Phụ Sinh

Chúc Vi Tinh muốn thuê căn phòng này, nhỏ hẹp chật chội một gian phòng, vì bức tường ở tầng đối diện cách rất gần mà ánh nắng chói chang bên ngoài cũng bị cản hết tám phần mười, khiến căn phòng trông càng thêm u tối ẩm thấp, ngoại trừ mùi ẩm mốc của mấy cái bàn ghế và giường tủ bằng gỗ thì không còn gì khác, điều kiện cực kì tệ.

Chúc Vi Tinh lại không ghét bỏ, cậu xin số điện thoại của Đại Tể để thuận tiện ngày mai liên lạc, sau khi bảo cậu ta về trước thì cậu đứng bên cửa sổ mà ngẩn người.

Cửa sổ của phòng đối diện cũng tối om, có thể nhận ra cách bày trí giống như ở đây, điểm khác biệt là rất lộn xộn, nhìn như nơi của một người đàn ông độc thân đang ở vậy.

Không biết ngẩn người nhìn bao lâu, đầu bên kia rốt cục cũng có động tĩnh, có vẻ như chủ căn phòng đã trở lại.

Vừa thấy một người đẩy cửa đi vào, bóng lưng đó cao lớn cường tráng, là một người đàn ông trẻ tuổi, trong lòng Chúc Vi Tinh chợt hốt hoảng. Nhưng khi đối phương quay người, đối diện với một khuôn mặt chân chất xa lạ, cậu lại có chút mất mát khó hiểu.

Người kia cũng không ngờ lại có người đến ở căn phòng này, vẻ mặt nhìn sang đây rất kinh ngạc, sau đó lộ vẻ tò mò, không khỏi tiếp tục nhìn đến đây đánh giá, giống như không dời mắt được.

Chúc Vi Tinh rũ mắt xuống, thần sắc mơ hồ. Hai chân đứng đến tê rần đã không chịu được nữa mà lảo đảo ngồi xuống, cậu mệt mỏi gục xuống bàn.

Loáng thoáng, bên ngoài cửa sổ như truyền đến hàng loạt những âm thanh ồn ào, một loại ngôn ngữ vừa lạ mà vừa quen lọt vào trong tai cậu, mê mang hỗn độn, lúc gần lúc xa, không cách nào phân rõ thực ảo...

Có người nói: "Cậu chàng đẹp trai, ngõ hẹp lắm đó, cậu đi cẩn thận một chút."

Lâu Minh Nguyệt đang nhìn chằm chằm phía trước bị tiếng gọi làm cho tỉnh lại.

"Tòa nhà này..." Cậu vẫn không tìm được từ nào để diễn tả.

Ông chú họ Tào đứng bên cạnh này là ông chủ của nhà trọ trong ngõ, gặp một thanh niên đang tìm chỗ trọ trên đường thì mắt liền sáng lên, miệng mồm liên thanh nhiệt tình lôi kéo người ta vào, dọc đường đều lóng ngóng giới thiệu không ngừng.

Chú Tào xua tay: "Không sao đâu, cái nhà này mặc dù hơi chen chúc, nhưng mà so với những gì cậu thấy thì an toàn hơn nhiều, cậu chàng đẹp trai này, cậu không muốn trải nghiệm đặc sản ở địa phương sao, chính là chỗ này nè."

Bảy-tám chục hộ dân sống trong lối đi nhỏ hẹp chỉ vài trăm mét đường này, bốn năm tòa nhà nối tiếp nhau bằng lối đi rộng hai mét, xe bốn bánh vào không được, xe đẩy cũng không, dàn hàng ba người đã là quá đát.

Đây là thành phố M, thành phố cận biên nhất của tỉnh O, giao thông bất tiện, đô thị lạc hậu, ngành du lịch hiển nhiên không phát triển, đã bước vào thế kỷ mới mà vẫn mang nét mộc mạc của những năm tám mươi chín mươi. Lâu Minh Nguyệt gần như phải đi máy bay xe lửa xe buýt đủ loại mới từ thành phố U đến được đây. Mà thường ngày khách ngoại lai đến đây đã rất hiếm, huống hồ là một thanh niên có ngoại hình bắt mắt như cậu. Dọc đường đến đây Lâu Minh Nguyệt gần như hấp dẫn ánh mắt cả con hẻm, lớp nào nhìn hành lý trên tay cậu, rồi lại nhìn cây đàn ghita đeo sau lưng, cho đến khi người ta vào trong nhà rồi mới thôi.

"Ở đó có một con đường và một tòa nhà đang được xây dựng, cho nên ở đây có rất nhiều công nhân đang ở, nếu cậu đến muộn một chút là sẽ không còn chỗ đâu." Lâu Minh Nguyệt được chú Tào đưa lên tầng bốn dàn xếp xong xuôi, sau khi đánh giá một thân hàng hiệu trên người cậu chủ nhỏ này, lại nhìn đến diện mạo vô cùng đẹp trai của cậu, chú ta nhịn không được lắm miệng một câu, "Cậu chàng đẹp trai này, không quen chỗ nào cứ việc nói với tôi, mấy ngày sau muốn trả phòng cũng không sao."


Lâu Minh Nguyệt nói: "Sẽ không, đến giữa tháng sau tôi sẽ đi."

Có lẽ chú Tào cảm thấy cậu bé thiếu gia này đã sống trong nhung lụa đến nhàm chán nên tìm tới đây muốn trải nghiệm cái mới, bèn thôi không nhiều lời nữa.

Sau khi chủ nhà trọ rời đi, Lâu Minh Nguyệt tò mò nhìn ra bên ngoài, 'Nhà Bắt Tay' quả nhiên là xứng danh, vừa đẩy cửa sổ đưa tay ra là có thể chạm đến song sắt của căn phòng đối diện, rướn người ra một chút không khéo trở thành nghi phạm trộm cắp nhà người ta mất. Mặc dù không đảm bảo riêng tư nhưng cũng khá mới mẻ thú vị, như thể ở một chiều không gian kì lạ khác vậy, cậu cảm thấy rất hay ho.

Lại nhìn đến cửa sổ phòng đối diện, diện tích xem ra hơi lớn hơn chút nhưng đồ đạc ít, ngoại trừ một cuốn lịch nông dân mới tinh thì đồ đạc đều cũ kĩ xiêu vẹo cả.

Lúc này điện thoại di động vang lên, một loạt tin nhắn liên tiếp nhảy ra, không có ứng dụng mạng xã hội, bởi vì hiện tại không có mạng, phần lớn phải dựa vào sms liên lạc hàng ngày.

Lâu Minh Nguyệt từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên đi ra ngoài một mình, cách nhà hơn một ngàn cây số, lại vừa mới trải qua thời gian năm năm điều trị phẫu thuật não, mặc dù cơ bản đã bình phục, nhưng người thân và bạn bè vẫn còn rất lo lắng. Những người biết về chuyến đi của cậu đều điện thoại quan tâm, Hải tiên sinh, sư huynh sư tỷ, ngay cả người bác không quen nhắn tin cũng gửi tin hỏi thăm. Mà anh trai chị dâu thì càng nhắn tin không ngừng, chỉ lo Lâu Minh Nguyệt có sơ sẩy gì.

Nghĩ đến người anh trai đã đóng gói hành lý cho cậu, căn dặn liền tiếng về việc ăn mặc ở đi lại rồi đưa cậu lên máy bay, Lâu Minh Nguyệt vừa ấm lòng vừa bất đắc dĩ không thôi.

Sau khi báo cáo tình hình cho từng người một, lại nhắc nhở anh trai nhớ chăm sóc chu đáo người chị dâu đã mang thai hai tháng của mình xong, cuối cùng Lâu Minh Nguyệt mới trả lời thầy Hải Ưng.

Cậu trịnh trọng gõ chữ: Thầy, con đến thành phố M rồi, nơi này rất khác biệt, xa lạ nhưng cũng có chút thú vị, con nghĩ mình sẽ tìm được một cuộc sống hoàn toàn khác với trước đây.

Đang vui thầm trong lòng, nhưng vừa ngẩng đầu đã khiến cậu giật thót!

Chỉ thấy cửa sổ đối diện vốn không có ai chẳng biết đã có một bóng người đứng đó tự lúc nào, mà điều khiến Lâu Minh Nguyệt bị dọa sợ không phải là đối phương đột nhiên xuất hiện, mà là... cậu không nhìn thấy mặt của người này.

Đầu người nọ hình như bị thương nặng, cả đầu bị vải băng thành cái xác ướp, mắt phải má phải bị chôn sâu bên trong băng gạc, mắt trái thì sưng vù chỉ hé ra một cái khe nhỏ, ngũ quan chen chúc xô đẩy lẫn nhau, đâu đâu cũng bầm tím, trông vô cùng đáng sợ. Chỉ có thể thông qua thân hình to lớn thẳng tắp mà nhận ra là một nam sinh trẻ tuổi.

Có lẽ do hình ảnh này quá mức chấn động, Lâu Minh Nguyệt trước giờ luôn biết chừng mực thế mà lại nhìn chằm chằm người ta đến quên mất phải rời mắt, mãi đến khi một giọng nói lạnh lùng chất vấn vang lên.

"Nhìn đủ chưa?"

Giọng nói kia cũng giống giọng thiếu niên nhưng lại như nặng nghìn cân, mang vẻ ngột ngạt và mất kiên nhẫn, khiến Lâu Minh Nguyệt hồi lâu sau mới nhận ra sự thất lễ của mình.


Cậu vội vàng lúng túng mà bày tỏ áy náy: "Ừm, xin lỗi..."

Nam sinh híp mắt đầy lạnh lùng, sau khi im lặng trừng trộ cậu thì quay người nằm xuống giường.

Lâu Minh Nguyệt không dám liếc qua đó nữa, cậu cúi đầu lui ra khỏi cửa sổ. Lúc này điện thoại lại vang, không bao lâu liền có một thanh niên đi vào.

"Cậu chủ nhỏ của tôi ơi, cuối cùng cũng coi như tìm được cậu." Người này toát mồ hôi đầy đầu, đi vào thấy cậu bình an vô sự thì mới thở phào một hơi.

Lâu Minh Nguyệt đứng dậy chào hỏi với anh: "Anh Đinh."

Người tới tên là Đinh Bình, anh ta là một nhân viên nhỏ của Lâu thị. Lâu thị không có sản nghiệp ở tỉnh O, mà Lâu Minh Giác thực sự không yên lòng em trai, gần như sắp bới nát hồ sơ nhân viên mới tìm được một người quê ở thành phố M, tuổi tác cũng xấp xỉ, nhân phẩm lại tốt, liền gọi người tới đây trong đêm, để có thể chăm sóc em trai bảo bối của anh.

Đinh Bình là em trai của một thư ký nào đó của anh trai cậu, Lâu Minh Nguyệt có gặp anh hai lần ở công ty nên quen biết nhau.

Đinh Bình đánh giá hoàn cảnh nơi này, sợ đến trợn mắt hãi hùng khua tay: "Cậu chủ nhỏ, sao cậu lại ở đây."

Lâu Minh Nguyệt còn có chút tự hào: "Sau khi tôi xuống xe buýt muốn tìm một nơi ở, đi một vòng thì tìm được nơi này, tòa nhà này rất thú vị, không giống với thành phố U."

Đinh Bình nhăn mặt: "Tôi đặt khách sạn ở bến phà, mặc dù chỉ là khách sạn ba sao nhưng cũng tốt hơn ở đây nhiều, sức khỏe cậu mới tốt lên, đừng khiến chủ tịch lo lắng."

Lâu Minh Nguyệt sửng sốt một chút, lấy khăn giấy trong túi đưa cho Đinh Bình: "Anh đừng sốt sắng, không sao đâu, tôi đã nói chuyện với anh trai, anh ấy đồng ý rồi. Hơn nữa, tôi đã xem cửa ra vào và cửa sổ ở đây, không lo kẻ xấu vào được đâu, rất chắc chắn, rất an toàn."

Đinh Bình: "Nhưng mà..."

Anh còn muốn khuyên ngăn nhưng bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa dữ dội.

"Tiểu Yến!! Tiểu Yến!! Cậu mở cửa ra đi! Là lão Ngô đây, tôi đến đưa cơm cho cậu!"

Không phải gõ bên này, là đối diện.


"Tiểu Yến, cậu có trong đó không? Đầu của cậu thế nào rồi? Bạch công bảo tôi dẫn cậu đi bệnh viện."

"Tiểu Yến, vết thương của cậu không trị không được đâu, không phải chết rồi đó chứ, tôi vào nhé?"

"Cậu còn phớt lờ tôi nữa là tôi vào thật đó."

Vừa dứt lời, một tiếng ầm vang truyền đến, khóa cửa cạch một tiếng nứt ra, cửa phòng cũng được mở toang, một người đàn ông cường tráng xách hai hộp cơm thoải mái đi vào trong phòng.

Đinh Bình bên đây dùng ánh mắt dò hỏi. Chắc chắn? An toàn?

Lâu Minh Nguyệt: "..."

Người đàn ông nhìn người đang nằm trên giường không phản ứng gì, lập tức hoảng hốt, vừa định khóc tang liền bị một tiếng chửi nhỏ ngăn lại: "Chú lại ầm ĩ nữa xem."

Người đàn ông giật mình, lập tức thở ra một hơi: "Cậu còn sống à, làm tôi sợ muốn chết."

Người đàn ông nhào tới bên giường muốn xem vết thương trên người hắn, nhưng vươn tay ra rồi lại không dám sờ vào, chỉ có thể nói: "Tiểu Yến à, chính tay tôi đã vỗ ngực bảo đảm với Bạch công là cậu sẽ bình an vô sự ở công trường, nhưng mà cậu ngã nặng như vậy, lại còn bị thương ngay đầu, đúng là đòi mạng mà, bảo tôi làm sao yên tâm đây. Hay là, nếu cậu không đi bệnh viện thì theo tôi về ở ký túc xá đi, ở đó nhiều phòng trống, anh em cũng nhiều, tốt xấu gì cũng có thể chăm sóc, chứ cậu một mình ở chỗ này, lỡ có sơ suất gì làm sao tôi ăn nói với cậu của cậu đây."

Tấm lòng của người nọ chân thành như vậy, nhưng đáng tiếc vị Tiểu Yến kia cũng không cảm kích, mặc kệ người ta tận tình khuyên nhủ ra sao cũng vẫn thờ ơ không động lòng.

Rốt cục người đàn ông mệt mỏi, lúc đang co quắp ngồi ở trước bàn ngây người thì nhận ra một ánh mắt đồng bệnh tương liên ở đối diện.

Không ngờ vừa ngước mắt lại gặp người quen thật.

"Ôi chao! Tiểu Đinh?"

Đinh Bình thấy rõ dáng dấp của chú ta cũng bất ngờ: "Quản đốc Ngô?"

Hóa ra quản đốc Ngô đã từng làm việc cho hạng mục của nhà họ Lâu, cũng từng qua lại với Đinh Bình, hai người cũng coi như gặp nhau ở chốn tha hương, cách cửa sổ hàn huyên một chốc, lại như nhớ tới cái gì, mỗi người đều liếc nhìn tổ tông của mình trong phòng, bất đắc dĩ bỏ cuộc.

Tuy nhiên Đinh Bình chu đáo hơn quản đốc Ngô một chút, mặc dù không đưa người đi được nhưng anh vẫn để lại một đống lớn đồ dùng hàng ngày, đổi mới toàn bộ chăn ga gối đệm trong phòng Lâu Minh Nguyệt xong thì hẹn mỗi ngày đều sẽ mang cơm đến.

Lâu Minh Nguyệt trong lòng cũng phức tạp, cậu cảm thấy mình có thể tự gánh vác, rồi lại không thể từ chối ý tốt của đối phương, nên chỉ đành miễn cưỡng đồng ý cho qua.


Đợi đến khi hai bên yên tĩnh trở lại, Lâu Minh Nguyệt nhìn thấy nam sinh ở cửa sổ đối diện vẫn nằm đó, không nhúc nhích cục cựa gì. Hộp cơm người ta mang đến cũng nằm y đó, đã nguội lạnh từ lâu, hắn cũng không có ý định ăn nó.

Mấy tiếng đồng hồ sau đó, Lâu Minh Nguyệt đều lặng lẽ chú ý qua kia, không phải cậu thích chõ mũi vào chuyện của người khác, lại càng không thích nhìn trộm chuyện riêng tư của người khác, nhưng nghe quản đốc Ngô nói xong, cậu mới biết người bị thương nặng ở đối diện giấu bệnh sợ thầy, có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào, cậu không muốn chú ý cũng khó.

Trước khi ngủ, cậu lại nhìn sang đối diện mấy lần, trong khoảng thời gian gần hơn tiếng đồng hồ, người kia đều không có phản ứng gì, thậm chí cậu còn quan sát kĩ ngực bụng của hắn, cảm thấy như không còn thở vậy.

Trong phòng nhất thời tĩnh lặng, không khí ngưng trệ.

Ngay lúc Lâu Minh Nguyệt cho rằng người kia sợ là không còn thở nữa, chuẩn bị gọi 120 thì bỗng nhiên một hồi chuông điện thoại phá vỡ cục diện chết chóc này.

Cùng lúc, người kia vung tay lên, đánh rớt điện thoại bên gối.

Lâu Minh Nguyệt thấy hắn còn động đậy mới thở phào, nhờ ánh sáng màn hình điện thoại trong nháy mắt xẹt qua mặt hắn khiến cậu nhận ra, nam sinh kia thực ra vẫn luôn mở to mắt, mà hướng hắn nhìn đến lại là chỗ cậu đây.

Rõ ràng cậu không thấy rõ được ánh mắt của hắn nhưng Lâu Minh Nguyệt lại không khỏi khiếp sợ, thần thái của nam sinh này... có chút dọa người. Nhưng vừa nghĩ tới người ta là bệnh nhân, có lẽ thân thể đang phải chịu đau đớn vô cùng, Lâu Minh Nguyệt liền không so đo nữa.

Phòng của cậu có một nhà vệ sinh, không quá hai mét vuông, nhưng tốt xấu gì cũng có thể đáp ứng nhu cầu tắm rửa vệ sinh của cậu, hơn nữa đây cũng là căn phòng tốt nhất ở nhà trọ này rồi.

Trước khi ngủ, Lâu Minh Nguyệt kéo rèm cửa sổ lại, nhưng giữa chừng bị mắc kẹt, chỉ có thể kéo được một nửa, liếc nhìn phía đối diện, cậu đành phải bỏ qua vấn đề này.

Liên tục gấp rút lên đường khiến Lâu Minh Nguyệt mệt đến mức vừa ngã lưng xuống giường liền thiếp đi. Nhưng lạ giường, đến nửa đêm tiếng chuông điện thoại bên kia lại vang lên, Lâu Minh Nguyệt lập tức bị đánh thức.

Tuy ý thức đã thức tỉnh, nhưng thân thể vẫn còn rất mệt, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại cứ reo liên tục mấy lần, cuối cùng bị người nọ mất kiên nhẫn bắt máy.

Không biết là do điện thoại của hắn công năng đặc biệt vang dội, hay là do cách âm ở đây như tờ giấy mỏng mà Lâu Minh Nguyệt nghe được giọng người gọi điện rất rõ.

Là giọng một người phụ nữ, mềm mại nhẹ nhàng vô cùng.

Cô gọi: "Tiểu Lương."

Đáng tiếc người nghe điện thoại không thèm trả lời.

Giọng nữ cũng không thèm để ý, chỉ mềm giọng oán trách: "Mẹ gọi cả một ngày, sao giờ con mới bắt máy. Ai, nhưng mẹ cũng không giận con đâu. Bởi vì bắt đầu từ hôm nay con đã được mười tám tuổi rồi, ông nội đã cho phép con về nhà, có vui không?"

- -------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận