Hoàng Đô , kinh thành của Lăng Diệc quốc.
Thường ngày thì đông đúc chen chút nhưng lần này thì vắng tanh , chỉ có vài người còn chăm chú mua bán , Vô Tuyết Thiên nhíu mày , đi lên một lát liền thấy đông ghẹt người chen chút xung quanh thành một hình tròn.
Bước gần đến , Vô Tuyết Thiên đưa tai nghe mọi người đồn.
Thẩm thẩm đúng kế bên có vẻ thích bát quái nói với cô nương bên cạnh '' Nghe nói là đường chủ của Hằng La các tìm đến bảo chủ của Lãnh Khốc bảo tính sổ chuyện muội muội hắn ta mê luyến bảo chủ đấy ! ''
Cô nương nghe được thì lắc đầu '' Ai da , thật tội nghiệp cho tên đường chủ kia a !''
...
Nghe đến đây dường như Vô Tuyết Thiên đã hiểu rõ mọi chuyện , chen vào đám đông nhìn ra giữa vòng người là một nam nhân da trắng đến nỗi nữ nhân ghen tị nhưng không hề khiến cho người khác cảm thấy hảo cảm khi nhìn thấy hắn , đặc biệt là con ngươi màu tím nhạt của hắn , ai nhìn vào cũng tưởng mình đang đứng kế bên tảng băng trăm tuổi.
Đúng! Đó chính là người nàng cần tìm Phong Tuyệt Lãnh , bảo chủ của Lãnh Khốc bảo , người đời nghe chỉ có thể : run sợ!
Còn cái tên đứng đối diện hắn , Vô Tuyết Thiên không quan tâm , chỉ biết hắn là đường chủ của Hằng La các , mới có tiếng tăm trong giới giang hồ gần đây.
*Tạm gọi tên đường chủ là Hằng La.
Dường như hai người đã nói chuyện xong , Hằng La rút kiếm ra '' Hôm nay ta sẽ chứng minh cho Nhạt nhi biết bảo chủ của Lãnh Khốc bảo chỉ là hư danh! ''
Nhưng tiếc là hắn chưa kịp chứng minh thì Phong Tuyệt Lãnh đã đứng trước mặt hắn , giọng nói bình tĩnh nhưng đầy sự châm chọc '' Nhưng ngươi sẽ chết trước khi kịp chứng minh ''
Tay trái Phong Tuyệt Lãnh đặt lên lưỡi kiếm của Hằng La , lập tức nữa lưỡi kiếm bị đứt đôi mà rớt xuống đất , Hằng La ngây ngốc nhìn , Phong Tuyệt Lãnh dùng tay phải đấm một phát vào bụng Hằng La , nhìn thì nhẹ nhưng lại lại hắn phun ra một ngụm máu tươi!
Hằng La bị văng ra xa , chưa kịp hoàn hồn thì một dao găm từ xa bay lại. , hắn nhắm mắt chờ chết nhưng lại không thấy gì ...
Vô Tuyết Thiên không biết từ đâu lấy ra cây đàn tranh , mà đàn tranh lại lơ lững giữa không trung , nàng gãy một dây đàn lập tức có một vết dao không khí phóng ra đuổi tới cây dao găm và làm lệch hướng của nó.
Thế là Vô Tuyết Thiên nhập cuộc!
Từ khi Hằng La rút kiếm ra thì mọi người đều im lặng chờ kết quả nhưng bây giờ thì bắt đầu xì xào , có một thanh niên giống như gặp vàng hét lên '' Cầm cô nương! Là Cầm cô nương! ''
Vì Vô Tuyết Thiên thường giúp đỡ những người dân bị bóc lột hay trấn lột , bị cướp , mà nàng toàn sử dụng đàn tranh , quan trọng hơn hết đàn tranh này còn có cánh trong suốt biết bay lơ lững , cho nên mọi người gọi nàng là Cầm cô nương!
*Cầm = Đánh đàn
Phong Tuyệt Lãnh thấy có thứ đuổi kịp dao găm mà mình phóng liền tò mò , đang tò mò thì có người kêu lên , hắn quay đầu nhìn lại , là một nữ nhân với cây đàn lơ lững.
Nữ nhân đó một thân hồng y , tóc trên vấn thành nơ đeo vài cây trâm , ở dưới xõa tự nhiên. Mắt đen láy , mi dài uốn cong , mũi cao , môi đỏ mọng , da trắng. Mỹ nhân!
Không hiểu là do đẹp hay thế nào mà Phong Tuyệt Lãnh cảm thấy tâm mình đang rung lên bất thường.
Không !
Không bao giờ !
Hắn đánh tan suy nghĩ này đi rồi lại giả bộ giống như bất ngờ , híp mắt lại nhìn Vô Tuyết Thiên '' A , thì ra là Cầm cô nương nổi tiếng bấy lâu , thật vinh hạnh ! ''
Cầm cô nương thì hắn cũng từng nghe sơ qua , lúc đầu hắn cứ nghĩ là nàng cầm cây đàn đi đánh chứ!
'' Không dám , không dám '' Vô Tuyết Thiên khách sáo đáp lại , sau đó liếc Hằng La đang ngồi ngơ ngác một đống đó '' Đánh một cái xác sống đâu bằng một người sống ?! ''
Ý tứ rất rõ ràng ra đấy nhưng Phong Tuyệt Lãnh vẫn muốn ngu thêm lát '' Ý của Cầm cô nương là sao đây a? ''
Vô Tuyết Thiên cười duyên làm lộ ra hai núm đồng tiền xinh đẹp nói '' Tiểu nữ là Vô Tuyết Thiên , muốn thỉnh giáo bảo chủ một chút võ nghệ ....''
Nói tới đây thì đôi mắt của Vô Tuyết Thiên sắc bén lên không khỏi làm Phong Tuyệt Lãnh hơi bất ngờ.
Phong Tuyệt Lãnh nhếch môi '' Vô Tuyết Thiên ... tên đẹp ! Ở đây không tiện chi bằng đi về Lãnh Khốc bảo?! ''
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...