Phu Thê Triền

“A ——”

Tịch Hề bị người ta dùng sức kéo lui trở về, trên cổ tay còn lưu mấy vết cào. Nàng xoay đầu nhìn lại, thấy Điện Trạch buông tay, hắn vừa đi đã quay lại.

“Không cần ngươi phải giả mù sa mưa”

Tịch Hề bò dậy, mang quần áo bị dính bùn đất phủi đi, mắt Điện Trạch mơ hồ nhìn mấy nha hoàn dưới hồ, không có ý định cứu giúp, mắt lộ ra vẻ khinh thường.

“Ta cũng vậy, không muốn cứu nàng”

Ở bên hồ, thủ vệ được Tích Linh gọi đến đang bắt đầu tìm cách cứu người. Tịch Hề thấy vậy lướt qua Điện Trạch, vừa cất bước lại bị hắn đưa cánh tay ra ngăn cản:

“Phải chăng những việc ta làm khiến người khác chán ghét?”

Tịch Hề nhìn Điện Trạch, cảm thấy đôi mắt kia rất nghiêm túc, dường như hắn rất để ý đến chuyện này, khóe môi nở nụ cười, âm thanh trong trẻo vang lên:

“Mặc dù làm cho người chán ghét, nhưng ta thật cũng không cảm thấy chán ghét”

Ánh mắt mơ màng ẩn chút sương mù vừa nghe câu trả lời bỗng sáng lên, lần đầu tiên hắn phải nhẫn nại để chờ đợi một câu trả lời như thế:

“Nếu đổi lại là người khác nói những lời vừa rồi, ta đã sớm cho chém đầu”

Tịch Hề suy ngẫm nội tâm Điện Trạch cũng không xấu, lúc nãy còn ra tay cứu nàng, ở Bắc Hoang Doanh hắn lấy tính mạng người khác làm trò tiêu khiển, hôm nay hắn lại lấy sự khốn khổ của người để đổi lại chút vui vẻ. Giống như người khác thật đau khổ hắn mới cảm thấy thỏa mãn.

“Vậy ta và người khác có gì không giống nhau sao?”

Tịch Hề mỉm cười thành tiếng, đi lại bên cạnh hắn.

“Không giống nhau”

Điện Trạch liếc nàng một cái.

“Không cùng một loại, ta hành hạ nàng, sẽ cảm thấy không vui vẻ”

Tịch Hề bước đi nghe được câu nói của ĐIện Trạch bỗng khựng lại, trên mặt hiện lên sự tức giận cùng kinh ngạc:


“Thiếu chủ, để mang lại niềm vui không nhất thiết là phải có được từ trên đau khổ của người khác”

“Vậy phải như thế nào mới có được”

Điện Trạch không hiểu, sắc mặt lộ ra sự do dự. Câu hỏi này đem lại sự khó khăn cho Tịch Hề, nàng cau mày rời khỏi vườn, trở lại Đông Uyển, câu nói của Điện Trạch vẫn lẩn quẩn trong đầu nàng. Vui vẻ, đến tột cùng là làm sao có thể khiến bản thân cảm thấy vui vẻ?

“Tịch chủ tử”

Đang trong vòng suy nghĩ nghe tiếng gọi khiến nàng giật mình, bên ngoài dồn dập tiếng bước chân, Tích Linh đang tựa vào cửa điện thấy người sắp đến vội bước ra đón.

“Doãn mama, có chuyện gì sao mà vui vẻ thế?”

“Ta đến là báo tin mừng”

Doãn ma ma lướt qua Tích Linh đi thăng vào rong đại điện.

“Tịch chủ tử, gia sai nô tỳ đến báo tin để người chuẩn bị, tối nay thị tẩm”

Ly trà trong tay lay động, nước trà nóng đổ trên mu bàn tay. Tịch Hề thấy Doãn ma ma tâm trạng vui vẻ đến báo tin, năm ngón tay cố gắng che dấu tâm trạng nắm chặt lại.

“Làm phiền Doãn ma ma đi một chuyến rồi, Tích Linh ban thưởng”

Tích Linh đưa một cây trâm bạc nhét vào tay Doãn ma ma, nhận được phần thưởng tâm trọng không tránh được kích động.

“Về sau nô tỳ còn phải dựa nhiều vào Tịch chủ tử, sau khi Gia trở về Ngũ Nguyệt Minh đêm đầu tiên liền kêu người hầu hạ, xem ra Gia quan tâm người nhất, Đông Uyển từ nay về sau nhất định đông vui”

Tịch Hề mỉm cười:

“Đa tạ lời chúc của Doãn ma ma”

“Dạ, nô tỳ cũng không quấy rầy người chuẩn bị, xin cáo lui”

Doãn ma ma nói xong liền lui ra ngoài, cây trâm được bà nhét vào trong tay áo, động tác tự nhiên dứt khoát. Tích Linh đi phía sau tiễn bà ra khỏi Đông Uyển.

Thân thể Tịch Hề cứng ngắc như ngồi trên ghế băng, đêm nay phải thị tẩm?


Lời nói của Huyền Hạo hôm qua, nàng biết là sẽ không tránh được, sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Nàng cầm lấy chung trà bước lại gần cửa sổ, môi khẽ chạm vào nhấp một chút nước, đẩy cửa sổ ra, hương hoa ùa đến, cả một vườn hoa trắng xóa bông tuyết, nếu như nàng đứng trong vườn, sẽ thấy được bản thân nhỏ bé đến mức nào.

Cứ thế nàng đứng trước cửa suy nghĩ rất nhiều, đến khi Tích Linh nhắc nhở nàng mới hồi phục tinh thần lại.

“Đến giờ Dậu rồi, đừng để cho Gia phải chờ người”

Tích Linh mang áo khoát đến thúc giục rồi phủ lên vai nàng. Nhìn ra bên ngoài sắc trời đã tối, Tịch Hề mang áo khoát khép chặt lại gật đầu:

“Ngươi đi nghĩ ngơi sớm đi”

Tích Linh cười, mang Tịch Hề đẩy ra khỏi cửa, đưa nàng ra khỏi Đông Uyển rồi lặng lẽ trở về. Trên hành lang dài đầy tuyết đọng lại, càng đi càng xa, tiếng bước chân trong một chiều tối tĩnh mịch phát ra từng âm thanh, cô độc, lưu lại bóng lưng nhỏ được áo lông vũ che chắn, nhìn từ ra rất cô quạnh.

“Tịch Chủ tử”

Mới vừa ra khỏi Đông Uyển không bao lâu có một nha hoàn xông tới:

“Lão Thái Quân cho mời”

Trái tim Tịch Hề chùng xuống, lần trước bị phạt đánh mu bàn tay nàng vẫn không quên, chân mày nhíu lại:

“Lão Thái Quân có gì cần phân phó?”

“Nô tỳ cũng không biết, chỉ nói nô tỳ đến báo tin mong người diện kiến”

Nha hoàn nói xong, xoay lưng dẫn đường, Tịch Hề bất đắc dĩ đành phải cẩn thận đi theo.

Thấm viên

Xa xa đã thấy cử viện mở rộng, Lão Thái Quân ngồi ở chính giữa, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tịch Hề khi nàng vừa đặt chân tiến vào cửa, đứng kế ben không ai khác chính là Nguyệt Cơ, ánh mắt thấy bóng dáng nàng ta vừa khóc sưng cả mắt, quả thật rất lợi hại. Tịch Hề bước vào đại điện:

“Thần thiếp bái kiến Lão Thái Quân”


Bên cạnh, một nha hoàn đang quỳ xuống ngẩng đầu lên, tầm mắt nàng hạ xuống vừa đúng cùng chống lại, ánh mắt này có chút quen thuộc, giống như đã từng gặp qua.

“Ừ”

Lão Thái Quân chỉ đáp nhẹ một tiếng, bên cạnh cái bàn như cũ bày biện chỉnh tề những thứ dụng cụ tra khảo. Nguyệt cơ cánh tay vẫn còn bị trói băng gạc, thấy Tịch Hề quỳ xuống nàng ta vội vàng quỳ xuống kể lễ:

“Lão Thái Quân, Ngũ Nguyệt Minh ban đêm có thích khách xông vào, đã thương thần thiếp là chuyện nhỏ, nếu đối phương hướng đến mục tiêu là Gia cùng Thiếu Chủ, thì như thế nào ?”

Bàn tay Nguyệt Cơ nắm chặt âm thanh khẩn thiết:

“Lão Thái Quân hai người nha hoàn của thần thiếp lần lượt bị giết, nhưng gã thích khách kia vẫn còn trong vườn, Lão Thái Quân người phải làm chủ cho thần thiếp”

“Thích khách?”

Âm thanh đang ung dung tỉnh táo đột nhiên chùng xuống, Lão Thái Quân vỗ bàn một cái:

“Thích khách vào tận vườn? Vì sao bây giờ ta mới biết? Không một ai bẩm báo?”

“Lão Thái Quân bớt giận, Thiếu Chủ cùng Gia không muốn người lo lắng nên mới giấu người, hiện tại chính là mau chóng tìm ra thích khách, lấy lại sự yên bình bên trong Ngũ Nguyệt Minh”

Nguyệt Cơ đứng dậy, đi đến quỳ cạnh Lão Thái Quân.

“Ngươi để cho nàng ta tới đây, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến nàng ta?”

Lão Thái Quân liếc nhìn Tịch Hề một cái, âm thanh có vẻ không tốt.

Gương mặt Nguyệt Cơ lộ rõ vẻ đắc ý, trong ánh mắt đầy oán hận, nàng dùng chân đá nha hoàn đang quỳ kế bên.

“Mang chuyện đêm kia ngươi thấy, đầu đuôi ngọn ngành kể rõ cho Lão Thái Quân nghe”

“Dạ”

Nha hòan ngập ngừng đáp nhẹ, suy nghĩ một lát rồi nói liên tục:

“Nô tỳ hôm đó từ bên trong vườn đi ra, bởi vì đi vội nên chạm mặt Tịch Chủ Tử, lúc ấy Tịch Chủ Từ dáng vẻ rất vội vã, nô tỳ lưu ý Tịch Chủ Từ đi về hướng Hồng Tiêu Các”

Ánh mắt Tịch hề cùng Lão Thái Quân chống lại, nha hoàn kia không chút do dự nói tiếp:

“Sau đó, nô tỳ phát hiện mình làm rơi đồ nên vội vã quay trở về, trong lúc vô tình thấy Tịch Chủ Tử lén lút núp sau hòn non bộ, nô tỳ định tiến lên chào hỏi thì chính mắt trông thấy Tịch Chủ Tử hạ sát Nguyệt tỷ tỷ cùng nha hoàn kia, ngày hôm sau thủ vệ trong Ngũ Nguyệt Minh bắt đầu phát hiện điều tra rõ chuyện này, nô tỳ sợ gây chuyện nên đến hôm nay mới dám nói”

Cái miệng nhỏ nhắn củaTịch Hề khẽ mím chặt, đến bây giờ mới nhớ rõ nha hoàn đang quỳ bên kia là ai?


“Giết người”

Âm thanh Lão Thái Quân đột nhiên cất cao, khó có thể tin được:

“Một thị thiếp lại biết võ công?”

“Lão Thái Quân, người chỉ nghe từ một phía”

Tịch Hề cãi lại:

“Lại nói, thần thiếp và hai nha hoàn kia không thù không oán hà cớ gì thần thiếp phải mạo hiểm hạ sát để mọi người nghi ngờ thần thiếp là sát thủ?”

“Người cùng Tây Nguyệt không thù oán, nhưng ngươi và thích khách kia là cùng một phe, bao che nhau, nếu không vì sao ngươi lại nóng lòng giết người diệt khẩu?”

Nguyệt Cơ nở nụ cười mãn nguyện, thanh âm lộ rõ vài phần chắc chắn:

“Hồng Tiêu các nữa đêm có thích khách xông vào, nếu không cùng một phe, ngươi nói đi đêm hôm đó ngươi đi đâu? Làm gì? Có ai làm chứng?”

Nếu Tịch Hề thay Mi Nhã nói láo, Nguyệt Cơ càng khẳng định nàng sẽ giấu chuyện này, không khai báo rõ ràng sự tình:

“Tại sao im lặng?”

Lão Thái Quân lạnh lùng quát.

“Thần thiếp đêm đó ở lại Đông Uyển, không có ra ngoài”

“Cùng ai?”

Tịch Hề hồi tưởng lại đêm đó cùng Tích Linh vội vã chạy đến Đông Cung, hai vai trầm xuống:

“Thần thiếp ở một mình”

“Như vậy chẳng khác nào, không có ai làm chứng?”

Nguyệt Cơ tùy ý cười vang, kéo hai mắt nhìn rõ Tịch Hề đang quỳ.

“Các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau mời Gia đến, lúc này ta muốn xem hắn còn muốn thiên vị nữ nhân này nữa không?”

Lão Thái Quân uống trà, trong lòng đã sớm khẳng định chuyện này là do Tịch Hề gây nên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui