Phụ Sinh


Chúc Vi Tinh nhíu mày, Hạ Đình Chi không có ý nói tới lần va chạm ở phòng đàn xé rách tay áo cậu.

Mà ý như nói hai người còn có ngọn nguồn khác.

Chúc Vi Tinh bất ngờ, đang muốn hỏi đối phương cho rõ, thì chợt nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất từ cách vách, sau đó là tiếng kêu đau của một cô gái.
Khương Lai và Hạ Đình Chi đều cau mày nhìn lại, lúc này trên mặt cả hai đều lộ vẻ chán ghét khó chịu, thần sắc trịch thượng.

Mặc kệ là xảy ra chuyện gì, cũng tuyệt đối không được quấy rầy đến bọn họ dùng bữa.
Chúc Vi Tinh cũng nhìn lại, mơ hồ nhìn thấy cái bàn phía sau vách trúc của bọn họ bị lật đổ, chén đĩa vỡ nát, cô gái đã ngã xuống đất, tay bị vật sắc cắt, mà người đàn ông bên cạnh không chỉ không lo lắng, trái lại còn đứng ở một bên quát mắng cô, cảnh tượng thật khó coi.
Nhân viên phục vụ còn chưa đến, Chúc Vi Tinh đã trước một bước đi qua kia, khom người đỡ cô gái dậy, sau đó lấy khăn tay ra bịt lại vết máu cho cô.
Cô gái lại không quan tâm đến vết thương ở tay, chỉ loay hoay lo lắng chiếc áo sơ mi ren cổ thấp và chiếc váy ngắn da hổ của mình bị lộ.

Chúc Vi Tinh phát hiện liền lấy áo khoác ở bên cạnh phủ lên người giúp cô che lại.
Hành động anh dũng này của cậu đương nhiên khiến gã béo chướng mắt, hắn lập tức đổi mục tiêu, quay sang gầm gừ làm khó dễ Chúc Vi Tinh.
"Mày là ai? Tao quản bạn gái của tao, liên quan gì mày?!"
Chúc Vi Tinh mặt không cảm xúc, thấp giọng hỏi cô gái kia: "Có thật không?"
Cô gái khẽ lắc đầu, giọng sợ sệt: "Không phải, chỉ là quan hệ công việc thôi."
Chúc Vi Tinh nhìn gã kia: "Cho dù anh với cô ấy có quan hệ gì đi nữa, nếu cư xử quá đáng, gây rối trật tự công cộng, tôi có thể báo cảnh sát bắt anh." Giọng nói của cậu vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng cảm giác băng đá tỏa ra, rất có lực xuyên thấu.
Gã đàn ông hung bạo không chịu thua, vươn tay hất đổ cà phê trên bàn: "Báo cảnh sát? Con gà non như mày khẩu khí cũng không nhỏ, hay là thử xem?! Trước khi cảnh sát tới, tao có thể cho mày với cô ta đẹp mặt luôn!"
Chúc Vi Tinh không để ý, bị cà phê tung tóe bắn trúng, ánh mắt triệt để xuống âm độ, không cùng hắn phí lời, cậu trực tiếp lấy điện thoại ra.

Nhưng có cánh tay còn nhanh hơn cậu, vươn ra che điện thoại lại, lắc lắc đầu nhìn Chúc Vi Tinh, ánh mắt cầu xin.
Là cô gái kia.

Chúc Vi Tinh dừng lại, lộ vẻ do dự.
Gã béo thấy vậy, thái độ càng hung hăng hơn, thậm chí còn muốn trở tay tóm lấy cô gái, nhưng bị một bóng người cao gầy chặn lại.
Hạ Đình Chi mặc dù bước lên phía trước, nhưng đầy mặt lạnh lùng khinh thường, không thèm liếc nhìn tên rác rưởi này đến lần thứ hai.

Chỉ quay đầu nói với nhân viên phục vụ đến chậm: "Đuổi hắn ra ngoài."
Nhân viên phục vụ vốn muốn tìm người giải hòa để xoa dịu đôi bên, nhưng sau khi nhận ra người nói chuyện là ai thì lập tức nghe theo.
"Vâng, ngài Hạ."
Anh ta vẫy tay gọi hai người phục vụ tới, phớt lờ người đàn ông đang ầm ĩ bảo khách hàng là Thượng Đế, trực tiếp đẩy hắn ra khỏi quán cà phê, thậm chí là ra khỏi lầu ba.
Khương Lai phía sau thở dài: "Trời ạ, vị Thượng Đế này cũng thừa mỡ quá rồi."
Sau khi đuổi gã béo đi, Chúc Vi Tinh vẫn cảm thấy cô gái bên cạnh còn run lẩy bẩy, cậu muốn thay mặt cô cảm ơn Hạ Đình Chi đã ra tay giúp, ai ngờ ngước mắt lên đã đối diện ngay một ánh mắt lạnh lẽo, không vì kẻ quấy rối đã biến mất mà thu lại, nhìn cô gái và Chúc Vi Tinh nháo loạn xong một trận, càng chán ghét hơn trước, rõ ràng phân hai người bọn họ vào cùng một loại người.
Khương Lai cũng phát hiện, mềm giọng đề nghị: "Đồ uống đến rồi, chúng ta quay lại bàn..."
Hạ Đình Chi dửng dưng ngắt lời: "Không cần, tôi còn có việc, không uống."
Khương Lai bất đắc dĩ: "Đình Chi, Vi Tinh là bạn học của tôi, cậu ấy rất tốt."
Hạ Đình Chi châm biếm: "Bạn học tốt gì mà lẻn vào tiệc tư nhân của người ta trộm chó bắt gà? Ban đầu tôi xin cảnh sát tha cho cậu ta một lần, đã tính là nương tay rồi."
Nói xong, chỉ nói với Khương Lai một câu "Quần áo để trong xe của cậu, đưa cho cậu ta không cần trả lại", dứt khoát rời đi.
Khương Lai hoảng loạn, vội vã đuổi theo, trước khi đi còn nhiều lần trấn an Chúc Vi Tinh chuyện này nhất định có hiểu lầm, sẽ giúp cậu tìm hiểu rõ ngọn nguồn, cũng sẽ giải thích với Đình Chi.
Chúc Vi Tinh cũng có chút mơ hồ, không hiểu Hạ Đình Chi đang nói tới cái gì, nhìn theo hai bóng lưng biến mất, lại nhìn ly sữa lắc táo còn nguyên trên bàn, khẽ thở dài.
Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng: "Xin lỗi..."
Chúc Vi Tinh nhìn Lương Vĩnh Lệ một thân chật vật, lắc đầu: "Ra ngoài rồi nói."
Hai người tìm một chỗ có mái che trong góc đài quan sát ngồi xuống, nhưng một lúc lâu không ai mở miệng nói chuyện.
Một trận gió lạnh lướt qua, Chúc Vi Tinh cuộn tròn ngón tay lạnh lẽo, cúi đầu liền phát hiện người bên cạnh đưa khăn giấy qua.
"Lau đi, trên người dính bẩn." Lương Vĩnh Lệ nói.
Chúc Vi Tinh nhìn khăn giấy kia, cảnh tượng này gần giống như lần đầu tiên hai người gặp nhau.


Lúc đó, cậu chia cho cô một cân mì sợi nhỏ, cô đáp lại chiếc ghim băng để đính lại cái áo bị Khương Dực làm hỏng của cậu.

Đáng tiếc, gương mặt mộc tươi đẹp của cô giờ đây đã bị lớp trang điểm đậm che phủ, khiến cô như biến thành một con người khác.
"Cảm ơn." Chúc Vi Tinh vẫn nhận lấy, nhưng không lau.
Lương Vĩnh Lệ khẽ cười: "Cậu coi thường tôi sao?"
Chúc Vi Tinh mặt mày trầm tĩnh, từ khi Hạ Đình Chi rời đi cậu đã không có biểu cảm gì.
Cậu nói: "Không có." Quả thực là không có, lựa chọn của cá nhân, cậu không có cách nào can thiệp.

Với tính cách của cậu, cũng sẽ không can thiệp.
Lương Vĩnh Lệ cúi đầu, cười cười: "Tôi còn chưa đến mức bán thân, chỉ là chen đường với người khác, ăn chút cơm mà thôi, công việc này có tên tuổi, chỉ giới hạn sinh viên đại học, gọi là 'Bầu bạn tư nhân'"
Nhưng gã béo vừa rồi rõ ràng là không tuân theo quy tắc cơ bản, hắn thật sự không hiểu sao? Hay là giới hạn của loại nghề nghiệp này vốn đang bị lu mờ, ngày một biến chất.
Chúc Vi Tinh vẫn không nói gì, xem ra không định bày tỏ ý kiến, cũng không truy hỏi tại sao, lý do thì ai cũng biết, đơn giản là vì tiền.
Lương Vĩnh Lệ cũng tự mình nói: "Tôi chính là ham ăn biếng làm, ngại công việc bán thời gian ít tiền còn mệt mỏi, bà nội tôi thực ra mắng không sai, cho nên lần sau không cần giúp tôi nữa đâu, trái lại còn làm hỏng chuyện của bản thân cậu."
Chúc Vi Tinh gật đầu, đứng dậy muốn rời đi, lại nghe Lương Vĩnh Lệ bỗng nhiên cao giọng gọi: "Chúc Vi Tinh!"
Chúc Vi Tinh quay đầu lại, nhìn ánh mắt sáng ngời của cô gái, từng câu từng chữ, dường như đang cho cậu lời khuyên.
"Cậu rất thông minh, nhưng thẳng thắn quá mức, không đủ phòng bị trước người khác.

Người ở Linh Giáp đều là tầng lớp dưới đáy xã hội, không mấy ai thực sự trong sạch đơn thuần đâu.

Như tôi trước sau hai mặt vậy.

Cho nên...!trước khi hiểu rõ một người, cậu đừng tin tưởng quá nhiều, cho dù là người thân cận nhất, trông như đối tốt với cậu nhất, cũng không nên."

Chúc Vi Tinh phát hiện trong lời cô có ẩn ý, sắc mặt lạnh lùng, cậu cố ý vặn lại: "Cô đang nói bản thân sao? Tỷ như, anh trai...!cô?"
Lương Vĩnh Lệ hơi sửng sốt, nhưng hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy."
********
Chúc Vi Tinh trở lại Linh Giáp thì trời đã tối, lúc đi ngang qua tòa nhà số 4, mơ hồ nghe thấy động tĩnh, cậu ngẩng đầu khỏi điện thoại, cẩn thận lắng nghe.
Có người đang hát, là phụ nữ, giọng rất nhẹ nhàng.
Chúc Vi Tinh nghe không rõ lời bài hát, nhưng sau khi khúc hát tạm dừng, cậu nghe ra người nọ hỏi một câu: "...!Con trai, mẹ hát có hay không?"
Không được đáp lại, cũng không nên có người đáp lại.
Đèn đường ở đây u ám, mọi thứ trước mắt đều mông lung trong bóng tối, như thể tràn ngập màu xám đen, nhìn không rõ thứ gì.
Cộng với toàn cảnh xung quanh, giọng hát vang vọng kia có chút khiến người ta sợ hãi, nhưng Chúc Vi Tinh lại chỉ cảm thấy khổ sở.
Nhìn lên 102, tòa 4, cậu khẽ thở dài, đi về tòa số 7.
Nhìn thấy cửa sổ đối diện cũng một mảnh tối om, Chúc Vi Tinh mới nhớ ra hôm nay không thấy Khương Dực đâu.
Lấy điện thoại ra định nhắn cho [Ôn thần] một tin, nhưng lại không biết bắt chuyện thế nào, nhớ đến hôm nay không có chuyện gì suôn sẻ, Chúc Vi Tinh hơi do dự ngồi lên giường.
Không ngờ không tập chạy còn mệt hơn cả tập chạy.
Điện thoại bỗng vang lên tiếng chuông báo, Chúc Vi Tinh lấy lại tinh thần, còn tưởng là tên nhóc du côn, mở ra mới phát hiện, người gửi tin là người từ lâu không liên lạc gì trong nhóm Hồ bằng.
[Lili]: Tịnh Tịnh, đã lâu không gặp, có thời gian ra ngoài uống trà sữa hát hò gì đi, nối lại cảm tình một chút.
Nếu không phải mở ảnh đại diện của người này lên, nhìn thấy ảnh chụp cười giả tạo kia, Chúc Vi Tinh cũng sắp quên hắn là ai rồi.

Hóa ra là Lý Lịch, thanh niên cười giả tạo trong bộ ba plastic.
Kĩ năng tàng hình của người này Chúc Vi Tinh đã rõ mười mươi từ lâu, chỉ không biết lúc này sao hắn lại đột nhiên liên lạc với cậu?
Lựa chọn bỏ qua.
Không ngờ bên kia kiên trì, trái phải vòng vo đủ loại đề tài.

Cuối cùng ném qua đường link diễn đàn, rốt cục cũng thu hút được sự chú ý của Chúc Vi Tinh.
[Lili]: Tịnh Tịnh, gần đây cậu nổi tiếng thật đó, không ai sánh bằng.
Lời này hết sức chua ngoa, khiến cậu không nhịn được nhấn vào link xem.
Một tiêu đề thẳng thừng nhảy ra —— Cùng đến xem mấy anh đẹp trai ngon cơm nào!
Bài viết đầu tiên có hai bức ảnh, nhân vật chính trong đó có Chúc Vi Tinh cậu.


Một bức chụp cảnh cậu uống cà phê với Hạ Đình Chi và Khương Lai ở quảng trường Thiên Lam lúc chiều, một bức thì chụp cậu ăn cơm với Khương Dực ở nhà ăn viện Thể thao U hai ngày trước.
Chủ bài viết còn bổ sung, đây là hắn chỉ tình cờ lướt thấy trong vòng bạn bè nên mới đăng lên để mọi người xem cho vui thôi.
Mà chỉ với hai bức nọ, cũng đủ khiến bài đăng này lật ra tám trang.
Chúc Vi Tinh có quan hệ thân thiết với Khương Dực, mặc dù bọn họ thường xuyên bị mọi người trên diễn đàn đem ra chế giễu, nhưng tiếp xúc của bọn họ ở Linh Giáp hay ở trường đều không nhiều, tính từ chuyện khiêng người ở phòng đàn trước đó thì đây mới là lần thứ hai công khai tiếp xúc thế này, hiển nhiên thu hút không ít người xem.
Mà điểm thảo luận bên trong còn hết sức phong phú.
- Nhà ăn: Nhà ăn viện Thể thao U năm nay kiểm soát sinh viên ngoại lai ăn chực rất chặt chẽ.

Thẻ cơm còn khó chia sẻ hơn cả thẻ ngân hàng nữa, gần như thống nhất chỉ mang theo người nhà, cho nên quan hệ giữa bọn họ là gì vậy?
- Hai người ngồi chung: Điều này có nghĩa là Chúc Vi Tinh một mình vào đại bản doanh của lão Rồng, mà Khương Dực lại vứt bỏ toàn bộ anh em huynh đệ ở viện Thể thao U qua một bên, chỉ ngồi ăn với cậu, đây là quan hệ gì nữa?
- Áo phông khủng long: Tuần trước có người đăng ảnh Chúc Vi Tinh đang ăn cơm cùng bạn ở nhà ăn viện Nghệ thuật U, lúc đó cậu mặc một cái áo phông khủng long Hip hop khác thường, tham khảo ảnh mới này, cái áo trên người tên khủng long bạo chúa nọ cũng trông hết sức quen mắt, này là anh em tốt mặc chung cái áo hay sao? Cho nên, quan hệ giữa bọn họ rốt cục là gì?
Lại nhìn sang bức ảnh ở quán cà phê.
Mặc dù khác với bên Khương Dực, không có nhiều nội dung để thăm dò, nhưng với anh chàng sinh viên dự thính đẹp trai lạnh lùng kia mà nói, trước giờ đến một cái liếc nhìn cũng keo kiệt cho người khác, nhưng lúc này lại cùng ngồi uống nước với Chúc Vi Tinh, hai ánh mắt lạnh lùng gặp nhau lộ ra loại chí lớn gặp nhau một cách khó hiểu, đủ khiến người ta phải kinh ngạc.
Chúc Vi Tinh, học kì trước còn khiến người ta chán ghét, bị người tránh như tránh tà, thế mà làm sao chỉ trong mấy tháng đã lắc mình lột xác, trở thành một mỹ nam tài hoa khiến vạn người mê như vậy? Chớp mắt độ thảo luận của cậu trên diễn đàn đã sắp đuổi kịp Khương Dực.
Có điều đánh lạc bát quái ở viện Nghệ thuật U đã là truyền thống, đừng nhìn ba trang đầu tiên đều là cơn sóng Chúc Vi Tinh, kéo đến trang cuối quả nhiên đã chạy sang cái đề tài không liên quan.
Tên quỷ thất đức nào tự dưng mở cuộc bình chọn xem ai đẹp trai hơn giữa anh chàng sinh viên dự thính và Khương Dực, rước lấy rất nhiều bàn tán mắng chửi.
265L: Trang đầu gào thét mấy tuần cho sinh viên dự thính, tôi còn tưởng mọi người cuối cùng cũng có thể mở mắt chó biết thưởng thức rồi chứ, nhưng nhìn số phiếu bầu coi! Mới có một ngày, lại trở về dưới bóng tối của họ Khương, lúc nào viện Nghệ thuật U mới có thể vươn mình thoát khỏi chế độ nông nô hả?
267L: Tôi tin mấy người mới sợ! Ai cũng bảo so sánh con Rồng kia với sinh viên dự thính thì xa vời như là lên mặt trăng, thế phiếu của Khương Dực là bọn âm binh nào bỏ vậy hả? Lại còn dẫn trước nhiều như vậy? Sinh viên dự thính người ta xuất thân bất phàm khí chất cao không chạm tới, thế mà ở chỗ chúng ta lại không sánh bằng một tên thô tục mặc áo thun chợ trời à? Mấy người rốt cục có mắt nhìn không vậy?? Đúng là một đám nhà quê!
270L: Tôi bỏ phiếu cho sinh viên dự thính! Anh chàng quá đẹp trai, là một tiểu vương tử âm nhạc! Chỉ là nếu tiểu vương tử này không bàn về nhạc lí thì sẽ còn tốt hơn nữa!
274L: Tôi lại không hiểu, nếu bàn về ngoại hình, thì cũng nên so giữa Chúc Vi Tinh với anh chàng dự thính kia chứ? Sao lại so với Khương Dực?
276L: Bởi vì có cơ hội nhục mạ Khương Dực thì viện Nghệ thuật U đều phải tranh thủ...
280L: Cái gì cái gì? Sinh viên dự thính bị tụt lại phía sau à? Không thể tin được! Giờ tôi vào bỏ phiếu liền! Ai mắt mù mới chọn Khương Dực!
285L: Cái rắm! Hai mươi phút trôi qua, bên sinh viên dự thính một phiếu cũng không tăng, Khương Dực lại tăng thêm tám cái, người mới vừa nói bỏ phiếu đâu???? Mấy người lác mắt hết rồi hả? Hay là mù??!!!
Chúc Vi Tinh tắt điện thoại, không nói nên lời.
- ------------------------
*Dẻ: Gì chớ tôi cũng bỏ phiếu cho họ Khương nhá, ý đồng bào thế nào?:>.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui