Phụ Sinh


Chúc Vi Tinh chờ Trịnh Chiếu Văn ở hành lang bệnh viện, đợi người từ khoa chỉnh hình đi ra thì trời cũng đã tối.

Trên chân anh ta bị bó thạch cao thật dày, hai mắt sưng tấy, hẳn nhiên đã khóc đến mí mắt sắp không nhấc lên nổi, cũng không biết là thể xác đau, hay là trong lòng đau.
Chúc Vi Tinh đỡ anh ta ngồi xuống trong phòng truyền dịch, chờ treo bình nước truyền.
Trịnh Chiếu Văn nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cậu, nói: "Cậu không cần ở lại với tôi, lãng phí nhiều thời gian như vậy."
Chúc Vi Tinh nói: "Tôi cần phải ở lại."
Trịnh Chiếu Văn: "Vì cậu muốn giảm bớt áy náy hay là vì chuộc lỗi cho Khương Dực?"
Đối với lời nói gai góc này của anh ta, Chúc Vi Tinh chỉ liếc qua một cái: "Khương Dực có lỗi, trước khi lên xe cứu thương anh nên báo cảnh sát bắt hắn, chứ không phải nói mình bị ngã.

Tôi cũng không có gì đáng hổ thẹn với anh, tôi ở đây là bởi chuyện này có sự tham gia của tôi từ đầu đến cuối, tôi làm việc phải có nguyên tắc, hơn nữa, anh không có gì để nói với tôi sao?"
Trịnh Chiếu Văn nở nụ cười, mí mắt thật dày khiến anh ta trông như rất lương thiện: "Cậu đã biết từ lúc nào?"
Chúc Vi Tinh: "Cái gì?"
Trịnh Chiếu Văn: "Việc tôi cố ý lừa cậu đến trường cấp ba Bồ Câu Trắng, để đám lưu manh đó kiếm chuyện với cậu?"
Chúc Vi Tinh nói: "Lúc đi đến cổng trường."
Trịnh Chiếu Văn nói trường cấp ba kia chuyên về thể thao, là một trong những trường tuyển thẳng của viện Thể thao U, chỗ tập không đủ còn có thể mượn để dùng.

Dựa theo vòng xã giao của nhóm du côn mà nói, trước cổng ngôi trường có liên quan mật thiết đến viện Thể thao U có mấy đám lưu manh tụ tập như vậy, Trịnh Chiếu Văn phải biết mới đúng.
Cho dù có thực sự là sơ suất đi nữa, biểu hiện sau đó của Trịnh Chiếu Văn cũng khiến Chúc Vi Tinh nghi ngờ.

Giả vờ đem toàn bộ tài sản giao ra, cầu xin cho Chúc Vi Tinh dẫn lấy sự chú ý của đám lưu manh, sau đó lại tức giận khiêu khích kích động cảm xúc của bọn chúng, xong thì tỏ vẻ yếu đuối sợ hãi đẩy toàn bộ nguy hiểm sang cho cậu.
Một phen hành động còn rất mạch lạc nối tiếp nhau, đáng tiếc không tránh được ánh mắt Chúc Vi Tinh.
"Cậu rất thông minh, vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, chẳng trách sau khi mất trí nhớ lại được Khương Dực yêu thích như vậy." Trịnh Chiếu Văn cảm thán.
Lời này của anh ta khiến Chúc Vi Tinh không thích, cậu nhíu mày.


Có điều cậu cũng không ngắt lời, cậu biết Trịnh Chiếu Văn còn nói đoạn sau.
Quả nhiên, Trịnh Chiếu Văn nhìn chằm chằm cái chân bị thương của mình rồi nói: "Mặc dù tôi với Khương Dực đều lớn lên trong Linh Giáp, nhưng lúc nhỏ chúng tôi không giao tiếp với nhau nhiều lắm, vì tôi không có tiếng tăm gì, còn hắn lại nhận được vô số sự chú ý.

Có lẽ là do thói quen nhìn chăm chú từ xa, ngay cả lúc nào bắt đầu thích tôi cũng không nhớ rõ, có một khoảng thời gian rất dài tôi cho rằng loại tình cảm này là một loại sùng bái biến chất.

Tôi biết người bình thường hiếm khi được hắn nhìn vào mắt, cho nên tôi không dám tới gần.

Thế nhưng tôi cũng không cam tâm, tôi hi vọng hắn có thể nhớ đến tôi, chỉ làm bạn bè hàng xóm thôi cũng được, chỉ muốn chiếm một chút vị trí trong cuộc đời của hắn."
"Tôi bắt đầu học dũng cảm, học cố gắng, mỗi ngày đều xem rất nhiều sách, tôi học y học vật lí trị liệu, học cả cơ khí, Khương Dực cần cái gì tôi liền học cái đó, chỉ để có thể giúp hắn nhiều hơn một chút.

Tôi còn không dám cho hắn biết, tôi hi vọng hắn sẽ cảm thấy tôi rất thông minh, không phải là loại cần cù bù thông minh.

Tôi kết bạn với tất cả những người xung quanh hắn, khi hắn nhận thức được sự quan trọng của tôi đối với những người đó, trong mắt hắn cũng sẽ nhìn thấy tôi.

Rốt cục tôi cũng thành công dung nhập vào vòng tròn bạn bè của hắn, trở thành một người có thể tới lui bên cạnh hắn bất cứ lúc nào một cách hiển nhiên."
"Sau đó tôi lại bắt đầu sợ hãi, sợ bị hắn phát hiện khuyết điểm, phát hiện tâm tư tôi đang cố gắng che giấu.

Nhưng thực ra ngay từ đầu hắn đã biết rồi.

Tôi còn tưởng hắn không vạch trần là bởi vì nể tình bạn bè với nhau nên chỉ nhẹ nhàng tránh né, sau đó mới hiểu ra Khương Dực không nhắc tới, là bởi vì xưa nay trong mắt hắn, tôi chẳng là cái thá gì cả."
Trịnh Chiếu Văn nhìn về phía Chúc Vi Tinh, gằn từng chữ một: "Mặc dù lúc đầu là tôi mặt dày, nhưng tôi vì hắn móc tim móc phổi mười năm, lại đổi lấy một cước ngày hôm nay, còn có ai có thể bạc tình hơn hắn nữa?"
Chúc Vi Tinh nhớ lại thái độ của Khương Dực khi Trịnh Chiếu Văn mang bữa sáng tới nhà cho hắn, vẻ bài xích ấy cũng đã đủ rõ ràng, nhưng Trịnh Chiếu Văn lúc ấy giống như không cảm nhận được, anh ta nói do Khương Dực kén chọn, thực ra là bởi bản thân anh ta không muốn tin không muốn chịu thua cũng không muốn buông bỏ, thoạt trông như dũng cảm kiên trì, nhưng thực chất lại là nhát gan nhu nhược.


Thứ khiến anh ta liều mạng phấn đấu như vậy, sớm đã vượt qua cái gọi là tình cảm, trong quá trình truy đuổi anh ta giống như biến Khương Dực trở thành một loại ước mơ và mục tiêu sống để sinh tồn, dốc hết tâm huyết để khát cầu được đáp lại tương tự.
Chúc Vi Tinh chỉ nói: "Nếu tôi là anh, khi không đủ sức thì ngay từ đầu nên chấp nhận thất bại, bởi vì như vậy cũng cần sự can đảm."
Lời này quá không có tình người, thậm chí mang theo một phần lí trí và sự lạnh lùng của cường giả, Trịnh Chiếu Văn nghe đến sắc mặt nhăn nhó.
"Hai ngươi quả nhiên rất hợp nhau.

Xem ra, cậu rốt cục cũng biết được tình cảm của Khương Dực đối với mình rồi? Biết từ khi nào?" Trịnh Chiếu Văn suy đoán, "Gần đây sao? Chẳng trách Khương Dực hai ngày nay rầu rĩ không vui, thấy ai cũng muốn chỉnh.

Có điều, với sự nhạy bén của cậu mà đến tận giờ mới nhận ra, là do Khương Dực thật sự che giấu quá kĩ à? Hay là do cậu cố ý chậm chạp không thông, đã sớm biết nhưng lại coi như không biết?"
Như thể bị chọc trúng, lông mi Chúc Vi Tinh khẽ run, lại mau chóng cụp xuống, che đi cảm xúc trong mắt.
"Cậu sẽ ở cùng hắn sao?" Trịnh Chiếu Văn nghiêm túc hỏi, "Hay là muốn tiếp tục duy trì hiện tại, làm một đôi bạn bè có thể mỗi người một ngả bất cứ lúc nào?"
Chúc Vi Tinh không nói gì.
Trịnh Chiếu Văn thì lại sốt ruột, giống như cởi bỏ túi da dịu dàng ngày thường lộ ra cảm xúc thật sự bên trong, vẻ mặt anh ta hiện ra một loại cảm xúc không cam lòng và dữ tợn: "Chắc cậu sẽ không đúng không? Trước đây cậu với tôi là đồng loại, nhưng sau khi cậu mất trí nhớ tôi có thể nhìn ra, cậu không có hứng thú với đồng tính.

Lẽ nào cậu muốn giống như cách hắn đối xử với tôi, rõ ràng không thích mà lại lười từ chối? Hay là, trong lòng cậu cũng sợ, mặc dù không yêu, cũng sợ mất đi hắn."
Chúc Vi Tinh chỉ nhìn anh ta, nhìn đến khi Trịnh Chiếu Văn phát giác bản thân quá kích động, hai tay anh ta nắm chặt, hít sâu mấy lần mới khôi phục lại bình tĩnh.
Y tá đến treo bình nước truyền cho anh ta một lúc lâu rồi, Trịnh Chiếu Văn mới nói: "Xin lỗi, Chúc Vi Tinh, tôi không có ý muốn làm cậu tổn thương, nhưng bị tư tâm chi phối mới làm ra chuyện quá đáng.

Là tôi luyến tiếc Khương Dực.

Nhưng lần này, tôi sẽ từ bỏ."
Chúc Vi Tinh không đáp lời, cậu như không để ý lắm, chỉ giúp anh ta mượn một tấm chăn đắp lên đùi: "Tôi đi đây, anh dưỡng thương cho tốt."
Trước khi rời khỏi phòng truyền dịch, cậu lại nghe Trịnh Chiếu Văn nói: "Tuy lời tôi nói nghe như có ý đồ khác, nhưng lời khuyên của tôi là thật lòng, Khương Dực đối với tôi không niệm tình cũ như vậy, một phần đúng thật là vì cậu, nhưng còn có một phần là do bản tính của hắn là thế, nếu như cậu thực sự muốn ở cùng hắn, tốt nhất là nên nghĩ cho thật kĩ.


Nếu không đến ngày nào đó, cậu có thể sẽ hối hận."
********
Lúc Chúc Vi Tinh ra về, cậu bắt gặp A Bồn ở cổng bệnh viện.
A Bồn cười đến bất đắc dĩ, cảm thán: "Vốn cảm thấy cậu ấy đối với Khương Dực nhiều năm như vậy có chút đáng thương, nhưng Chiếu Văn lúc này quả thực là không phải."
Đừng nhìn Khương Dực mười ngày thì có mười một ngày nổi nóng, nhưng có thể khiến hắn thực sự tức giận thì chẳng có mấy ai.

Khương Dực nổi giận, mọi người xung quanh hiển nhiên sợ hãi.

Hiện tại hắn không hé miệng, cũng chỉ có A Bồn mới dám đến bệnh viện.
A Bồn nói: "Có phải cậu ta oán hận Khương Dực lắm không?"
Chúc Vi Tinh không trả lời, A Bồn dường như cũng đoán được.
"Hắn lạnh lùng như vậy cũng có thể hiểu được, bởi vì Khương Dực chưa bao giờ để tâm tới cậu ấy, nhưng cậu thì khác," A Bồn hiếm khi thay đổi vẻ mặt nghiêm túc, "Làm anh em của hắn tôi mới nhiều lời một câu, tôi nhìn ra được trong lòng Khương Dực, cậu không giống với mọi người."
Chúc Vi Tinh bàn giao người lại cho anh ta, rời khỏi bệnh viện.

Cậu không ngồi xe buýt mà đi bộ một mạch về Linh Giáp.

Đã qua 9 giờ, trong ngõ thưa thớt bóng người, dưới đèn đường u ám lụp xụp, ngay cả mấy cái bóng cũng mất hết tinh thần.
Về đến nhà, anh trai cậu thế mà chưa ngủ, đang xem TV trong phòng khách.
Chúc Vi Tinh buồn bực phiền não cũng không ngủ được, đành phải ngồi xuống bên cạnh anh trai.
Anh lại xem chương trình ca hát, Chúc Vi Tinh phát hiện anh ấy đặc biệt thích những thứ sặc sỡ, xem chương trình TV phải chọn kênh rực rỡ lộng lẫy, nhặt rác cũng phải nhặt những thứ đầy màu sắc.
Ca sĩ đang hát chính là OKK, nhóm hai thanh niên một nam một nữ, Âu Âu và Khải Khải.

Chàng trai phát huy không ổn định gần đây bị chê một trận giờ đã tốt lên rất nhiều.
Hát xong một bài, người dẫn chương trình phỏng vấn Khải Khải, chọn ra hai vấn đề mà cư dân mạng đang quan tâm nhất.
Câu thứ nhất hỏi "Giả sử người bạn mà cậu yêu quý nhất đột nhiên tỏ tình với cậu, cậu sẽ làm gì?"
Chúc Vi Tinh vốn không mấy hứng thú với buổi trình diễn bấy giờ chợt ngẩn ra, sững sờ nhìn chằm chằm vào TV.
"Ý anh là Âu Âu sao?" Một cặp đôi thần tượng nam nữ đương nhiên sẽ có fan CP, Khải Khải hiểu ý tứ của câu hỏi này, cậu ta hỏi lại bằng một câu tu từ, sau đó tự trả lời, "Tôi sẽ từ chối."
Chúc Vi Tinh chớp mắt.

Khải Khải: "Có thể làm bạn tốt lâu dài hiển nhiên sẽ không vượt giới hạn, cô ấy có tỏ tình với tôi cũng vô ích, tôi sẽ không yêu đương với bạn tốt."
Chúc Vi Tinh mím môi.
"Không yêu đương cũng không tránh khỏi lúng túng, ngay cả bạn bè cũng không thể tiếp tục làm được nữa, không nói chuyện không gặp mặt không liên lạc, tốt nhất là cả đời không qua lại với nhau thì hơn!"
Người dẫn chương trình: "Như vậy có tuyệt tình quá không?"
Khải Khải: "Trừ phi cô ấy vĩnh viễn không nói ra, trừ phi anh rốt cục có thể tiếp nhận, nếu không khi cô ấy lên tiếng, anh liền khẳng định sẽ mất đi người bạn này."
Người dẫn chương trình: "Cậu không luyến tiếc sao? Đã nói là người bạn yêu quý mà."
Khải Khải: "Có không nỡ thì cũng biết làm sao được, ai bảo anh không yêu cô ấy một chút nào, không yêu thì không nên kéo dài, phải dứt khoát từ chối, sau đó vĩnh viễn không gặp lại nữa, quên đi càng sớm càng tốt, đối với cả hai như vậy là tốt nhất!"
Chúc Vi Tinh càng nghe càng cau mày, sắc mặt trầm xuống.
Người dẫn chương trình lại hỏi vấn đề thứ hai: "Cư dân mạng rất tò mò về việc hai năm trước cậu không biết gì về âm nhạc cả, nhưng sau đó lại như được tái sinh, khai thông kinh mạch vậy, liên tục làm ra được hai album bán chạy, thật sự là một kì tích, hi vọng cậu có thể chia sẻ với mọi người mình đã bái sư phương nào, học tập ra sao."
Âu Âu và Khải Khải liếc mắt nhìn nhau, cô gái hình như lắc lắc đầu với chàng trai, muốn ngăn cản cậu ta lên tiếng.

Khải Khải lại như không nhìn thấy, trái lại nghiêm túc nói: "Đáp án tôi đã nói rất nhiều lần rồi, sao mọi người lại không tin.

Chỉ là có một ngày tôi tỉnh dậy, đột nhiên có cảm giác như cả người được tái tạo lại, thân xác là của tôi, nhưng linh hồn và tư duy thiên phú không còn là tôi nữa, tôi như biến thành một người khác, như hoa sen thăng hoa sống lại..."
Ống kính vừa vặn thu đến gần, Khải Khải cười đến vẻ mặt thỏa mãn, tràn ngập kiêu ngạo hạnh phúc.

Nhưng trong mắt người khác, phong thái kia mang mười phần khoe khoang cổ quái, trông hết sức tà môn.
Khải Khải lại nói thêm: "Tôi khuyên mọi người nên cầu nguyện giống như tôi, đồng thời thiền định, tin tưởng vào phép lạ trong cuộc sống, đợi có nguồn năng lượng không thể giải thích nào đó nhìn thấy ta, chỉ dẫn ta, gọi ta."
Khi cậu ta nói chuyện hai gò má ửng đỏ, trái ngược hoàn toàn với sự lí trí khi trả lời câu hỏi đầu tiên, cũng không thấy sự hoạt bát của ngày xưa, mà hiện ra hưng phấn dị thường, khiến cho người ta sởn cả tóc gáy.
Thấy anh trai nhìn đến nghiêm túc, Chúc Vi Tinh đối với hai câu trả lời đều không khỏe bèn tắt luôn TV.
"Anh còn muốn ăn bánh ống không? Gần đây em mới nghĩ ra một loại nước sốt mới, đang để bà nội làm thử, ngày mai để chú Thẩm làm cho anh một cái nhé?" Chúc Vi Tinh nói sang chuyện khác, nước sốt là bà bảo mẫu của Lâu Minh Nguyệt trước đây làm ra, từ nhỏ cậu đã được bơi trong đồ ăn vặt mà lớn lên, trong tiềm thức đều nhớ rất rõ.
Anh trai quả nhiên cảm thấy hứng thú, theo Chúc Vi Tinh trở về phòng.
Chờ người giường dưới ngủ rồi, Chúc Vi Tinh vẫn còn chưa ngủ, cậu lấy điện thoại ra xem.
Trên màn hình là dòng thông báo tin nhắn được gửi đến mấy giờ trước.
Đêm khuya vắng lặng, lòng người (vẫn chưa) yên ả, Chúc Vi Tinh rốt cục mở nó ra.
[Ôn thần]: Chiều mai 3 giờ, siêu thị nhỏ học viện Nghệ thuật U..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui