Phụ Thân Chết Trận Đã Trở Lại


Diệu Diệu đi theo phu tử, trước đến chính giữa học đường hành lễ dập đầu trước bài vị của Khổng thánh nhân, sau đó phu tử mới dẫn cô đến phòng học.

Lục Việt từ sớm đã biết Diệu Diệu hôm nay sẽ tới lớp, bèn thừa dịp phu tử chưa tới, chạy ra cửa quan sát.

Từ xa nhìn thấy phu tử dẫn theo một bóng người màu xanh tới gần, không đợi thấy rõ khuôn mặt, Lục Việt vội vàng rụt đầu về.

"Nhanh chút nhanh chút, Diệu Diệu muội muội của ta sắp tới rồi!" Cậu vội vàng chạy về chỗ ngồi, thấy có mấy người tò mò nhìn ra phía ngoài, bèn lớn tiếng hô: "Phu tử cũng đang tới!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người nhao nhao ngồi trở lại chỗ của mình.

Thừa dịp người còn chưa tới, Lục Việt vội vàng nói với bạn ngồi cạnh: "Diệu Diệu muội muội chính là muội muội của ta, các ngươi nhớ kỹ, ai cũng không thể bắt nạt muội ấy!"
Có mấy người bình thường hay chơi với cậu thì lên tiếng, còn những người khác vẫn cố ngó ra ngoài với ánh mắt đầy chờ mong.

Trước đó, Lục Việt đã đề cập đến "Diệu Diệu muội muội" mấy lần khiến bọn họ tò mò vô cùng.

Chờ Diệu Diệu theo phu tử đi vào, thấy phía trước đều là các bạn học ngồi nghiêm chỉnh, tư thái đoan chính, bản thân cũng không kìm lòng được đứng thẳng lưng, sợ sẽ bị coi thường.

Lục Việt ngồi ở cạnh cửa sổ, nhìn thấy cô, bèn nở nụ cười, tuy không phát ra âm thanh nhưng rõ ràng là đang gọi "Diệu Diệu muội muội".

Diệu Diệu cũng cười cười nhìn cậu, xem như chào hỏi.

Cô trước đó còn hơi sợ nhưng vừa nhìn thấy người quen, Diệu Diệu lập tức không còn lo lắng.

Lục ca ca nói mình là học sinh thông minh nhất ở đây, nhất định sẽ bảo vệ cô.

Phu tử nghiêm nghị quát một tiếng: "Lục Việt."
Lục Việt lập tức thu liễm lại nét khoa trương trên mặt, ngồi ngay ngắn lại.

Diệu Diệu: "..."
Mọi người trong phòng đều hiếu kỳ nhìn Diệu Diệu.


Bạn học nữ mới này có tuổi cũng xấp xỉ, trắng trắng mềm mềm, dáng vẻ nhu thuận, hình như hơi sợ người lạ nên vẫn luôn đứng sát cạnh phu tử.

Diệu Diệu cũng liếc nhanh quan sát các bạn trong lớp, ở đây có rất nhiều tiểu cô nương xấp xỉ tuổi mình, Diệu Diệu nhìn thẳng vào mắt họ, xấu hổ cười cười, lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ, ngọt ngào vô cùng, sau đó phu tử dắt cô vào hẳn trong.

"Vị này là Nguyên Diệu Quỳnh, là bạn học mới của lớp chúng ta."
Sau khi giải quyết xong chuyện gia phả, Diệu Diệu cuối cùng cũng có tên.

Diệu Diệu là do mẫu thân đặt, Diệu Diệu không nỡ bỏ nó, cho nên tên mới chỉ thêm một chữ Quỳnh vào, mà chữ này là Nguyên Định Dã tự mình chọn.

Phu tử chỉ vào một chỗ ngồi còn trống, Diệu Diệu bèn cầm sách vở chạy tới đó.

Vị trí của cô cách Lục Việt hơi xa, Lục Việt cố rướn người nháy nháy mắt, rất nhanh lại bị phu tử lớn tiếng quát.

Diệu Diệu thu tầm mắt lại, lấy trong túi sách ra sách vở và bút do lão phu nhân chuẩn bị từ trước.

Phu tử nói: "Nộp bài tập về nhà hôm qua lên đây nào."
Tiếng trẻ con hoảng loạn bắt đầu vang lên trong phòng học.

Phu tử vỗ vỗ bàn: "Trật tự!"
Sau đó hắn đọc tên một học sinh, học sinh đó bắt đầu lấy bài tập về nhà ra.

Phu tử năm nay đã bốn mươi, râu hơi dài, thần sắc nghiêm túc, nhìn có chút dữ dằn.

Diệu Diệu rụt đầu, thầm nghĩ: Đây chính là cái mà Lục ca ca thường nói sao, còn bị đánh lòng bàn tay nữa?
Cô sờ lên lòng bàn tay mình, đột nhiên thấy đau đau.

Phải nộp bài tập nên bây giờ ngay cả Lục Việt cũng không để ý tới cô, vội vàng lấy giấy ra múa bút thành văn.

"Muội tên là Nguyên Diệu Quỳnh sao?" Một tiểu cô nương ngồi bên trái Diệu Diệu, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta có nghe Lục Việt kể về muội, cậu ấy gọi là Diệu Diệu muội muội, vậy ta gọi muội là Diệu Diệu được không?"
Diệu Diệu vội vàng ngồi ngay ngắn, vuốt phẳng nếp góc áo, nhìn cô ấy nhẹ gật đầu, con mắt lóe sáng đáng yêu nhìn lại.


Tiểu cô nương kia thấy vậy bèn cười tươi lên, mắt hạnh cong cong.

Cô lén nhìn chỗ phu tử, lấy từ trong tay áo ra một viên đường, thừa dịp phu tử không chú ý nhét nhanh vào tay Diệu Diệu "Ta tên là Đường Nguyệt Xu, Lục Việt nói muội nhỏ hơn cậu ấy, vậy ta lớn hơn muội rồi, Diệu Diệu muội muội, muội phải gọi ta là tỷ tỷ."
Diệu Diệu gật gật đầu: "Xu Xu tỷ tỷ."
Trong tay cô cầm viên đường, không nỡ ăn, cẩn thận cất kỹ vào trong.

Tỷ tỷ ở lớp thật tốt nha!
Diệu Diệu đột nhiên nghe thấy tiếng khóc kinh thiên động địa vang lên làm cô giật nảy mình.

Diệu Diệu vội vàng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bạn học sinh đang khóc nức nở, mà phu tử thì đang cầm nhánh trúc đánh vào tay cậu ấy, mỗi lần đánh, tiếng khóc của tiểu hài tử càng lớn hơn một tiếng.

Diệu Diệu vội vàng rụt đầu, mắt lộ ra hoảng sợ.

"Diệu Diệu muội muội đừng sợ." Đường Nguyệt Xu ôn nhu giải thích: "Là Trương Thanh lười biếng không chịu làm bài về nhà nên phu tử mới xử phạt cậu ấy.

Phu tử mặc dù có hơi hung dữ nhưng chỉ cần muội hoàn thành bài tập trước khi đến lớp, phu tử sẽ không đánh muội đâu."
Diệu Diệu nghe vậy nhìn lên, nghe thấy phu tử đang mắng bạn học kia một trận, sau đó lại gọi một người nữa lên kiểm tra.

Quả nhiên đúng như Đường Nguyệt Xu nói, bạn học này làm xong bài tập, còn được phu tử khen ngợi nữa.

Diệu Diệu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhỏ giọng hỏi: "Vậy nếu muội quá ngu ngốc, không làm được bài thì có bị phu tử đánh tay không?"
"Muội nếu có chỗ không hiểu thì cứ tới hỏi ta.

Ta lớn hơn muội, cũng đi học sớm hơn nên những cái đó ta đều biết rồi." Đường Nguyệt Xu tri kỷ giải thích rõ ràng: "Phu tử không ghét học sinh dốt đâu, chỉ ghét học sinh nghịch ngợm gây sự thôi.

Phu tử sợ nhất là chúng ta cố ý giấu dốt, phu tử nói muốn học tốt thì phải chăm học hỏi, nếu hỏi nhiều, có khi phu tử còn khen muội.


Chỉ cần muội làm tốt bài về nhà, phu tử sẽ không đánh muội."
Diệu Diệu gật đầu.

Đường Nguyệt Xu lại hỏi: "Diệu Diệu muội muội, lúc trước ở nhà muội đã đọc qua sách chưa?"
Diệu Diệu nghĩ nghĩ, nhẹ gật đầu.

Dù không phải được dạy ở nhà nhưng cô đã được học ở trong mơ rồi, từ mùa đông năm ngoái, thái tử ca ca đã bắt đầu dạy cô đọc sách viết chữ, sau này đến Nguyên gia, nãi nãi còn khen cô học nhanh nữa.

Đường Nguyệt Xu mắt hạnh cười cong cong: "Vậy thì càng không cần lo lắng!"
Nghe thấy cô liên tục an ủi, Diệu Diệu cuối cùng cũng yên tâm.

Đường Nguyệt Xu lại thừa dịp phu tử đang kiểm tra bài tập, bắt đầu giới thiệu tên các bạn trong lớp cho cô.

"Đây là Trương Thanh...!Kia là Đỗ Lập Hành, cậu ấy là người học giỏi nhất học đường đấy."
Diệu Diệu nghe xong, tò mò hỏi: "Vậy so với Lục ca ca thì ai thông minh hơn?"
Đường Nguyệt Xu nghe vậy kinh ngạc: "Lục Việt? Cậu ấy chính là người học dốt nhất đấy."
"Sao lại thế?" Diệu Diệu mở to mắt: "Lục ca ca nói huynh ấy là học sinh giỏi nhất mà, mỗi ngày đều được phu tử khen ngợi, làm cái gì cũng đều lợi hại."
"Diệu Diệu muội muội, muội nhất định là bị cậu ta lừa rồi." Đường Nguyệt Xu sớm đã nghe Lục Việt đề cập nhiều lần đến Diệu Diệu muội muội, biết hai người đã quen nhau từ lâu, bèn nghiêm túc cải chính: "Cậu ta ngày nào cũng không thèm làm bài tập, lúc học thì không chịu nghe giảng, còn hay nghịch ngợm, trêu chọc người khác, ngày nào cũng bị phu tử đánh vào tay, cậu ta chính là người vừa lười vừa hư nhất đấy."
Nhưng Lục ca ca không có nói như vậy a!
Một bên là ca ca siêu lợi hại trong cảm nhận, một bên là tỷ tỷ ôn nhu vừa quen, cả hai lại có ý kiến không giống nhau, Diệu Diệu rơi vào tình thế khó xử, không biết nên tin ai.

Đúng lúc này, phu tử gọi tên Lục Việt.

Lục Việt vuốt phẳng mặt giấy trắng, chậm rãi đi đến chỗ phu tử.

Phu tử nhìn xong suýt chút nữa tức điên lên: "Lục Việt, ngươi lại lười biếng!"
"Phu tử, ta không có lười biếng, chỉ là thời gian có quá ít nên mới không làm kịp." Lục Việt giảo biện nói: "Nếu ngài gọi ta chậm một chút thì ta đã có thể hoàn thành bài xong rồi."
"Trang giấy này vết mực chưa khô, chữ viết thì nghệch ngoạc, bài tập đã giao từ hôm qua, ngươi đến bây giờ mới vội vã ngoáy mấy chữ, còn dám nói là không lười biếng?" Phu tử lại kiểm tra: "Nội dung bài học hôm qua, ngươi đọc lại xem nào."
Lục Việt ấp úng không nói được gì, phu tử càng thêm giận dữ.

Phu tử cầm lấy nhánh trúc: "Vươn tay ra."
Lục Việt giấu tay sau lưng, nói: "Phu tử, người cho ta thêm chút thời gian..."
"Không những không hoàn thành bài tập lại còn giảo biện, hung hăng càn quấy, hôm nay ta phạt ngươi năm roi." Phu tử xụ mặt, nghiêm khắc mắng.

Nếu vào ngày thường, Lục Việt đương nhiên sẽ không thèm để ý, cậu chịu đánh đã nhiều đến quen rồi nhưng hôm nay thì khác.


Khóe mắt liếc qua Diệu Diệu đang trợn mắt há hốc mồm, trong lòng ảo não không thôi.

Cậu chỉ lo thú vui nhất thời, kết quả lại quên không làm xong bài tập khiến bản thân mất hết mặt mũi trước muội muội.

Cậu trước đó đã thổi phồng bản thân đến mức lợi hại như vậy, Diệu Diệu hôm nay mới ngày đầu tiên đến, cậu sao có thể bại lộ ngay trước mặt Diệu Diệu được?
Lại nói, cậu đúng là học sinh lợi hại nhất thiên hạ mà, tại phu tử trong học đường không có mắt nhìn đấy chứ.

Lục Việt: "Vậy có thể lùi đến ngày mai không?"
"Mười roi."
Lục Việt không dám cãi lại.

Cậu quay ra nhìn Diệu Diệu, dứt khoát cắn răng nhắm mắt lại, đưa tay ra phía trước.

Thầm nghĩ trong lòng: Hôm qua vừa bốc phét mình xong hôm nay nghiệp đã đến, may mà trước đó đã nói qua với Diệu Diệu là phu tử rất hung dữ.

Cậu nghĩ: Mặc kệ lát nữa phu tử đánh đau thế nào cũng nhất định phải cố gắng kìm nén, ngàn vạn lần không thể lại mất mặt trước Diệu Diệu, phải cho muội ấy biết mình là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, phu tử cũng chỉ là...!
"Chát"!
"Á --" tiếng kêu khóc của tiểu hài tử vang tận mây xanh.

Diệu Diệu mở to mắt kinh ngạc nhìn Lục Việt đang gào khóc, nhìn cậu mới vừa rồi bị phu tử mắng, lúc này lại bị nhánh trúc đánh đến nước mắt rơi như đổ mưa.

Tiếng khóc có thể nói là kinh thiên động địa, còn thảm hơn cả mấy bạn trước, tiếng khóc của cậu vừa vang lên ngược lại khiến mấy học sinh còn thút thít im bặt lại, nhao nhao ngẩng đầu xem trò cười.

Đánh xong mười lần, Lục Việt nước mũi nước mắt tèm nhem trở về chỗ ngồi, nào còn nhớ cái gì mà mất mặt.

Diệu Diệu bỗng nhớ tới cái hôm cậu bị con giun dọa bật khóc.

Đường Nguyệt Xu nói: "Diệu Diệu muội muội, muội xem, ta đâu có lừa muội?"
Diệu Diệu: "..."
Cô không dám tin quay ra nhìn Lục Việt còn đang khóc.

Đây chính là Lục ca ca nói mình là học sinh giỏi nhất sao?
Lợi hại cái gì chứ!
Lục ca ca lại dám gạt cô!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui