Chúc Vi Tinh nhìn quanh bốn phía, bên trong biệt thự một mảnh u tối, chỉ có mấy ngọn đèn tường tỏa ra ánh sáng, xung quanh sáng tối mờ mịt khiến cậu khó mà nhìn được toàn cảnh.
Bỗng nhiên, trong góc vang lên động tĩnh nhỏ, Chúc Vi Tinh vội vã nhìn lại, chỉ thấy một bóng đen to lớn đang chậm rì rì đi xuống cầu thang, bàn chân lúc chạm xuống phát ra tiếng lách cách có chút vụng về, hồi lâu mới đến được bên chân Chúc Vi Tinh.
Thế mà là Khương Đại Phú, chủ nhân của nó cũng mang nó đến đây.
Cảm nhận được sự tồn tại của Chúc Vi Tinh, Khương Đại Phú vẫn mừng rỡ như cũ, nó lắc đầu hưng phấn, có thể thấy rõ qua mấy ngày không gặp đã rất nhớ cậu.
Chú chó to lớn lượn quanh Chúc Vi Tinh hai vòng, bỗng dưng ưỡn thẳng lưng, quay người chậm rãi đi về phía phòng khách bên kia.
Động tĩnh của nó làm sáng đèn kích hoạt bằng âm thanh trên hành lang, Chúc Vi Tinh thuận theo chân nó mới nhìn rõ, hóa ra một bên phòng khách có dựng một bức tường ngăn bằng kính, sau tường có một bóng người đang ngồi trên sofa!
Chúc Vi Tinh giật mình.
Người nọ ngồi khoanh chân trên sofa, dáng ngồi cẩu thả, trên người theo thói quen mặc chiếc áo phông cùng quần đùi đi biển như thường ngày, nhưng chất vải mềm mại lụa là, khác biệt rất lớn với phiên bản hàng rong dị hợm ở chợ lưu động. Giờ đây hắn khoác lên người một thân khí chất nhung lụa, nào còn bóng dáng của tên nhóc nghèo nàn cà lơ phất phơ trong con ngõ tồi tàn ngày ấy.
Chúc Vi Tinh ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt rơi vào nén hương mà người kia đang đốt trong tay, mặt không cảm xúc.
Sờ đầu chú chó đang vây quanh bên cạnh, Yến Cẩn Lương nhìn người đang đứng trong phòng khách, không, là hồn mới phải. Hắn không hiểu hỏi: "Sao lại trưng vẻ mặt như vậy? Không thích nơi này sao?"
Giữa ánh sáng và bóng tối mơ hồ, các đường nét trên xương trán, xương mũi và xương hàm dưới của hắn được cắt sắc hơn giữa nơi sáng tối giao nhau với một loại khí thế quỷ dị kì lạ.
Chúc Vi Tinh đương nhiên không nói được, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt nội tâm phản kháng của cậu. Nhưng trong mắt Yến Cẩn Lương mà nói, phản ứng tức giận này của cậu khiến hắn cảm thấy sinh động hợp ý hơn.
Trên vách ngăn thủy tinh chỉ phản chiếu một cái bóng mờ ảo, Yến Cẩn Lương không nhận được trả lời cũng không thèm để ý, chỉ duỗi đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đường nét hình người kia. Nhìn kỹ có thể nhận ra đó là bóng dáng của một chàng trai trẻ, mặt mày cùng thân hình đẹp đẽ tuấn tú, giống hệt với hình ảnh được phát đi phát lại trên màn chiếu trong thư phòng của biệt thự.
Yến Cẩn Lương lưu luyến vẽ vời trên kính hồi lâu mới thu tay về, hắn chậm rãi đứng dậy, đi vòng qua nửa mặt tường ra ngoài, từ từ bước đến trước mặt Chúc Vi Tinh, nheo mắt lại đánh giá đối phương.
Hắn tới gần khiến Chúc Vi Tinh hơi rụt bả vai lại. Đây cũng không hẳn là sợ hãi, nhưng rõ ràng có kiêng kỵ, hoặc chăng là cảnh giác phòng bị. Rõ ràng mấy ngày trước hai người còn cùng giường chung gối tin tưởng lẫn nhau, bây giờ chỉ mới bao lâu, lại khó thể hòa hợp như vậy, như trở thành người xa kẻ lạ.
Vẻ mặt thản nhiên của Yến Cẩn Lương mơ hồ hiện ra một vết rạn nứt, trong đáy mắt lóe lên một tia hung ác, sau đó lại nhếch miệng cười một tiếng, hắn ra hiệu cho Chúc Vi Tinh nhìn căn nhà này.
"Lần trước lúc em tới dây có tham quan hết chưa? Trên dưới năm tầng, có sân thượng có sân vườn, cũng không phải là đặc biệt lớn, nhưng cũng đủ cho hai người ở, trên lầu có phòng chiếu phim, phòng chơi game, phòng luyện đàn, còn có..."
Yến Cẩn Lương nói đến là nghiêm túc, nhưng Chúc Vi Tinh nghe ra ý tứ của hắn lại ngày càng khiếp sợ, cậu trừng mắt nhìn đối phương, không dám tin người này thực sự muốn nhốt cậu ở nơi này!
Cứ như không nhận thấy biểu hiện khác thường của cậu, Yến Cẩn Lương vẫn huyên thuyên mà nói, chỉ là mới nói được nửa hắn đã ngại phiền, trực tiếp lượt bỏ một đoạn dài nói: "Dù sao em cũng không thể nhớ hết ngay được, nói chung... em không thích cũng không sao, sau này cũng sẽ quen, hoặc là nếu thực sự không quen được thì chờ cơ hội chúng ta đổi lại vậy, nhưng hiện tại, chỉ có thể tạm thời chấp nhận thôi..."
Hắn còn chưa nói xong đã đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn phát hiện vẻ mặt du hồn trước mắt hiện lên thống khổ, một người giỏi nhẫn nhịn như cậu bấy giờ lại không khỏi hơi gập người.
Yến Cẩn Lương cau mày, nhìn về phía nén hương kia.
Mấy giây sau, kèm theo một loạt tiếng bước chân cực nhẹ, có một giọng nói lạnh băng vang lên: "Linh hồn của cậu ấy đã sắp dung hợp hoàn toàn với cơ thể mới, trong thời gian ngắn hai lần cưỡng ép rời khỏi thân thể đương nhiên sẽ rất khó chịu."
Yến Cẩn Lương lạnh mặt, liếc nhìn người đàn ông tóc trắng mắt đỏ vừa xuất hiện từ một góc khác của đại sảnh.
Miêu Lan nói như một cỗ máy: "Phải mất hơn nửa năm mới có thể khiến linh hồn của cậu ấy an ổn dung hợp với thân thể kia, nếu cậu cứ như vậy mà phá hoại, chúng ta buộc phải làm lại từ đầu, hoặc là lại tìm một cái khác."
Chúc Vi Tinh vốn đang rã rời chịu đựng cảm giác bị xé rách tứ phía, nghe thấy lời này lập tức ngẩng đầu lên, cậu cố chống đỡ tinh thần nhìn về phía người nói chuyện, sau đó lại nghiêm khắc mà thất vọng nhìn về phía Yến Cẩn Lương, trên mặt đầy vẻ bài xích.
Yến Lục im lặng nãy giờ bắt gặp ánh mắt của Chúc Vi Tinh, như bị oán hận của cậu đâm vào tim, Yến Cẩn Lương bỗng nhiên sa sầm mặt, nhưng rất nhanh đã nham hiểm nở nụ cười, trở mặt tức giận, nhấc chân đá một cước vào vách kính ngăn!
Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, tấm kính thủy tinh vỡ tung toé!
Dưới hàm Yến Cẩn Lương cũng bị mảnh kính vỡ rạch ra một vết máu đỏ tươi, nhưng hắn không quan tâm mà hung hăng nói: "Vậy cũng không cần, đổi lại cái khác cũng được, để em ấy quên hết hiện tại, bắt đầu lại từ đầu cũng tốt."
Nói đến đây, hắn quay đầu mỉm cười với Chúc Vi Tinh đang hoảng sợ: "Em nói tôi không từ thủ đoạn, em cho rằng hiện tại em sinh ra vì tôi sao? Tốt lắm, vậy không bằng cho em xem một chút, cái gì gọi là sống nhờ chân chính!"
Chúc Vi Tinh thực sự bị vẻ mặt nghiêm nghị tàn nhẫn của hắn dọa sợ, nhưng sau khi thấy đối phương vừa buông lời hung ác vừa ngang bướng giẫm lên mảnh vỡ trên sàn, một bộ ấu trĩ phá phách để trút giận vừa lạ cũng lại vừa quen, nỗi lo lắng của cậu lại từ từ hạ xuống một cách lạ lùng.
Mà Miêu Lan ở bên cạnh vẫn luôn bình tĩnh đứng đó, dường như không cảm nhận được sự điên cuồng bạo phát của con quỷ lớn khó ưa kia vậy.
Bẵng đi thật lâu, Yến Cẩn Lương phá hoại một trận tựa như cũng đã bình tĩnh lại một chút, hắn quay đầu ủ rũ liếc nhìn Chúc Vi Tinh, vốn còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy vẻ mặt khổ sở dại ra của cậu thì vẫn ngậm miệng, chỉ để lại một tiếng hừ lạnh, sau đó lê cái chân giẫm lên thủy tinh bị thương mà tức giận lên lầu.
Chúc Vi Tinh đưa mắt nhìn người nọ đi xa, theo sau chính là chú chó lớn xác với dáng đi tương tự. Hai bóng lưng tập tễnh kia không hiểu sao khiến cậu nhói lên. Trong phút chốc, trước mắt cậu như có vài hình ảnh quen thuộc lóe lên, căn biệt thự to lớn, phòng chơi game, phòng chiếu phim, sân thượng, sân vườn, có người, có chó...
Nhưng những thứ này thực sự quá vụn vặt và nhanh chóng lướt qua, Chúc Vi Tinh căn bản không kịp bắt lấy đã tan biến trong nháy mắt.
Phòng khách trở lại yên tĩnh, Chúc Vi Tinh vẫn không thể động đậy chỉ có thể hi vọng nhìn người duy nhất còn lại trong phòng.
Miêu Lan nửa ẩn nửa hiện trong bóng tối, rõ ràng một thân trắng như tuyết lại chẳng khác gì linh hồn mờ ảo Chúc Vi Tinh, đặc biệt là đôi đồng tử đỏ thẫm bán trong suốt kia, trông không có chút nhân khí nào.
Bất quá hắn cũng rất thông minh và nhạy bén, dễ dàng bắt được ý tứ của Chúc Vi Tinh, nhưng đáng tiếc, Miêu Lan chỉ liếc nhìn cậu một cái liền xem như không liên quan tới mình mà xoay người rời đi, để mặc Chúc Vi Tinh bị kẹt lại trong bóng tối, không ai đáp lại.
Cậu không biết đã đứng đó bao lâu và còn bao lâu nữa mới tới hừng đông. Cậu thực sự không sợ lãng phí thời gian ở chỗ này, điều cậu lo lắng chính là, đến lúc mặt trời mọc mình còn chưa trở về sẽ khiến bà nội và anh trai thức dậy nhìn thấy cậu im lặng nằm trên giường như xác chết sẽ lo lắng biết bao.
Điều may mắn duy nhất đó là cảm giác khó chịu toàn thân vừa rồi đã dần dần biến mất, nhưng hành động của cậu vẫn bị kìm hãm như trước, chỉ có thể bất lực đứng tại chỗ.
Trong lúc tuyệt vọng, Chúc Vi Tinh chú ý thấy trên sàn có một ánh lửa đỏ, đó là nén hương vừa rồi đặt trước ghế sofa, bị người nào đó bạo lực đập xuống, bị gãy mất một đoạn dài, chỉ còn lại chút ánh đỏ chập chờn.
Nó làm cậu nhớ lại mấy ngày bị ép du hồn trước khi đi thi Kim Luật kia, cuối cùng hình như là Khương Dực đốt lên một khoanh nhang muỗi, cậu liền trở về với thân xác, còn có lúc Mạnh Tế được làm nghi lễ bị Chúc Tịnh Tịnh nhặt lấy một chút tàn hương, cho nên... Hương, lẽ nào chính là bí mật để cậu có thể du hồn hay nhập hồn?
Khoảng thời gian sau đó, Chúc Vi Tinh liền chăm chú nhìn tia sáng đó, rốt cục, khi chân trời chuyển sang màu xanh lam thì lõi hương cũng cháy đến điểm cuối, ánh lửa đỏ hồng cũng dần lụi tàn.
Sau một khắc, toàn thân Chúc Vi Tinh bỗng nhiên nhẹ đi, tay chân bị chôn chặt tại chỗ khôi phục lại tự do, cùng lúc đó, một trận gió từ bên ngoài thổi vào, cuốn lấy cậu rời khỏi biệt thự.
Chúc Vi Tinh như chiếc lá bay lên, lúc lơ lửng trên không trung đã nhìn thấy một người đàn ông đứng trên sân thượng.
Yến Cẩn Lương dựa vào lan can, lẳng lặng nhìn bóng ảnh mờ nhạt kia đi xa, khuôn mặt nóng nảy ấm ức vừa rồi đã bình tĩnh trở lại, như thể chưa từng có gì xảy ra.
Chỉ có đôi mắt sâu thẳm kia, nhìn kỹ lại sẽ thấy trong đó ánh lên một nỗi bi thương diệu vợi.
...
Sau một tiếng thở gấp gáp, Chúc Vi Tinh đột nhiên từ trên giường tỉnh lại.
Cậu mở mắt ra rất đúng lúc, anh trai ở giường dưới phát hiện cậu bất thường, đang sốt ruột vỗ ngực cậu, hai mắt đã đỏ hoe vì sợ hãi.
"A a... Đừng ngủ... đừng ngủ.. nữa.."
Chúc Vi Tinh không quan tâm ổn định hô hấp mà vội vã ngồi dậy an ủi: "Không ngủ, em tỉnh rồi, không có chuyện gì, anh, em không sao."
Sau khi nỗ lực an ủi Chúc Vi Thần xong, Chúc Vi Tinh mới xuống giường đi rửa mặt.
Cũng may bà nội không phát hiện trong nhà có gì lạ, hôm nay tinh thần bà rất tốt, còn làm bữa sáng cho hai anh em.
Khi cả nhà đang quây quần ăn cơm với nhau, bà nội đi vào phòng lấy ra hai món đồ.
Bà may cho anh trai cậu một cái túi vải mới, vải bạt màu xanh nhạt, kiểu dáng tuy cũ nhưng bền chắc, đặc biệt thích hợp với anh. Còn Chúc Vi Tinh, bà làm cho cậu một cái gối mới, bà cụ như biết cậu ngủ không ngon nhưng cũng không nhắc đến, chỉ may một cái gối hạt oải hương và quế, hương thơm dịu nhẹ bao lấy cánh mũi.
Bà nội nói: "Bà già rồi, tay chân cũng không còn linh hoạt nữa, nhân lúc còn có thể bèn làm một chút, người trẻ các con cũng đừng chê."
Chúc Vi Thần hẳn nhiên không chê, anh yêu thích sờ sờ chiếc túi không thôi, Chúc Vi Tinh thì lại ôm gối, chẳng biết vì sao thật lâu không lên tiếng.
Bà nội hỏi: "Không thích sao?"
Chúc Vi Tinh lập tức phủ nhận: "Bà nội cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn."
Bà nội lắc đầu, bỗng nhiên bảo Chúc Vi Tinh bật TV cho bà. Cậu làm theo, chỉ thấy trên màn hình hiện ra một đoạn phóng sự địa phương đưa tin, bối cảnh rất hoành tráng long trọng kèm với tiếng nhạc du dương, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những thanh thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp ở trước sân khấu và sau hậu trường, đó là chương trình phát lại giải Kim Luật, Chúc Vi Tinh cũng nhìn thấy mình trong đó.
Cậu có chút bất ngờ, lại nghe bà nội nói: "Hôm qua nghe người ta nói hôm nay có chiếu lại, những thứ này bà cũng không hiểu, chỉ tùy tiện xem chút, con cứ làm việc của mình đi, xem TV xong bà sẽ về phòng ngủ."
Chúc Vi Tinh nhìn bà cụ một lúc lâu mới chậm rãi đứng dậy: "Vậy con đến trường, lát nữa dì Tiêu sẽ đến, bà nhớ uống thuốc, chiều con về sẽ đo lại huyết áp cho bà."
Bà nội gật gật đầu, ân cần mỉm cười với hai anh em, phất tay để bọn cậu rời đi.
Chúc Vi Tinh và Chúc Vi Thần cùng nhau ra ngoài, lúc rời khỏi nhà không hiểu sao cậu cảm thấy bồn chồn lạ lùng.
Đi cùng Chúc Vi Thần một đoạn đến bách hoá Cự Tượng, trước khi rời khỏi Ngư Chu Nhai, cậu nghe thấy điện thoại trong túi reo lên. Chúc Vi Tinh trong lòng run lên một cách kì lạ, sau khi bắt máy quả nhiên nghe thấy giọng nói hốt hoảng của dì Tiêu.
"Vi... Vi Tinh, bà nội của con ngất đi rồi... Dì không gọi bà ấy dậy được, con mau trở về, mau trở về đi!"
Chúc Vi Tinh nắm lấy tay Chúc Vi Thần chạy như bay về nhà, cậu không nhớ mình đã gọi bao nhiêu cuộc cho xe cấp cứu, chỉ nhớ khi về đến nhà mới chợt hiểu ra lời bà nội đã nói.
Cháu trai tính tình thay đổi lớn như vậy có thể dùng chứng mất trí nhớ để viện cớ, nhưng cháu trai không hiểu sao lại học được nhiều thứ như vậy, vừa biết làm ăn, vừa biết chơi đàn, vừa biết đối nhân xử thế, hết thảy đều hoàn toàn trái ngược như vậy, bà cụ có lẩm cẩm đến đâu cũng không thể hoàn toàn không nhận ra được.
Trong lúc đợi xe cứu thương đến, Chúc Vi Tinh lao đến bên giường, nắm lấy tay bà mà nấc từng tiếng đảm bảo: "Bà nội, con sẽ chăm sóc anh trai thật tốt, con sẽ chăm sóc anh ấy, bà đừng lo, bà đừng lo..."
Trong lúc hoảng hốt, cậu cảm giác như bàn tay già nua kia như có như không nắm lại một chút, khiến cho cậu nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên cậu gặp bà cụ tại bệnh viện.
Khi ấy tóc mai bà rối loạn hai bên má, bất chấp mưa gió mà đến trong đêm, mặc dù trên mặt không có bao nhiêu thương cảm, nhưng chiếc ô cũ cùng đôi giày vải ướt nhem ấy, cả đời này, Chúc Vi Tinh sẽ không bao giờ quên...
***
Cả ngày, Chúc Vi Tinh bận rộn đến mức chân không chạm đất, đây là lần đầu tiên cậu tổ chức tang lễ, cậu thức trắng cả đêm, dù biết bà nội thích yên tĩnh, nhưng cậu vẫn nghe theo lời khuyên của bà con láng giềng, lễ nghi gì nên có thì một cái cũng không thiếu.
Bà nội lúc còn sống chỉ qua lại thân thiết với nhà họ Tiêu, nhưng cũng chưa từng gây ác cảm với bất kì ai khác, cho nên hàng xóm láng giềng mấy chục năm một hàng dài người đến phúng viếng chia buồn không ngớt, gần như lấp đầy cả tòa nhà số 7.
Miêu Hương Tuyết cũng đến viếng, cô vẫn luôn ngưỡng mộ bà cụ Chúc, thấy cảnh này cũng không khỏi rơi nước mắt, lúc ra về không nhịn được mắng Khương Dực, nói thường ngày người ta tốt với hắn như vậy, thế mà lúc cần giúp đỡ lại không thấy bóng dáng đâu, trở về nhất định sẽ bắt hắn đến nhận lỗi với Chúc Vi Tinh.
Chúc Vi Tinh không đáp lời, cậu cố gượng tinh thần tiễn dì Miêu đi, sau đó lại cung kính tiếp đón những người hàng xóm còn lại, mãi đến khi đêm xuống mới nghỉ ngơi.
Chúc Vi Thần cả ngày không nói lời nào, cậu rất lo cho anh trai, nên đã ngồi cùng anh ở trong tròng rất lâu, chờ người ngủ rồi mới ra khỏi phòng.
Dì Tiêu và cô Hà ở lại, vốn dĩ cha của Long Long cũng muốn ở lại trông chừng linh cữu, nhưng Long Long còn quá nhỏ không thể ở nhà một mình, mà sức khỏe chú cũng không tốt, bị Chúc Vi Tinh cứng rắn khuyên về nhà.
Đến phòng bà nội thu dọn đồ đạc cho bà, dì Tiêu lôi từ gầm giường bà cụ ra rất nhiều hộp đựng giấy bạc, vốn tưởng bà muốn giữ cho riêng mình nhưng khi mở ra mới phát hiện trong mỗi hộp đều có một món đồ chơi.
Dì Tiêu không rõ, nhưng Chúc Vi Tinh lại đỏ hoe mắt.
Cậu đã quen nhẫn nhịn, nhưng lúc này tựa như cũng không nhịn được áy náy, liên tục thì thào nói với mấy món đồ kia: "Con xin lỗi bà nội, xin lỗi..."
Dì Tiêu giật mình: "Con đang nói gì vậy."
Chúc Vi Tinh không nói gì nữa.
Dì Tiêu thở dài một tiếng, nắm chặt tay cậu: "Vi Tinh, con còn để ý đến những lỗi lầm trước đây sao?"
Chúc Vi Tinh lắc đầu, cậu muốn nói, Chúc Tịnh Tịnh dù có không hiểu chuyện, có lẽ trong mắt bà nội cuối cùng vẫn không nỡ dứt bỏ tình thân.
Dì Tiêu lại nói: "Chắc con không biết, hai ngày trước bà con mới nói cho dì biết, có thể được con đối xử tốt như vậy, có lẽ là phúc khí mà bà đã tu được ở kiếp trước, nhưng bà ấy sợ là không hưởng được mấy năm..."
Nói đến đây, dì Tiêu cũng có chút nghẹn ngào, không nghĩ tới bà cụ lại nói thành tiên tri: "Thực ra cũng không trách được tính tình trước đây của con, cha con không tốt, ăn chơi cờ bạc không cái nào là không có, mẹ con đã chịu khổ bao năm, có lẽ tích tụ oán hận mà tính cách cũng ngày càng cay nghiệt, ngoại trừ đánh chửi bọn con thì không làm được chuyện mà một người mẹ nên làm, hai vợ chồng cứ chia rồi hợp, hợp rồi lại chia, căn bản không nghe vào tai lời bà nội con, cuối cùng tuổi còn trẻ đã gây gổ đánh nhau rồi chia tay, giao hai đứa cho bà cụ nuôi dưỡng."
"Trong lòng bà ấy luôn cảm thấy có lỗi với hai anh em con, đặc biệt là con, lúc chưa giỏi bị trong nhà liên lụy, mà lúc giỏi rồi còn phải gánh vác anh trai suốt nửa đời còn lại, bà ấy ngược lại thấy thẹn với con, cảm thấy con đầu thai lên nhà họ Chúc chỉ có chịu khổ."
Chúc Vi Tinh đến cùng vẫn không kiềm được nước mắt, thật lâu sau cậu mới trịnh trọng nói: "Làm người nhà họ Chúc, con không hối hận..."
Mặc dù là tiết hè tháng sáu, đến đêm khuya, trước cửa linh đường cũng khó tránh khỏi lạnh lẽo.
Chúc Vi Tinh ngồi trước bàn thờ nhìn ngọn nến trắng lung lay, bỗng nhiên nghĩ, không biết đêm nay bà nội có trở về không, liệu cậu có thể gặp bà không. Cậu vốn là cô hồn, đối với việc sống chết đã xem nhẹ từ lâu, nhưng chẳng biết vì sao, khi nó xảy đến trước mặt, cậu vẫn rất đau lòng.
Trong lúc ngẩn người, cậu nhớ lại lúc còn là thiếu niên mười mấy tuổi, cậu cũng ngồi trong đại sảnh trống vắng như thế này, trước mặt là chiếc bàn đầy hoa tươi, trên bàn còn có một bức ảnh chân dung có đến tám phần mười giống với cậu.
Cậu cuộn tròn lại dưới bàn, suốt đêm chờ đợi linh hồn Lâu Minh Giác trở về, nhưng mãi đến khi chân trời trắng bệch, trước sảnh vẫn chỉ có một mình cậu.
Khi đó cậu đặc biệt oán hận, tại sao trên đời này không có thần phật ma quỷ, nếu có thể xuất hiện thì tốt biết mấy, để cậu có thể gặp mặt anh trai lần cuối cũng tốt, nếu có thể, cậu nguyện ý trả bất cứ cái giá nào.
Bỗng nhiên ánh sáng chập chờn của ngọn nến khiến Chúc Vi Tinh đang suy nghĩ miên man hoàn hồn trở lại, ý thức được vừa rồi mình có suy nghĩ kì lạ thế nào, trong lòng cậu có chút sợ hãi chợt hiểu ra điều gì.
Nếu như ai cũng có khả năng nắm giữ trong tay một nút lệnh hồi sinh, và phải đánh đổi một cái giá nhất định để triệu hồi người thân đã khuất và người thân yêu bên cạnh mình, vậy có mấy ai trong số đó thực sự có thể cầm lòng không ấn nó?
...
Sáng sớm ngày thứ ba, trước khi đưa tang bà nội, có người đến kéo Chúc Vi Tinh sang một bên, là dì Tống.
"Vi Tinh à, cháu đừng nghĩ bà dì này mê tín, cháu không biết trong lúc cháu không ở nhà, Linh Giáp gần đây thật sự là không được yên ổn, những nhà đưa tang đều lưu lại mấy thứ không sạch sẽ. Dì cũng nói với dì Tiêu rồi, hai ngày nay đêm nào dì ấy cũng đều đốt tiền giấy ở dưới lầu, miễn cưỡng tìm về chút yên tĩnh, mà hôm nay đưa tiễn bà của cháu đi, bà cụ nhà dì cứ khăng khăng đòi chuẩn bị thêm ít thứ."
Chúc Vi Tinh trước đây hẳn không tin, nhưng lúc này, cậu gật gật đầu, chờ dì Tống nói rõ.
Đồ vật cần chuẩn bị cũng không phức tạp, đơn giản chỉ là ba thứ đồ cũ, giấy bạc, gạo tẻ, gạo nếp, cùng lắm là thêm ít mùn cưa, một đường rắc khắp ngõ hẻm và cúng tế trước cửa nhà để xua đuổi tà ma.
Chúc Vi Tinh ôm di ảnh đi ở phía trước, nhà bọn họ ít người, trận chiến này cũng nhỏ, nhưng người vây xem không ít, còn có mấy cô dì giúp khóc than, cho nên cả đường vẫn vô cùng náo động.
Thực ra trong lòng Chúc Vi Tinh có hơi thấp thỏm, nếu như lời dì Tống nói có ích, chỉ sợ đối với cậu cũng sẽ có tác dụng, lần trước chính là dùng gạo nếp gạo tẻ này khiến cậu du hồn, tuy nói bây giờ cậu có chút nghi ngờ lúc đó có người giở trò quỷ, nhưng lỡ như có sự cố xảy ra, trước mặt mọi người thế này phải làm sao đây.
Đang lúc lo trước sợ sau, bỗng nhiên sau lưng chợt ớn lạnh kì lạ, như thể bị thứ gì đó theo dõi vậy, Chúc Vi Tinh liếc mắt nhìn lại, hoảng hốt nhìn thấy một cái bóng đỏ kì dị dưới một gốc cây.
Không đợi cậu nhìn rõ, trước mắt liền bỗng dưng mờ mịt, là do chị Trần rắc một nắm gạo cũ trước mặt cậu.
Chờ Chúc Vi Tinh lại nhìn về phía cái cây kia, nào còn thấy thứ gì ở đó nữa.
Không biết là bị dọa sợ, hay là gánh nặng trong lòng quá lớn, hoặc chăng do gạo nếp gạo tẻ lúc này thực sự có tác dụng thần kì mà tầm mắt Chúc Vi Tinh càng ngày càng mơ hồ, tay chân cũng mềm nhũn, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Đường đi ngày càng gian nan, thậm chí cậu phải cắn răng gắng sức để nâng đỡ di ảnh của bà nội, bỗng một trận gió từ đâu thổi tới khiến cậu xót cả mắt.
Lập tức nghe thấy có người hét lớn: "Ngục quan ra tay sát hồn, khắc cha khắc con! Đừng để hắn tới gần!!"
Hóa ra là giọng của bà cụ Tống!
Vừa dứt lời liền bốc một nắm mùn cưa ném về phía trước, bụi bay đầy trời, Chúc Vi Tinh chỉ thấy một người chậm rãi đi về phía mình, mặc bồ quần áo hoạt hình cũ kĩ, tư thế đi đứng hay thậm chí cả nét mặt cũng quen thuộc như trong quá khứ.
Điều này khiến cậu ngây người trong giây lát, vì vậy không cẩn thận hít một hơi mùn cưa, ho dữ dội đến mức suýt thì ngất đi.
Mắt thấy dưới chân lảo đảo sắp ngã, cậu lại được một cánh tay vắt ngang giữ lại thăng bằng!
Chúc Vi Tinh quay đầu, đối diện một khuôn mặt không vui.
Ghét bỏ bụi bặm tung bay, Khương Dực đá văng gạo vụn giấy bạc gì đó dưới đất, vốn còn định mắng người, nhưng cuối cùng chỉ trừng mắt nhìn bà cụ Tống đang hô loạn, sau đó lại nhìn Chúc Vi Tinh, siết chặt cánh tay đang đỡ sau lưng cậu.
Khương Dực dùng giọng điệu không thể phản bác nói: "Đi thôi..."
- -------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...