Phụ Thân Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

Thẩm Tâm vừa nhắc đến sự kiện kia, Thạch Nguyệt Hinh đã nhớ ra, không khỏi cười nói: "Hồi nhỏ ngươi cũng quá bá đạo rồi, khi đó ngươi mới có mấy tuổi, cũng chỉ vừa học được bơi lội mà thôi, còn không cao đến cổ nhị hoàng tử thế mà dám nhảy xuống cứu người!"

Thẩm Tâm cũng cười đáp: "Ta đây không phải là trẻ người non dạ sao!"

Xì! Ai mà ngờ, lại cứu ngay phải con sói mắt trắng! Không chỉ không cảm tạ nàng, còn phạt nàng! Mẹ nó! Vương bát đản! Đáng đời ngươi cưới phải loại người như Trầm Minh Châu!

Đang nói chuyện, quản sự từ bên ngoài vội vã đi vào, thi lễ với Chu Thanh, nói: "Phu nhân, đại nhân đã trở về, cùng về còn có Trấn Quốc Công, Đại Lý Tự khanh, Khánh Dương Hầu, Đoan Khang Bá, Từ tướng quân, bây giờ đang đi về phía khố phòng ở chính viện, đại nhân nói.."

Không đợi quản sự nói xong, bên ngoài đã truyền đến âm thanh kinh thiên động địa. Là tiếng chiêng trống cùng tiếng hát đồng thanh.

"Con én nhỏ, mặc áo bông, mỗi năm mùa xuân tới đây, ta hỏi chim én vì sao tới, chim én nói, nơi này có một đại sát bút!"

Kiêu ngạo, to rõ!

Chu Thanh..

"Bên ngoài đang làm gì vậy?"

Quản gia vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài đáp: "Lật Đức Hầu dẫn một đám người, đứng thành hai hàng chỉnh tề tại cửa viện chính phòng, nói là để nghênh đón Trầm Hạt."

Thạch Nguyệt Hinh sửng sốt một chút, chợt phì cười: "Ca từ này cũng quá tả thực rồi, Lật Đức Hầu gia gia đúng là có tài!"

Chu Thanh.. Không có ai quản ông ấy sao?


Quản gia bất đắc dĩ nói: "Lão Hầu gia hơn 80 tuổi, làm chuyện gì, chỉ cần không phải vướng phải đại tội ngỗ nghịch, sẽ không có ai quản ngài ấy, chỉ là.. e rắng bây giờ sắc mặt Trầm Hạt rất khó coi."

Nghĩ cũng có thể nghĩ đến.

Thẩm Tâm trợn mắt quát: "Hắn đáng đời!"

Chu Dao cũng gật đầu tán đồng.

Chu Dao chưa từng nghĩ tới, nhị bá nương của nàng vậy mà lại là người có thân phận như thế, có điều bà ấy lại chết quá thảm! Những người phụ nữ như nhị bá nương, phàm là có kết cục bi thảm, thì nguyên nhân tám chín phần mười đều là bởi vì gả cho đồ cặn bã. Có điều, nếu không phải nhị bá nương chạy nạn đến thôn bọn họ thì cũng sẽ không có đại tỷ. Trong lúc nhất thời, suy nghĩ trong đầu Chu Dao vô cùng phức tạp.

Chu Bình trực tiếp huýt sáo, nói: "Thật là quá thống khoái! Ta cũng muốn đi xem!"

Nói rồi, Chu Bình liền muốn nhấc chân chạy đi. Còn chưa chạy được hai bước đã bị quản gia túm lấy cổ áo, xách lên như xách một con gà con.

Quản gia vừa túm lấy Chu Bình, vừa quay sang nói với Chu Thanh: "Đại nhân nói, trước đó Bình thiếu gia muốn đào kênh thông hai phía đông tây viện, luôn không rảnh rỗi, hôm nay là một ngày tốt lành, có thể khởi công."

Chu Thanh nghe vậy liền giật mình, nhưng ngay lúc sau liền mơ hồ hiểu được. Thẩm Lệ phải đào đồ.

Chu Bình nghe thấy muốn đào sông cho mình, đang giãy giụa lập tức đàng hoàng lại, giương đôi mắt đen nhánh nhìn Chu Thanh: "Đại tỷ, ta có bản vẽ. Không thể tùy tiện đào."

"Được."

Chu Thanh đáp ứng Chu bình, quay sang nói với quản gia: "Muốn ta đi qua sao?"

Quản gia liền đáp: "Hôm qua đại nhân đã dặn Khâm Thiên Giám tính toán phương vị khởi công, vừa hay lại chính ở phía Hạo Nhiên Cư bên đông viện."

Chu Thanh gật đầu.

Chu Bình lập tức kêu to: "Không được, đại tỷ, trong kế hoạch của ta, đường sông không đi qua Hạo Nhiên Cư."

Chu Dao giống như có điều suy nghĩ liếc nhìn Chu Thanh, tiếp đó giơ tay vỗ bốp một cái lên đầu Chu Bình, mắng: "Đường sông cái rắm! Gọi là khe nước!"

Chu Bình ôm đầu hô: "Tỷ có bản lãnh thì đừng ngồi thuyền lớn của ta!"

Chu Dao cười khẽ: "Thuyền của đệ đệ ta vì sao ta lại không ngồi, có là khe nước ta cũng không ghét bỏ. Ai bảo ta là tỷ tỷ của đệ!"

"Cũng không cần thân thiết như thế!"

Chu Dao nhẹ nhàng dẫn Chu Bình chuyển sang đề tài khác, hai chị em bọn họ đi theo sau lưng Chu Thanh, ngươi một câu ta một lời tranh cãi.


