuyện đến lúc đó đi khảo đi.

Lại nói tiếp, ngươi so với ta khi đó còn khá hơn nhiều, lúc trước ta đi khảo thí, cái gì cũng không hiểu, ngay cả quy củ ở trường thi cũng không hiểu, ngươi còn có ta, quy củ gì nhạc phụ cũng có thể giải thích rõ cho ngươi.

So với người khác không phải ngươi dễ dàng hơn nhiều à? Ngươi đừng nghe theo lời cha ngươi nói, không đi khảo thí nhé.”
Triệu Thủy Sinh nghe xong, nói: “Cha, ta đã biết, ít nhất ta muốn thử một lần xem sao.”
“Vậy mới đúng, đọc cho tốt, lướt qua con đường chông gai này, về sau sẽ là con đường bằng phẳng.”
Hai người Lý Lê sở dĩ làm lão Triệu biết Triệu Thủy Sinh muốn đi thi khoa cử, cũng là làm lão biết bọn họ kiếm được tiền, một phần rất lớn phải dùng cho khoa thi.
Dựa theo cách nói của lão Triệu, chính là ném đá trên sông.


Nói không chừng không đủ tiền, còn phải tìm Triệu gia vay mượn đó.
Cho nên đừng nhìn bọn họ hiện tại sống không tồi, lại tìm đủ các cách đến đây đòi tiền.
Mà chờ Triệu Thủy Sinh thật sự thi đậu tú tài, trên người có công danh, bọn họ cũng không dám có lá gan tìm Triệu Thủy Sinh đòi này đòi nọ.
Có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức
Quả nhiên như Lý Lê Hoa bọn họ sở liệu, Triệu bà tử sau khi biết lão Triệu đi trấn trên tìm hai vợ chồng Triệu Thủy Sinh, lời trong lời ngoài đều nói, Triệu Thủy Sinh hiện tại sống tốt, muốn nhiều thêm chút ‘ hiếu kính ’, nhưng nghe nói Triệu Thủy Sinh thế nhưng có ý nghĩ kỳ lạ, muốn đi khảo tú tài, Triệu bà tử nói: “Chỉ bằng hắn? Có cái mệnh đó à? Cũng may đã phân gia, bằng không cả nhà chúng ta còn không phải bị hắn liên lụy?”
Ở trong mắt Triệu bà tử, khảo tú tài gì đó, chính là đốt tiền, làm cả nhà nghèo đến mức không xu dính túi, còn thiếu một đống nợ.
“Ta phải đến nói rõ ràng, nếu bọn chúng thiếu nợ, tìm chúng ta, một hào ta cũng không cho!” Sợ Triệu Thủy Sinh và Lý Lê Hoa đến lúc đó liên lụy bọn họ.
Dù sao đã phân gia, ai lo phận nấy, có mang nợ, cũng là hai người họ.
Hà Thúy Cô biết chuyện liền nói: “Nương, khẳng định là cha nhị đệ muội cha xúi giục, bằng không người như nhị đệ sao lại bị ma quỷ ám ảnh? Một hai phải đi khảo tú tài gì đó?”
“Thôi đi, lão nương còn không biết tính ngươi? Lại muốn ta đi nói gì đó, lão nương không có tinh lực, người ta quen biết người có tiền, chúng ta không quản được.”
“Nhưng mà vạn nhất bọn họ thật sự thiếu nợ, còn không trả nổi, tìm tới chúng ta, vậy phải làm sao?”
“Tìm chỗ nào cũng không tìm được chúng ta! Phân gia viết rõ ràng! Muốn lấy tiền từ chỗ lão nương, đó là nằm mơ! Ngươi đi một chuyến, nói rõ với hai vợ chồng nó, ai lo phận nấy, ai cũng đừng phiền ai!”
Bảo ả đi nói, Hà Thúy Cô có chút không vui.
Triệu bà tử nói: “Thế nào, ngươi còn không vui? Vậy về sau tìm đến ngươi, ta cũng mặc kệ.”
Hà Thúy Cô thầm nghĩ, tìm tới ả, ả dễ khi dễ như vậy sao? Ngoại trừ việc hai người này tự tử, bằng không nhất định ả sẽ không phải quản vụ nợ nần này.
Đúng rồi, vạn nhất này hai người trả nợ nổi, thật sự muốn tự tử thì sao? Hà Thúy Cô thầm nghĩ, thật đúng là phải đi một chuyến, nói cho rõ ràng
Lý Lê Hoa nghe Hà Thúy Cô nói, nhàn nhạt nói: “Đại tẩu nói lời này, là nghĩ về sau Thủy Sinh thi đậu tú tài, cũng không đi theo thơm lây?”
Hà Thúy Cô cười lạnh: “Chắc chắn ta sẽ không theo hưởng ké.” Với đức hạnh của Triệu Thủy Sinh có thể thi đậu tú tài sao? Đó là nằm mơ! Cho nên Hà Thúy Cô không do dự chút nào nói, đừng liên lụy đến nhà ả đã tốt rồi, còn thơm lây!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui