Tịch Hề cả kinh, mắt thấy bột trắng đã hòa tan vào trong nước trà, không còn dấu vết, nàng lập tức thu bình vào tay áo, xoay người nhẹ nhàng tiến lên:
“Gia nói khát, thần thiếp đi rót cho người ly trà”
Ngồi trở lại mép giường, Tịch Hề đem ly trà nâng lên môi Huyền Hạo.
“Có chút lạnh, chàng có muốn thiếp cho gọi nha hoàn mang một chậu than vào đâu?”
Huyền Hạo mông lung liếc nhìn cuối cùng cũng hạ thấp đầu, Tịch Hề thấy thế vội mang chén trà kề bên môi , mắt thấy Huyền Hạo đã uống hết. Con ngươi tĩnh mịch thoáng có chút phức tạp cùng bất an, ở đời người với người khi có chút tình cảm thì nhất định sẽ tự làm tổn thương nhau, mà bọn họ chính là như thế.
Đem bỏ ly trà đã cạn trên bàn, Huyền Hạo bỗng kéo nàng lại ôm chính diện, một tay Tịch Hề rơi trên thắt lưng một tay còn lại nắm chặt lấy tay của Huyền Hạo, tay hắn lúc này lạnh như băng.
Mặc Dù Huyền Hạo không nói, nhưng cả Ngũ Nguyệt Minh lúc này đã sớm chuẩn bị giăng đèn, kết hoa, màu đỏ của gấm được treo trên các trụ, cột, đâu đâu không khí cũng nhộn nhịp hân hoan.
Thời gian đón dâu cực kì gấp rút, đó là ba ngày sau.
Bên trong mọi người đã thu xếp đâu vào đấy, các buổi tiệc rượu diễn ra liên miên không dứt, hoa lê tuôn rơi, có người thật sự vui nhưng cũng lắm kẻ muộn phiền.
Vào lúc này, khách quý từ đâu kéo đến chúc mừng rất nhiều chật cả Ngũ Nguyệt Minh, Huyền Hạo lại không thể phân thân. Tịch Hề liếc nhìn bốn phía sau khi xác định không có ai lúc này mới rón rén đi tới Đông Cung. Lách mình đi vào, đập vào mắt nàng là màu đỏ thẩm phủ cả tẩm điện, trên giường là chiếc mền gấm thêu đôi uyên ương, trên bàn bày đủ các món ăn, còn có bầu rượu giao bôi tất cả đều được đặt trong mâm Hồng Mộc, nàng mở to mắt, đem mạng che mặt kéo lại sau đó tiến đến kệ sách.
Đầu ngón tay thăm dò từng chút một, nàng không dám động tay để động tác quá mạnh gây ra tiếng động, khá may mắn khi lúc này bên ngoài âm thanh ồn ào rất to, Tịch Hề nhìn kĩ từng ngóc ngách nhưng vẫn không thấy vị trí để danh sách ở đâu?
Đang nóng nảy dò tìm, bỗng nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, nàng hạy bén lắng nghe sau đó lách mình trốn sau kệ sách.
Cửa điện mở ra vang tiếng kêu nghe ken két, bước chân mò mẫm từ từ đi vào, nhẹ nhàng khép hờ cửa, người tới cũng như nàng sao? Vì tìm danh sách? Tịch Hề nghiêng đầu liếc ra bên ngoài xem động tĩnh chỉ thấy một bóng dáng rất nhỏ không ngừng ngó nghiêng ngó dọc, lo lắng tìm kiếm gì đó.
“Để ở đâu đây?”
Nữ tử nói thầm một tiếng, xoay gương mặt. Tịch Hề nhân lúc đó có cơ hội liếc nhìn, từ ngọn đèn tối lờ mờ nàng nhận ra được dung mạo của nữ nhân rõ ràng, chính là Dung Thiện.
“Phu nhân, người chậm một chút hãy tới”
Thanh âm của hỉ nương không được báo động từ trước ập tới, Tịch Hề cuống quít ép thân thể hạ thấp trốn dưới sàn, Dung Thiện không kịp ẩn trốn bèn lẩn sau kệ sách nơi Tịch Hề vừa ẩn thân,
“Phu nhân, đây là nơi ở của Gia, Đông Cung, chỉ cần thuận lợi bước vào đây tương lai sau này cũng không cần phải bận tâm, sớm sinh quý tử”
Hỉ nương dắt nữ tử đến bên giường ngồi xuống, gương mặt hiện lên nét cười, tràn đầy vui mừng.
“Cám ơn ma ma”
Thanh âm truyền từ dưới khăn của nữ tử kia có phần non nót, êm ái thoải mái.
“Hinh Nhi, thưởng”
“Dạ, phu nhân”
Nha hoàn bên cạnh nãy giờ im lặng móc từ trong tay áo ra một túi bạc vụn, mọi người chúc mừng sau đó nhanh chóng lui xuống.
Bên trong phòng rơi vào trạng thái tĩnh mịch, Tịch Hề nằm dưới sàn, tiến lùi đều khó, Dung Thiện nét mặt hốt hoảng, lúc này càng không thể ra ngoài, chỉ có thể im lặng theo dõi rồi tới đâu tính tới đó.
Tiếng bước chân vững vàng truyền đến, núp ở trong tối cả hai người đề nhất thời cả kinh, nín thở chờ đợi, Huyền Hạo mặc trên người hỉ bảo đỏ rực bước vào, gương mặt tuấn mĩ lúc này hiện lên chút tà mị, hắn tiến lên mấy bước, trên người mùi rượu rất nồng, nhưng lại không say.
Nữ tử khẩn trương nắm chặt vạt áo, từ dưới khăn tầm mắt từ từ lộ ra, Huyền Hạo tự mình cởi áo khoát tùy ý vứt xuống đất, một cước đạp lên tiến đến bên giường.
Hai mắt ảm đảm, nữ tử nhìn hỉ bào bị Huyền Hạo giẫm đạp, trái tim thắt lại có chút đau xót, khổ sở, đêm tân hôn, xiêm y của cả hai người cần được gấp lại cẩn thận chung một chỗ, sau này mới có thể cùng cam cộng khổ đầu bạc răng long. Nàng nhịn uất ức xuống, đầu vai bị nam nhân dùng sức đẩy, cả thân thể không kịp chuẩn bị ngã trên giường, hoảng sợ muốn đứng dậy mới phát hiện sức lực không bằng.
“Gia”
Thanh âm hốt hoảng, vạt áo trước đã bị xé rách:
“Khăn cưới của thần thiếp”
Huyền Hạo một tay kéo đai lưng của nữ tử, lồng ngực tinh tráng áp đến:
“Không cần phải kéo xuống, ngươi dáng dấp gương mặt ra sao ta không cần để ý”
Thanh âm nặng nề đè ở đỉnh đầu, cách tấm khăn đỏ, nàng cũng không nhìn rõ mặt hắn.
Tịch Hề đem thân thể co rút, nín thở cho dù là hô hấp cũng không dám mạnh, áo trong cùng toàn bộ hỉ phục toàn bộ ném xuống đất, nữ tử cắn môi dưới, sắc mặt ửng hồng.
Bàn tay không chút lưu tình để lại những hằn đỏ, thậm chí nhìn vào có chút chói mắt, nữ tử gắt gao cắn chặt khóe miệng, đôi tay níu lấy một góc quần lót.
“Buông ra”
Thanh âm không chút kiên nhẫn, động tác hơi thả lỏng hăns đã dùng sức xé nát, hay tai cầm đôi chân giang rộng.
“Gia”
Thanh âm nữ tử bỗng dưng sắt bén, khi hắn dừng lại động tác, thái độ mềm xuống:
“Có thể lấy khăn cưới của thần thiếp xuống được hay không? ”
Làm vậy ít nhất có thể nhìn thấy mặt hắn, Huyền Hạo gương mặt thoáng qua có chút không vui, bàn tay vẫn cầm khăn cưới từ từ lấy ra, đôi mắt đẹp của nữ tử hơi mở to, chăm chú nhìn vào gương mặt Huyền Hạo, Huyền Hạo hai mắt cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái, trong ánh mắt đầy sự cô đơn, hắn y phục chỉnh tề, chỉ có nàng là đã…
Hai tay nàng khẩn trương nắm chặt chăn gấm, gương mặt ửng hồng, không kịp chuẩn bị, hạ thể truyền đến một trận đau nhức kịch liệt:
“Aaaaaa”
Tịch Hề cả kinh, lồng ngực có chút buồng bực, mơ hồ có chút đau đớn.
Huyền Hạo không thương tiếc, đôi tay đẩy nàng ta ra, cả nữa người tùy ý đè xuống, trên trán nữ nhân toát ra mồ hôi lạnh. Nàng hai mắt đẫm lệ, lần đầu tiên nếm trải quả thật quá đau đớn.
“Gia, xin ngài chậm chậm một chút”
Một hồi do dự cuối cùng nàng cũng mở miệng cầu xin, Huyền Hạo quả nhiên dừng lại động tác, cặp mắt tà mị mở ra, chậm rãi chống tay hai bên người nàng, nữ tử mừng rỡ sắc mặt hòa hoãn xuống.
“Muốn hay không không đến lượt ngươi”
Con ngươi thâm thúy sâu xa, cũng không nhìn được sự đa tình, Huyền Hạo đem thân thể lui ra ngoài chút, nữ tử ngẩng ra, nghe chính lời nói từ phu quân của mình truyền đến, chưa bao giờ nếm qua sự nhục nhã này, nàng hai tay chống đỡ thân thể giảm sự va chạm, sau đó lạnh lùng gật đầu.
Tịch Hề nằm dưới sàn nhìn ra, chỉ thấy được đôi tay bé nhỏ nắm thành quyền thật chặt, đốt ngón tay trắng bệt lỗ rỡ sự tức giận, ẫn nhẫn không ngừng.
Nữ tử cắn môi, kiềm chế sự thống khổ, tiếm ngâm nga không rừng bật ra khỏi miệng, hai chân run rẩy đặt bên hông Huyền Hạo, Huyền Hạo mắt phượng khép chặt, hai thân thể trên giường không ngừng va chạm tạo ra mấy phần mập mờ.
Tịch Hề đôi tay che cái miệng lại, những tiếng chói tai, rạch màng nhĩ đâm sâu vào tim.
Dung Thiện tức giận cực kì, nhẹ nhàng dậm chân một cái thật nhẹ, vai khẽ run, nhưng vẫn rơi vào trong tai Huyền Hạo.
Trên giường nhất thời khôi phục yên tĩnh, Tịch Hề trợn to hai mắt, sự lo lắng nỗi dậy.
Trong điện có người, Huyền Hạo buông tay dừng động tác, hai mắt trở nên sắc bén, một tay đẩy nữ tử vào góc giường, thanh âm truyền đến:
“Ra ngoài”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...