Edit: Sahara
Người của hai phòng khác nghe thấy vậy, không nén được vui mừng, mà sắc mặt của mọi người trong Tần gia thì đều rất khó coi. Bởi vì hai phòng này cầm đi bao nhiêu thịt, thì họ phải ăn ít đi bấy nhiêu.
Nhưng Tần phụ là đại gia trưởng của Tần gia, chuyện mà ông đã quyết định, không ai dám nói chữ không. Đặc biệt thái độ đối xử với người hai phòng khác của Tần phụ, người trong Tần gia đã quen với việc Tần phụ chiếu cố bọn họ vô chừng mực.
Mã Đại Ni bĩu môi, hừ một tiếng: "Đúng là biết hôi của*!"
(*nguyên văn là "thật là nghe tanh miêu!" nghĩa đại khái là mắng người hai phòng khác tham lam lợi dụng, nên Sa edit thành hôi của, từ hôi của là một từ của VN, nghĩa chính xác thì Sa cũng không biết, chỉ biết nghĩa đại khái nó là mắng người tham lam, thích chiếm đồ của người khác.)
Lý Hầu La nhìn thoáng qua Tần phụ, trong lòng thầm thấy buồn cười, ông muốn chiếu cố cho tộc nhân của Tần gia tất nhiên là không thành vấn đề, dù sao cũng không liên quan đến nàng, nhưng con lợn rừng này là do nàng bắt được, nếu muốn tặng cho người khác, thì ít nhiều gì cũng phải hỏi nàng một tiếng chứ?
Nhưng Tần phụ lại chẳng hỏi một tiếng, hẳn là ông không hề ý thức được điều này, Lý Hầu La chỉ cần suy nghĩ một chút liền hiểu được ngay tư tưởng của Tần phụ, con dâu gả vào Tần gia thì chính là người Tần gia, còn ông là đại gia trưởng, hiển nhiên là có mọi quyền quyết định. Đây cũng không phải là tư tưởng của riêng một mình Tần phụ, mà là thước đo chuẩn mực tư tưởng của tất cả mọi người trong thời đại này.
Nếu đã đến thế giới này, tất nhiên Lý Hầu La cũng không muốn bản thân thành một kẻ khác người, vì một chút thịt mà trở mặt với Tần phụ thì không phải là chuyện sáng suốt, nàng suy nghĩ một chút, bỏ đi, xem như cho chó ăn, dù sao thì cũng không có khả năng cả một heo đều chui hết vào bụng nàng.
Trong thôn có thợ mổ heo, đợi thợ mổ heo lưu loát làm sạch con heo xong, Tần phụ liền ở một bên chỉ huy thợ mổ heo cắt thịt chia cho người hai phòng kia.
Tần mẫu đứng ở một bên với khuôn mặt xám xịt, đám nhỏ trong nhà đều đứng hết bên cạnh bà, Tần phụ thì đang nghiêm túc chia thịt, ngược lại ông đứng gần với người của hai phòng kia hơn.
"Cắt từ chỗ này đến đây, rồi cắt tiếp từ chỗ này...." Tần phụ chỉ chỉ vào con heo.
Thợ mổ heo cười một tiếng: "Tần tam thúc, ông cũng rộng rãi thật, hai miếng khúc thịt này cộng lại cũng đã hết nửa con heo. Trong thôn cũng có rất nhiều người phân gia, nhưng sau khi phân gia rồi mà còn đối xử tốt với nhau như thế thì chỉ có mỗi mình Tần gia ông."
Tần phụ thích nhất là nghe người khác nói Tần gia hòa thuận, trong lòng thấy rất an ủi: "Đều là người một nhà, sao có thể làm mặt lạ với nhau?"
Tần đại bá và Tần nhị bá ở một bên vội vàng lên tiếng phụ họa.
Tần mẫu nghe bọn họ nói xong thì cười lạnh một tiếng, thấy thịt bị cắt đi rất nhiều, tuy sắc mặt bà khó coi, nhưng cũng ráng chịu đựng không nói tiếng nào. Tuy là bị chia rất nhiều thịt, nhưng tốt xấu gì trong nhà cũng còn được một nửa.
Tần Tử Viễn đang nắm tay Trương Thúy Thúy, nghe bọn họ nói như vậy thì lấy làm khó hiểu, liền cất giọng trẻ con hỏi Tần mẫu: "Bà nội ơi, con heo kia không phải là do tiểu thẩm thẩm bắt về à? Tại sao lại phải chia cho mấy người đại gia gia và nhị gia gia vậy ạ?"
Tần mẫu nghe xong thì lạnh giọng nói: "Bởi vì có một số người luôn thích nhòm ngó đồ của người khác. Tử Viễn, sau này cháu lớn lên thì không được giống như vậy, biết chưa?"
Tử Viễn ngây thơ mờ mịt dạ một cái.
Hôm nay người của hai phòng đến Tần gia, Tần đại bá có dẫn theo cả con trai lớn Tần Dũng và con dâu lớn Mã thị, con trai nhỏ Tần Khả. Còn Tần nhị bá thì dẫn theo Tần nhị bá mẫu và con trai duy nhất của họ, Tần Bác.
Tần mẫu cố ý nói lớn tiếng, hiển nhiên là những người ở đây đều nghe được hết, họ đều nghe hiểu ẩn ý trong lợi nói của Tần mẫu, đây rõ ràng là đang nói bọn họ lợi dụng, chiếm đồ của Tần gia!
Sắc mặt người của hai phòng đều khó coi, nhưng lại không ai dám lên tiếng tranh cãi với Tần mẫu. Tần mẫu nổi tiếng là có cái miệng lợi hại nhất ở Tiểu Thanh Thôn, mà bà mắng chửi lại không phải là mắng bậy mắng bạ. Tần mẫu mắng một cách nói có sách, mách có chứng, mắng đến nỗi làm người ta không thể ngóc đầu dậy. Nếu không phải Tần phụ luôn đối xử không có giới hạn với người của hai phòng, thì sợ là bọn họ không dễ gì mà chiếm được lợi của Tần gia.
Người của hai phòng đều không muốn sinh thêm chuyện phiền phức, bọn họ chỉ muốn mau chóng lấy được thịt rồi đi.
Trước kia Trương thị đã lãnh giáo qua sự lợi hại của Tần mẫu, hiện giờ trong lòng vẫn còn sợ, cơ mặt hơi giật giật mấy cái, rồi thục thục vào lưng Tần nhị bá, ý bảo Tần nhị bá mau lên một chút.
Trước kia, Tần mẫu đều đã từng bùng nổ một trận đại chiến chị dâu em chồng cùng với Tôn thị của đại phòng, và Trương thị của nhị phòng. Nhưng Tần mẫu lại chưa từng trút giận lên đám tiểu bối của hai phòng kia.
Mã thị, thê tử của Tần Dũng chớp chớp mắt, rồi đột nhiên nói với Tần đại bá: "Cha, không phải là tháng sau thì tiểu thúc phải thành thân sao? Trong nhà vẫn chưa gom đủ sính lễ, thiếu chút nữa thì nồi xoong chảo gì cũng phải bán hết. Nói gì thì tiệc cưới vào tháng sau cũng không thể không có nổi một món ăn mặn được, hay là chúng ta mượn thêm ít thịt của tam thúc đi, chờ sau này có rồi lại trả cho tam thúc."
Mã thị không muốn tiêu hết bạc trong của công, bằng không sau này khi phân gia, hai phu thê nàng ta sẽ có được cái gì? Vì thế lúc này mới khuyến khích Tần đại bá đánh chủ ý lên con lợn rừng kia, nếu có thể kiếm thêm ít thịt làm tiệc rượu, vậy thì có thể tiết kiệm được thêm chút tiền rồi.
"Chuyện này....." Vẻ mặt Tần đại bá thoáng xuất hiện chút chần chừ, nhưng lại lập tức chuyển tầm mắt về phía Tần phụ: "Lão tam, đệ xem... Chuyện này..."
Thợ mổ heo nghe xong mấy lời nói của người đại phòng, thì chỉ lặng lẽ lắc đầu, đại phòng Tần gia quả là không biết xấu hổ mà, dù muốn chiếm đồ người khác thì cũng không thể làm ngang nhiên như vậy.
Tần phụ cau mày hút một hơi thuốc: "Các người không thể tìm được cách nào đãi tiếc rượu sao?"
Tần đại bá than một tiếng haiz: "Lão tam, đâu phải đệ không biết tình trạng trong nhà của ta, lần trước ta đi mượn bạc của đệ, cũng là muốn đãi tiệc rượu tươm tất một chút. Dù sao cũng không thể để mất thể diện người Tần gia chúng ta, nhưng bây giờ, haiz...."
(*Sa: tiếng thở dài, than thở là ai, hay hai, nhưng viết thuần việt thì sợ nhiều khi mọi người lầm lẫn, nên Sa thêm chữ z vào phía sau, hơi hiện đại một chút, mọi người thông cảm nhé.)
Hai mắt Tần Khả lập tức đỏ lên: "Cha, tam thúc đã giúp chúng ta rất nhiều rồi, sao chúng ta có thể làm vậy được? Tiệc rượu làm không tốt thì cứ không tốt đi, người khác muốn nói gì thì cứ mặc họ nói."
Tần phụ trừng mắt, nói: "Sao có thể như vậy được? Tần gia chúng ta là người có quy củ, dù bây giờ có nghèo thì cũng không thể làm ra chuyện mất mặt được! Đại Bảo, nào, ngươi hạ đao từ chỗ này, cắt nhiều hơn một chút đi." Nói với Đại Bảo xong, Tần phụ quay sang nhìn Tần đại bá: "Đại ca, mọi người cầm lấy miếng thịt này đi, nhất định phải làm tiệc rượu tươm tất một chút."
(*Sa: Đừng ai thắc mắc tiệc rượu một tháng sau mới đãi thì thịt hư mất tiu rồi nhé, người cổ đại có rất nhiều cách có thể bảo quản thức ăn.)
Người của đại phòng Tần gia nghe xong đều không giấu được vui mừng. Mã thị vốn chỉ muốn thử vận may, lại không ngờ mọi việc thành công dễ dàng như vậy.
Người nhị phòng nhìn thấy cảnh này thì nôn nóng không yên, nhưng Trương thị không dám tự mình lên tiếng, chỉ đành kéo kéo tay áo Tần nhị bá. Ngược lại, Tần nhị bá vẫn còn biết chút xấu hổ, hơn nửa con heo đã chia cho đại phòng, nêu bây giờ ông còn đòi hỏi, vậy không phải là Tần phụ không còn được chút thịt nào sao?
Thấy Tần nhị bá không chịu lên tiếng, Trương thị thầm giận trong lòng, đang định mở miệng nói vài câu với Tần mẫu, nhưng ai ngờ lại có người lên tiếng trước cả bà ta.
"Đại bá, vốn dĩ số thịt heo này là do cháu liều mạng đánh về, nhưng ai bảo mọi người là người của Tần gia kia chứ? Như vầy đi, ở ngoài bán năm văn tiền một cân thịt heo, cháu thấy mọi người mua nhiều, nên tính bốn văn tiền thôi!" Lý Hầu La đột nhiên cười tủm tỉm nói, bộ xem nàng là không khí thật hả? Trước đó Tần phụ nói muốn chia thịt heo cho người của hai phòng, nàng vì muốn giảm chút phiền phức nên lười lên tiếng. Vậy mà bây giờ bọn họ lại muốn mang hết thịt heo đi? Lý Hầu La giận quá mà phì cười, nếu như tình trạng này mà diễn ra ở mạt thế, không có bản lĩnh còn dám mơ tưởng tới đồ trong tay người khác, vậy cứ chờ chết đi là vừa!
Người của đại phòng Tần gia lập tức biến sắc, Mã thị nhìn Lý Hầu La, ai da một tiếng: "Đây chắc là thê tử của Chung ca nhi, dáng vẻ thật xinh đẹp! Đệ muội, chắc là vừa rồi muội nghe lầm, ý của tam thúc là số thịt này đều cho đại phòng chúng ta, không lấy tiền!"
Lý Hầu La chỉ a một tiếng, rồi quay sang nhìn Tần phụ: "Cha, thật là như vậy à? Nhưng mà quy củ của Tần gia chúng ta không phải là ai kiếm được gì thì là của người đó sao? Con còn tưởng con heo này là do con bắt về, thì nó là của con chứ." Dứt lời, Lý Hầu La liền nhỏ tiếng nói thầm bằng âm lượng mà tất cả mọi người trong viện đều có thể nghe rõ: "Nếu biết trước bắt được heo đem về căn bản là để cho người khác, vậy mình cần gì phải liều mạng như vậy chứ!"
Lý Hầu La vừa nói ra lời này, bất luận là sắc mặt của Tần phụ, hay là sắc mặt của người hai phòng khác thì đều khó coi như nhau. Người ta liều mạng bắt được lợn rừng, bây giờ lại bị người khác lấy đi gần hết cả con heo, có nói thế nào thì cũng không thông.
"Sao... Sao mà có quy củ này được chứ? Muội đã gả đến Tần gia, vậy tất nhiên là người của Tần gia." Mã thị nói bằng vẻ mặt cứng đờ.
"Hầu La nói không sai! Nhà chúng ta thật sự là có quy củ này! Đây là quy củ do lão nhân gia lập ra. Chỉ cần nộp đủ vào của công, thì những thứ còn lại đều là của riêng người đó. Con lợn rừng này là do Hầu La bắt được, muốn xử lý thế nào thì cũng là do Hầu La quyết định. Lão già, chuyện trước kia tôi không nhắc lại, nhưng bây giờ ông vẫn không biết xấu hổ mà cầm đồ của con dâu đi tặng cho người khác hả?" Tần mẫu nhìn chằm chằm vào Tần phụ.
Tần phụ lại kéo một hơi thuốc, đúng là có quy củ này, vừa rồi ông hoàn toàn làm theo thói quen mà quên mất. Ông luôn miệng tự xưng là người có quy củ, tất nhiên là không thể lật lọng. Tần phụ nhìn về phía Lý Hầu La, hy vọng Lý Hầu La sẽ tự mình nói đưa thịt cho đại phòng. Dù gì thì cũng đâu có con dâu nhà ai dám tự mình làm chủ, tất nhiên là người lớn trong nhà nói cái gì thì là cái đó!
Đáng tiếc, Lý Hầu La đâu phải là người thường, vừa nghe thấy Tần mẫu nói thế, nàng liền cười lên hai mắt cong vòng, ôm lấy tay Tần mẫu nũng nịu: "Vẫn là mẹ tốt!"
Lúc này, Tần Chung đứng ra đối mặt với Tần phụ: "Cha, ban đêm Hầu La nằm mơ cũng thấy được ăn thịt. Vừa rồi ở trên núi, vì muốn bắt được con lợn rừng này mà thiếu chút nữa bị nó đâm trúng. Trên đường trở về vẫn còn sợ đến mức hai chân mềm nhũn." Ý chính là con dâu suýt chút nữa mất cả mạng mới bắt được con lợn rừng này về, một người làm cha chồng như ông lại không biết xấu hổ mà hào phóng đem đồ của con dâu tặng không cho người khác?
Hình tượng trầm ổn, thận trọng, thành thật của Tần Chung đã ăn nhập sâu vào lòng mọi người, cho nên Tần phụ không hề nghi ngờ lời của Tần Chung. Động tác hút thuốc của ông hơi khựng lại: "Là như vậy à? Cha còn tưởng rằng....."
Tuy rằng bị Tần Chung chụp cho cái mũ tham ăn cũng rất khó chịu, thế nhưng Lý Hầu La vẫn biết lúc này không thể, mà cũng không nên phản bác lại lời của Tần Chung. Nàng buông tay Tần mẫu, chạy tới núp sau lưng Tần Chung, thò đầu ra nhìn về phía Tần phụ: "Cha, là sự thật! Con thật sự là bị dọa cho sợ muốn chết! Nếu không phải suốt đường đi về tướng công không ngừng trấn an con, thì khẳng định là ngay cả xuống núi con cũng không xuống được." Trên khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay của Lý Hầu La lộ ra vẻ nghĩ đến mà sợ, cả người còn phối hợp thêm động tác hơi run run.
Tần phụ không có chứng kiến cái cảnh Lý Hầu La khiêng lợn rừng về, bây giờ nhìn thấy bộ dáng này của Lý Hầu La thì đã tin hơn phân nửa.
"Cha, tuy lúc nhìn thấy con lợn rừng này con rất là sợ hãi, nhưng trong lòng lại nghĩ, con lợn rừng này mập như vậy, nếu có thể bắt nó đem về, vậy người trong nhà cũng được bồi bổ thật tốt! Cha, người nhìn thử mấy đứa nhỏ Tử Viễn, Tử Hạo, Từ Như mà xem, gầy đến nỗi cái cằm có thể biến thành cái dùi luôn rồi." Lý Hầu La vừa nói vừa vẫy vẫy tay với bọn nhỏ.
(*cái dùi: là dùi đánh trống, ý nói bọn nhỏ rất gầy, chỉ còn da với xương, xương ở cằm cũng nhỏ xíu như cái dùi.)
Trương Thúy Thúy và Mã Đại Ni tận mắt chứng kiến hành động vĩ đại, khiêng cả con lợn rừng một cách vô cùng nhẹ nhàng của Lý Hầu La, lúc Lý Hầu La bước vào nhà, hai mắt còn phát sáng, làm gì có dáng vẻ sợ hãi như lời lão tam nói. Nhưng các nàng cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên là biết không nên vạch trần lời nói dối của Tần Chung và Lý Hầu La. Ngược lại, Trương Thúy Thúy và Mã Đại Ni còn rất phối hợp mà đẩy ba đứa nhỏ đến chỗ Lý Hầu La.
Tử Viễn chớp chớp mắt, dẫn theo hai bé con chạy lon ton tới cạnh Lý Hầu La.
"Cha, người nhìn xem đi! Ai nha, Tử Viễn, Tử Hạo, Tử Như, đáng thương quá! Người còn nhỏ như vậy, mỗi ngày lại chỉ được ăn cháo loãng, nhìn xem các con gầy thành thế nào rồi này! Ôi, thật là làm cho tiểu thẩm thẩm đau lòng chết mất!" Lời của Lý Hầu La cũng không phải hoàn toàn đều là nói dối, Tần gia mỗi ngày đều chỉ được ăn cháo loãng, tuy rằng ít khi bị đói, nhưng không được ăn thịt ăn cá, mấy đứa nhỏ làm sao có thể lớn lên tốt cho được.
Nhìn bàn tay của bọn nhỏ, chẳng khác gì là chân gà. Tử Viễn ngẩng đầu, chép chép miệng, tròn mắt nhìn Tần phụ: "Gia gia, con muốn ăn thịt!" Dáng vẻ kia khỏi phải bàn là có bao nhiêu đáng thương.
"Đại bá, nhị bá, lần trước cháu nhìn thấy mấy đứa cháu của hai người chạy chơi trong thôn, chúng nó vừa trắng trẻo vừa mập mạp, đáng yêu vô cùng. Nhìn lại đám Tử Viễn, aiz...., thật là tội nghiệp..." Lý Hầu La giống như là nói ra một cách vô tình, tại sao bọn Tử Viễn lại đáng thương, lại tội nghiệp? Còn không phải là do có một gia gia không biết chừng mực hay sao? Người lớn, trẻ nhỏ trong nhà thì phải thắt chặt lưng quần, vậy mà ông còn hào phóng đem đồ trong nhà tặng không cho người ta.
(*thắt chặt lưng quần: là vì đói quá phải cột chặt lưng quần, làm cho bao tử nhỏ lại để chịu đựng cơn đói.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...