Nửa tháng sau,
Sương chiều đã dần buông, giương mắt lên nhìn, ánh hoàng hôn đã dần lặng, buông mình trên đỉnh Ngũ Nguyệt Minh, nhìn bốn phía từng cây cột được chạm trổ tinh xảo, Ngọc Vũ Quỳnh Lâu, một nơi hào hoa xa xỉ, mái nhà cong, chạm phượng, đôi mắt làm bằng Dạ Minh Châu Bắc Hải đợi đến đêm càng phát ra ánh sáng long lanh, bầu trời dần tắt sáng, xa xa nổ lên từng âm thanh vang rền, sấm sét kéo đến, mây đen quần vũ, báo hiệm điềm xấu, hoàng thành trở nên nguy hiểm.
Bên ngoài sấm chớp rền vang, nhưng ở Ngũ Nguyệt Minh chỉ xem như kiến gãi chân hổ, mưa bắt đầu rơi, không báo trước phủ trắng xóa, lộp độp, tiếng rơi đinh tai nhức óc truyền đến, làm cho người khác muốn không chú ý cũng nhịn phải lắng nghe từng chút một.
Ba tiếng chớp xé toạt bầu trời đen kịt, mưa ban đầu đã nặng hạt nay còn nặng hơn, bầu trời lúc đen lúc sáng, gió mạnh thổi cuốn bay tất cả, rũ xuống trên hành lang dài đen thẫm tối như mực là đèn cung đình bằng ngọc lưu ly nhẫn tâm bị vứt bỏ trên mặt tường, có cái vì trận cuồng phong không trụ được đành rơi vỡ vụn.
Phong Trì chợt mưa to, trên nóc nhà mưa rơi xuống ngói ầm ầm vang dội, qua nửa nén hương thôi mà nước đã đầy tràn ngoài sân, không còn phân rõ tam cấp có mấy bậc, nước từ mái nhà trút xuống đổ ầm ầm bốn phía đem trọn cả Ngũ Nguyệt Minh vây vào giữa.
Một thân váy màu xám tro, vải thô, kiểu dáng đơn giản được một bàn tay khéo léovén lên đi giữa hành lang chính đầy nước, trên đất từng vũng nước đọng, được nàng vội vã né tránh nhưng giầy thêu vẫn vô thức đạp trúng, ướt cả mắt cá chân. Nàng dừng chân, nhướng đôi mắt, hàng mi dài cong như liễu rũ xuốngthở dài, hai tay chống nạnh,: “Haizz, ngày nào không biết, tự nhiên lại có mưa to”
Nàng cầm khay trên tay, nhưng trống không, mưa tột nhiên tới, quá mức đột nhiên, nửa người đã bị dính nước mưa mà ướt, mới đi mấy bước liền gặp phải một ả nha hoàn khác ở Đông Cung.
“Lâu Nhi”, nàng vội đâm đầu mừng rỡ kêu, Tịch Hề cảm thấy hết sước khó chịu nhưng hai chân đành phải đạp mấy vũng nước còn sót lại sau trận mưa, xông lên.
Nữ tử được gọi là Lâu Nhi năm nay vừa mới 14, 15 tuổi, nghe có người gọi liền nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cặp mắt như trăng rằm, môi nhỏ đáng yêu cười “Tịch Hề”.
Đôi tay đang nâng khay, bên trên có một chén dược đặc sánh, đen nhánh
“Ngươi mang đi đâu đấy?”
Lâu nhi nhìn sang hướng tay mình, đưa mắt nhìn xung quanh thấy không có ai bèn đi tới bên cạnh Tịch Hề thanh âm đè thấp nói “Đây là cho thiếu gia.”
Tịch Hề nghe nói, như có điều suy nghĩ, nhưng lại rất nhanh bỏ cái suy nghĩ kia đi, chỉ là một chén dược mà thôi.
“Nhanh lắm, chỉ nữa canh giờ thôi, ta đi một chút liền về”. Lâu Nhi từ bên người nàng vượt qua, mới đi được mấy bước liền quay người lại cười nói “Nếu không ngươi ở đây đợi ta, một chút nữa ta và người cùng nhau trở về.”
Tịch Hề vừa nghe Lâu Nhi phải đưa thuốc cho thiếu gia, vốn nội tâm có mấy phần tò mò, lại nghe nàng mở miệng nói đợi, liền hớn hở gật đầu, “Tốt, ta chờ ngươi”.
Lâu Nhi đi thêm mấy bức, đi tới một gian phòng đen như mực, bên ngoài không có một bóng người, vốn ngoài cửa bình thường treo hai ngọn đèn, nhưng vì mưa cũng đã dập tắt, chỉ còn lại vỏ trống ướt sũng như giương mắt cam chịu số phận.
“Thiếu gia”
Nàng khẽ gọi, thanh âm hơi run, tay nắm chặt khay toàn là mồ hôi lạnh, Lâu Nhi bờ môi run rẩy, nàng nhìn chung quanh, ngón tay bấm vào nhau thật chặt gõ cửa, mơ hồ vì động tác gõ cửa mà khay đựng chén mặt nước khẽ động.
Bên trong, xác định không có đến một âm thanh.
Có tiếng loạt xoạt vang lên sau lưng, thình lình cành cây khô rớt, Lâu Nhi đột nhiên căng thẳng, run lẩy bẩy, bàn tay trắng nõn nà đẩy cửa đi vào.
“Ngươi dám.”, giọng nói âm trầm, hơi khàn khàn được thốt ra.
Xung quanh tối đen như mực, nàng một cái gì cũng không thấy, nên không biết nên tiến hay lùi, mang theo âm thanh khiếp sợ, đứng nguyên tại chổ, đợi một khắc trôi qua nàng mới dám ngập ngừng mở miệng “Thiếu gia, nô tỳ …..đến đưa thuốc……”
Toàn thân mỗi giây phút trôi qua cũng đều kéo dài đến cực hạn, chỉ cẩn một tiếng vang nhỏ cũng làm nàng hồn xiêu phách tán.
“Ha Ha…….”
Bên tai rõ ràng nghe được tiếng nam tử hít thở, Lâu Nhi bưng khay tâm tình khiếp sợ, trên người mặc dù đã nhiễm mưa ướt hết nữa y phục nhưng mồ hôi vẫn không ngừng đổ ra.
“Tới đây…”, một thâm âm cực uy quyền truyền đến, rõ ràng như vậy nhưng Lâu Nhi vẫn không ngừng kích động đứng im tại chổ, thanh âm mang chút hàn khí, lạnh như băng. Đánh đừng chút một vào trái tim, như rơi vào hàn băng ba ngàn năm, khiến cả người run lẩy bẩy.
Nàng hạ mắt xuống, không biết nên chạy đi đâu, mới bước tới một bước, cổ tay liều bị một bàn tay thật to nắm lấy, cả người lao đao ngã nhanh chóng bị bàn tay còn lại chế trụ, màn này thật làm Lâu Nhi tổn thọ, thiếu chút nữa dổ cả khay thuốc, bàn tay của nam tử kia lạnh như băng, so với người đã chết không có chút khác biệt.
Tịch Hề ở ngoài điện không ngừng nhìn xung quanh tiếm kìm bóng dáng nhỏ nhắn của Lâu Nhi, đợi đã hơn canh giờ, vẫn không thấy người đâu.
“Thế nào còn không ra?”, nàng không khỏi có chút nóng nảy, mới chịu tiến lên phía trước, lúc này đã thấy cửa mở ra, bước ra là một người.
Bước chân có chút tập tễnh, là một lão bà.
Mắt thấy lão bà bà đóng cửa lại, còn Lâu Nhi vẫn không có ra ngoài, nghĩ ngợi một lát bèn tiến lên, cũng muốn hỏi thăm Lâu Nhi đâu sao chưa ra. Mới bước đi mấy bước , liền cảm thấy có gì đó không ổn, lúc này mới nhìn kĩ lão bà bà, chẵng phải hôm nay Lâu Nhi mặc y phục này sao? Tiến gần thêm mấy bước, Tịch Hề hoảng sợ ngừng bước chân, đứng tại chỗ, sắc mặc kinh hãi, bộ dáng kia thật rất dọa người.
Lão bà bà lúc này đứng trước mặt Tịch Hề, nàng uể oải tiêu điều, dùng sức nửa ngày mới nặn ra được một nụ cười, làn da vốn nên tỉ mỉ trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn bây giờ lại sinh ra nhiều nếp nhăn, ba búi tóc đen hơn phân nữa là đã tóc trắng, Lâu Nhi tự nhiên cũng không phát hiện, chỉ là ai oán nói “Tịch Hề, lần đưa dược lần này, giống như trải qua mấy kiếp vậy, mệt quá”
Tịch Hề tim đập mạnh và loạn nhịp, vẫn đắm chìm trong hoảng sợ, khó có thể kiềm chế.
Nàng vẫn hai tay bưng khay, hình ảnh khô khan, màu da lão hóa như lão thái thái, da nhăn lúm nhúm.
Trên vai một bím tóc từ đen đã chuyển thành bạch kim, Tịch Hề đem tay lấy xuống vất ra phía sau, sót lại trên vai một sợi tóc bạc, quấn trên cần cổ nàng, tóc này so với Lâu Nhi thật chói mắt, Khóe mắt nàng sáng lên kinh ngạc, nghẹn ở cổ họng nhìn trân trối Lâu Nhi, lời định nói ra vội nén xuống, năm ngón tay nắm chặt không để lộ dấu vết, tiện thể đem sợi tóc bạc trong lòng bàn tay dấu đi, mang theo một chút xúc cảm.
“Tịch Hề, Thiếu gia thích thanh tỉnh, chúng ta mau chóng rời đi.” Tịch Hề đang ngẩn ngơ thì Lâu Nhi vội nhẹ kéo khuỷu tay nàng, ý bảo mau chóng rời đi.
“A, uhm…” Ừ một tiếng, nàng toàn thân không khỏi rùng mình, một tay cầm giúp Lâu Nhi cái khay, một tay kia đỡ nàng.
Bước chân sâu cạn lần lượt thay đổi, mỗi bước đều tập tễnh, Tịch Hề không nhịn được quay về phía sau mà nhìn, gian phòng này cửa chính khép chặt, nhìn qua cũng không có gì bất thường.
Khiếp sợ trong lòng thật lâu vẫn không bình phục lại, Lâu Nhi đối với bộ dáng hiện tại hiển nhiên cũng là không có phát hiện, Tịch Hề không đành lòng nói ra, chỉ là cẩn thận từng li từng tí dắt lấy tay nàng trởi về Đông Uyển.
Ngũ Nguyệt Minh, là sơn trang lớn nhất vương triều, bên ngoài xem ra khí thế hào hùng, nếu so với Kim Loan Điện của Hoàng Đế đương triều cũng không thua kém, Ngũ Nguyệt Minh chia làm ba sáu các, bảy hai viện, cả một trang viên chiếm gần nửa kinh đô.
Kể từ khi đến hậu cung Ngũ Nguyệt Minh, Tịch Hề chưa hề thấy được Cố quản gia và Điện Trạch, an bài sự vụ đến nay đều là một người, mọi người đều gọi là Nguyệt Nương.
Trên hành lang dài, được cắt ghép bằng đá cẩm thạch, mặt đá sáng bóng. Ngoài trời mưa bụi mù mịt tiến đến bao trọn cả chân trời một màn sương xám. Tịch Hề bưng khay, đi tới lầu các Tây Uyển.
Hai người nha hoàn đã ở bên ngoài chờ, thấy nàng đến liền đem cửa điện mở ra, ý bảo nàng đi vào.
Nhẹ nhàng liên tục bước, hương trầm bay trong gió, vừa định tiên thêm liền nghe được một hồi âm vang lên, rơi loảng xoảng, trong nhà đồ vật bị đập đã loạn đầy đất.
“Chủ nhân bớt giận….”
Nha hoàn vộ vàng quỳ xuống, Tịch Hề lúc này nhìn chủ nhân của mình, chỉ thấy nàng một thân y phục màu đỏ tươi từ vai đến đất, đai lưng thắt tôn lên vòng eo thon thắt lại rũ xuống phía sau, thân hình mảnh mai đứng giữa gian nhà chính, chân trần đang giẫm trên thảm lông mềm mại.
“Đêm qua thị tẩm, là Nguyệt Cơ?”
Nha hoàn quỳ gối bên cạnh run rẩy lẩy bẩy, đầu cuối đến ngực không dám ngẩng lên : “Bẩm chủ nhân…. phải….”
“Tiện nhân, tiện nhân”.
Một tay thuận tiện mang tách trà còn lại trên bàn hất lên, nước trà nóng bất thiên bất dịch rơi vào người nhà hoàn, nữa bên gò má nhất thời mìn màng lập tức sưng đỏ, nữ tữ như cũ không nhúc nhích quỳ, một tiếng cũng không dám kêu.
“Nguyệt cơ cũng chỉ là nha hoàn, ngày hôm qua cũng lại một bước thị tẩm rồi!”
Trưng ta bộ mặt phẫn nộ, tiện hay có thể mang bất cứ thứ gì ném ra, cũng không quản xem có đả thương người khác hay không, một phòng tất cả mọi người đều quỳ, không ai dám lên tiếng, giây lát sau thở hồng hộc, dôi mắt đẹp diễm lệ bỗng nhiên dừng lại trên người Tịch Hề.
“Ngươi là ai?”
Chương 10: Thân phận
Đặt cái khay trong tay xuống, Tịch Hề hành lễ, hai tay đặt ngang hông: “Nô tỳ Tịch Hề, mới được phân đến đây”
Con tức giận chưa tiêu tan, bàn tay ngang ngược vung lên. Ở Ngũ Nguyệt Minh, hậu viện, cũng giống như hậu cung, vì tranh thủ tình cảm, bất cứ thủ đoạn nào cũng dù tồi tệ tới mấy cũng được sử dụng: “Mới đến?”
Tịch Hề cụp hai mắt, chậm chạp nói: “Bẩm chủ tử, đúng ạ”
“Được rồi” Nữ tử lộ ra vẻ mặt uể oải biếng nhác, vừa mới phát tiết xong, giờ quay lại nằm trên ghế quý phi. “Ngươi tới Tây cung một chuyến, nhìn xem tiện nhân kia có còn ở đó không, nếu Thiếu chủ có hỏi, ngươi nói là người mới, không tìm được đường nên đi lạc”. Đôi mắt đẹp nhìn về phía nàng, gõ gõ ngón tay trên bàn: “Nếu như. . . .” nàng ta dừng lại, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi dám nói tên ta ra, ta nhất định sẽ vả miệng ngươi”
Tịch Hề nghe nàng ta nói, biết lý do lạc đường là không đáng tin, nhưng vẫn kiên trì đáp ứng: “Vâng, nô tỳ biết rồi ạ”
Đi ra khỏi Khế Viên các, mưa làm cho hành lang ướt nhẹp, nàng lửng thửng đi, bất tri bất giác, cước bộ chậm lại. Ai cũng biết, Tây cung là chỗ ở của Thiếu chủ, nàng chỉ là một thô sử nha hoàn, làm sao có thể đi vào đó được.
Đôi mắt trong sáng khẽ nhắm lại, do dự đứng lại một chút, sau đó mở mắt ra, ánh mắt sáng ngời, muốn tìm ra nguyên nhân thì dứt khoát phải đến Tây uyển.
Rừng trúc xanh biếc, thật là một cảnh sắc tươi đẹp, nàng rón ra rón rén đi tới trước đại điện, ngay cả lính gác cũng không có, phía trên, ngọn đèn cung đình được châm lên, ở trước mái hiên tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.
Tịch Hề đứng trước cửa, mũi chân kiếng lên nhìn xung quanh bên trong điện, trong đó tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy. Nàng không dám ở lại lâu, sợ có người phát hiện.
Chân bước vào, bàn chân dẫm lên thảm lông, cả người giống như đang trong đám mây, nàng nín thở, hai mắt cảnh giác nhìn xung quanh, xuyên qua đại điện, ngăn cách một tấm bình phong, hẳn là nơi nghỉ tạm của Thiếu chủ.
Cước bộ dừng lại, nàng nghiêng đầu nhìn xung quanh lần nữa, chợt nghe thấy giọng nói từ sau tấm bình phong truyền tới: “Ai?”
Tịch Hề giật mình, vội phúc thân hành lễ: “Nô tỳ là nha hoàn ở Khế Vân các, hôm qua chủ tử bị lạnh, thân thể bệnh nhẹ, nô tỳ không dám chậm trễ, cả gan hướng Thiếu chủ thông báo một tiếng”
Trong lòng nàng nhút nhát, tự biết lấy cớ này cũng có thể tạm chấp nhận được.
Bên trong trầm mặc nửa khắc, ngay tại lúc lòng nàng lo sợ, nam tử bên trong mở miệng nói: “Ngươi vào đây”
Tịch Hề thở ra một hơi, trong nội điện, mùi cỏ huân hương thơm mát, nàng nắm nhẹ tay, chậm rãi bước đến.
Điện Trạch ngẩng đầu, cả người lười nhác đang nửa nằm nửa ngồi, ánh mắt nàng liếc vội ra phía sau người hắn.
“Chỉ có mình ta thôi” . Hắn chỉ cần nhìn là biết nàng định làm gì, hơi động nửa người trên.
Áo ngủ bằng gấm trơn bóng khẽ rơi ra, lộ ra làn da rõ ràng, nhiệt độ ấm áp trong điện theo ánh nến tăng lên, Tịch Hề không dám lui lại, chỉ có thể đưa mắt chuyển sang nơi khác.
Điện Trạch đứng dậy, tùy ý choàng áo ngủ trắng lên người, Tịch Hề nhân cơ hội nhìn xung quanh, trong điện tựa hồ không có dấu vết hoan ái, trong không khí là sự lịch sự thanh tao.
Bỗng dưng cả người cảm giác được sự áp chế, Tịch Hề bỗng dưng hoàn hồn, Điện Trạch không biết khi nào đã đứng trước mặt nàng.
Hắn chỉ chỉ mặt đất cách đó không xa, nàng nhìn theo, thì thấy áo ngủ của nữ nhân, một đóa hoa mẫu đơn thêu thủ công tinh tế, xinh đẹp, lóa mắt.
Ánh mắt Tịch Hề lộ ra vẻ khó hiểu, Điện Trạch nhếch môi, bỗng đem tay phải đưa đến trước mặt nàng: “Đúng là nữ nhân”
Tim nàng đập nhanh và loạn xạ, theo bản năng lùi về phía sau vài bước, sắc mặt khẽ biến, hai mắt đề phòng nhìn hắn. Hắn im lặng, thở từng hơi nhẹ nhàng, đôi mắt chuyển động, ánh mắt thâm thúy, nhưng trong mắt Tịch Hề thì lại trở nên thâm trầm. . .
“Nói cho chủ tử của ngươi, ngày mai, kêu nàng đến thị tẩm”, Điện Trạch tránh đi ánh mắt của nàng, lồng ngực không kiềm chế được dục vọng. Hắn cố gắng nói chính mình phải bình tâm lại nhưng không được. Trên trán là một tầng mồ hôi lạnh, tay đặt trên bàn nổi cả gân xanh: “Cút đi”
Tịch Hề nhìn hắn, sau đó nhanh chóng ra ngoài.
Trở lại Khế Viên các, nữ tử vẫn nằm ở ghế quý ph, nhìn thấy nàng tiến vào, liền nâng mí mắt lên hỏi: “Như thế nào?”
“Bẩm chủ tử,Tây cung của Thiếu chủ chỉ có một mình thiếu chủ, chưa thấy Nguyệt Cơ”, Tịch Hề thấy trong mắt nàng ta sáng ngời, hợp thời bổ sung một câu: “Thiếu chủ còn bảo nô tỳ về nhắn lại với ngài, ngày mai chủ tử tới Tây cung thị tẩm”
“Cái gì?” Nàng ta giật mình đứng dậy, chân trần đi tới trước mặt nàng: “Lời này là thật sao?”
“Bẩm nương nương, là chính Thiếu chủ nói ạ”
Nữ tử lộ vẻ mặt vui mừng, nhướn cằm, mặt đắc ý: “Nguyệt Cơ, ngươi đấu với ta đã lâu rồi, mà vẫn không thắng được ta”. Nàng ta thập phần vui vẻ,đưa mắt nhìn Tịch Hề rồi nói: “Thưởng, tất cả hạ nhân trong Khế Viên các đều được thưởng”
Mọi người nhìn nhau, Tịch Hề dẫn đầu nói: “Tạ ơn chủ tử”
Cả ngày vội vàng làm việc, lúc Tịch Hề trở lại tiểu viện của mình thì đã gần khuya, trăng đã lên cao, khi nàng đẩy cửa đi vào, liền thấy Mi Nhã ngồi trước giường Tích Linh, đang đưa nước cho nàng uống.
Vết sưng đỏ trên mặt đã đỡ bớt, dung mạo cũng khôi phục vài phần.
“Mi Nhã” Tích Linh uống nước xong nói: “Thực xin lỗi”
Mi Nhã ngước mắt nhìn, sau đó dịch lại góc chăn cho nàng: “Ngốc, sao lại nói như thế”
Tiếng tiêu du dương vang lên giữa đêm thanh vắng, một khúc lại một khúc, như sóng gợn bên tai, Tịch hề dựng thẳng tai, ngón trỏ trong áo ngủ tay trái dựa theo làn điệu viết ra hai chữ: Đến mau!
Một đạo bóng đen từ tiểu viện rón rén ra ngoài, nhìn xung quanh, sau đó thân hình linh động nhảy lên mái hiên,cong người nhanh chóng tiến về phía trước. Chân lướt như gió, gạch ngói bị dẫm dưới chân không hề phát ra tiếng động.
Phía xa, chỉ thất một hắc y nam tử đang khoanh tay trước người, trong tay hắn, là cây tiêu dài.
“Cửu ca”. Tịch Hề đứng lại khẽ gọi.
“Đã tìm được chưa?” Toàn thân nam tử đều màu, bịt mặt đen, mũ trùm đầu đen, chỉ độ ra một ánh mắt đạm mạc, tay trái hắn đeo một bao tay da, nghe thế gian đồn, thủ đoạn của hắn rất độc ác, lại bị đứt một ngón tay, cho nên có tên gọi là Cửu ca.
“Giấu quá kỹ, ta còn chưa thăm dò được là ở đâu”
“Ta trăm phương nghìn kế đem ngươi vào Ngũ Nguyệt Minh, không phải là để cho ngươi ngồi không ăn cơm trắng”. Nam tử lộ ra biểu hiện không hờn không giận, giọng nói hung ác nham hiểm.
Tịch Hề cắn môi dưới, bàn tay nắm chặt thành quyền: “Cho. . . cho ta chút thời gian, nếu đã tới đầm rồng hang hổ này, ta nhất định sẽ mang đồ vật kia ra giao cho ngươi”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...