Thẩm Tâm sóng vai đi cạnh Thạch Nguyệt Hinh, Thạch Nguyệt Hinh đè thấp giọng hỏi Thẩm Tâm: "Chỗ ca ca của ngươi cùng Chu Thanh thế nào rồi?"

Thẩm Tâm rầu rĩ thở dài, đáp: "Ta nghe Bình tử nói, hôm qua ca ca ta ôm cha nó."

Thạch Nguyệt Hinh suýt chút đã vấp ngã sấp mặt.

Thẩm Tâm vội vàng kéo lấy nàng.

Thạch Nguyệt Hinh chấn kinh nhìn Thẩm Tâm, hỏi: "Ca ca của ngươi cùng Chu Hoài Lâm á?"

Thẩm Tâm nặng nề gật đầu: "Chuyện này, ta sẽ nói cho mẹ cùng tổ mẫu của ta biết, lúc đó anh ta còn ác liệt lừa người ta, nói là đang luyện công phu gì đó, cũng chỉ có người Chu gia trung thực lại sùng bái anh ấy mới tin."

Thạch Nguyệt Hinh nhíu mày, hỏi: "Không phải, sao ca ca của ngươi lại.. không nói đến Chu Thanh, thế tử Ninh Vương Phủ kia phải làm sao bây giờ? Hắn được coi là gì?"

Có một người ca ca như thế, Thẩm Tâm cũng sắp bị làm cho tức chết: "Ai da, không nói đến hắn nữa, phiền chết."

Một đoàn người đi thẳng đến Hạo Nhiên Cư, quản gia cũng đang an bài nhân thủ bên đó. Mấy người Chu Thanh vừa qua đi, liền có gã sai vặt đốt pháo. Âm thanh đùng đùng trong nháy mắt truyền đến chỗ chính phòng.

Thẩm Lệ đang dẫn người đi kiểm kê rương trong khố phòng, Tô Hành nhíu mày nhìn về phía phát ra âm thanh, hỏi: "Đây là động tĩnh gì vậy?"

Trầm Hạt vô thức sợ run cả người. Khóe mắt liếc nhìn về phía sau lưng. Lật Đức Hầu đứng cách đó không xa, phía sau ông ấy là hai hàng người đứng chỉnh tề, trên người ai cũng mặc một bộ y phục chim én không biết lấy được từ chỗ nào. Trên đầu còn đội một cái mũ hình đầu chim én.

Vừa rồi Lật Đức Hầu náo ra động tĩnh, bây trong đầu Trầm Hạt vẫn chỉ xoay quanh mấy chữ: Nơi này có một đại sát bút!

Nhưng hắn lại không thể tính toán với một lão là lượt hơn tám mươi tuổi đầu óc không tỉnh táo được! Ngoại trừ nén cơn tức này, hắn không có lựa chọn nào khác. Bây giờ, bên kia lại vang lên tiếng pháo nổ, sẽ không phải lại muốn ồn ào ra chuyện gì nữa chứ! Trầm Hạt có chút lung lay sắp đổ.

Thẩm Lệ liếc nhìn Trầm Hạt, rồi quay sang cười nói với Tô Hành: "Không có gì, trẻ con trong nhà nghịch ngợm, muốn đào mương nước trong sân ấy mà."


Trầm Hạt nhíu mày. Hắn ở trong phủ đệ này hai mươi năm, vị trí một viện trong phủ hắn rất rõ ràng, vừa rồi, nơi phát ra tiếng pháo nổ, rõ ràng là Hạo Nhiên Cư. Hạo Nhiên Cư là tòa viện trước kia hắn cùng Hoàng Thần ở. Đào mương nước sao lại đào đến viện này! Chẳng lẽ là ở hậu viện hoặc chỗ giả sơn kia?

Trầm Hạt đang nghi hoặc trong lòng, một gã sai vặt đã vội vã chạy tới, báo: "Đại nhân, không xong rồi, phu nhân đào mương nước bên Hạo Nhiên Cư lại đào được một thi thể!"

"Cái gì?" Khánh Dương Hầu là người đầu tiên lên tiếng, chấn kinh nhìn gã sai vặt hỏi lại: "Thi thể? Vừa mới đào ra sao?"

Gã sai vặt "vâng" một tiếng, nhìn Thẩm Lệ nói: "Đại nhân, phu nhân và các vị tiểu thư bị chấn kinh không nhỏ, phu nhân bảo ngài đi qua một chuyến."

Từ Ninh Viễn lập tức cất tiếng: "Ta cũng đi qua."

Dứt lời, hắn lại nhìn Trầm Hạt nói: "Trước kia, tòa nhà này là của ngươi, ngươi cũng nên đi qua đi!"

Trong lòng Tô Hành cực kì bất an. Hắn biết hôm nay Thẩm Lệ nhất định sẽ an bài chuyện gì đó, không ngờ vậy mà lại là một cỗ thi thể.

Tô Hành thản nhiên nhìn Trầm Hạt, mặt không chút thay đổi nói: "Ta cũng đi qua."

Tô Hành đã đi, vậy Đoan Khang Bá tự nhiên cũng muốn đi. Trong đầu Trầm Hạt không khỏi ông ông. Thi thể? Sao Hạo Nhiên Cư lại có thi thể! Thi thể ở đâu ra?

Hắn vô thức nhìn Thẩm Lệ, hỏi: "Ngươi hãm hại ta?"

Thẩm Lệ không thèm để ý đến hắn, ngược lại là Lật Đức Hầu từ đâu nhào tới, ôm chặt lấy bả vai Trầm Hạt, cao giọng hô: "Này! Đồ ngu!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận