Màn đêm buông xuống, Chúc Vi Tinh trong trạng thái du hồn bắt đầu chờ đợi thời cơ để trở về thân thể. Mặc dù đã nhắc nhở bản thân không nên sốt ruột gấp gáp, nhưng trong lòng cậu cũng khó tránh khỏi căng thẳng lo lắng.
Đúng lúc này, Khương Dực vừa qua loa giải quyết xong bữa tối trở về, hắn bế cơ thể Chúc Vi Tinh trên giường lên rồi bước ra ngoài.
Chúc Vi Tinh chẳng hiểu mô tê gì, cậu vội vàng đi theo thì thấy đối phương đang đi về phía phòng tắm.
Khương Dực nhìn cái bóng mờ đang cản trước mặt mình, mất hứng nói: "Em làm gì vậy?"
Chúc Vi Tinh mới là người muốn hỏi hắn câu này.
Khương Dực như thể nhìn ra sự nghi ngờ của cậu, hắn vững vàng ôm cơ thể thanh niên tóc tai ngổn ngang, áo quần xộc xệch trong lòng, tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói: "Em nói xem? Đương nhiên là đi xoa xoa tắm rửa cho sạch sẽ rồi, không lẽ em còn muốn tiếp tục nằm trên giường tôi với bộ dạng này à?"
Nhưng Chúc Vi Tinh vừa mới tắm rửa xong mới đến nhà họ Khương, sau khi hồn phách rời khỏi thể xác thì căn bản nó đã ngừng hoạt động, có thể bẩn đi chỗ nào được, cậu muốn nói nếu hắn chê bẩn thì đặt cậu dưới sàn là được rồi, không cần phải ngủ trên giường của hắn.
Thế nhưng lại bị Khương Dực thản nhiên hỏi ngược lại: "Không phải hai ngày trước em cũng đã thấy rồi à? Thẹn thùng cái gì? Tôi còn có thể nổi hứng thú với một cái xác hay sao?"
Hắn nói hết sức có lý, Chúc Vi Tinh không có cách nào phản bác, cuối cùng chỉ có thể theo người này vào phòng tắm.
Song nửa tiếng sau, Khương Dực tinh thần sảng khoái ôm người đi ra, còn mảnh hồn Chúc Vi Tinh thì lại lê chân thườn thượt, quanh thân bao trùm đám mây uất hận, rốt cục cũng tự kiểm điểm sâu sắc đối với hành vi tùy tiện rời bỏ cơ thể của mình.
Trở lại trong phòng, Khương Dực đặt người lên giường, bản thân hắn thì nằm xuống bên cạnh, dường như không nhận thấy sự bất lực của Chúc Vi Tinh, còn vỗ vỗ vào bên hông, ra vẻ rộng lượng thấu hiểu mà bảo: "Đến đây, em được phép nằm giữa chúng ta."
Chúc Vi Tinh: "..."
Thực sự không có cách nào đáp lời nổi cái tên này mà, Chúc Vi Tinh lựa chọn đứng ở chân giường, định một mình chờ đợi kì tích có thể xảy ra vào ban đêm.
Kết quả Khương Dực nằm xuống cũng không có ý định chợp mắt, trái lại hắn lấy điện thoại ra, bắt đầu vừa chơi game vừa huyên thuyên không ngừng.
Với cái thái độ, lời nói và hành động của hắn đều có thể khiến một quỷ hồn ức chế đến mức đầu thai sống lại, đặc biệt khi phép màu mà Chúc Vi Tinh cậu đang mong đợi lại chậm chạp không đến. Nhưng người lẽ ra phải lo lắng sợ hãi lại càng nghe càng bình tĩnh, cậu nhìn sắc tối dần sâu thẳm tĩnh lặng bên ngoài cửa sổ, từ đêm khuya cho đến bình minh ló dạng, bầu trời hiện lên một màu xanh nhạt, Khương Dực vẫn luôn trông cậu, Chúc Vi Tinh dù đang cảm thấy thất vọng, nhưng trong lòng lại hết sức ấm áp.
Người này ấy, luôn luôn khiến người ta vừa giận cũng vừa thương.
Nghĩ cũng biết, hôm qua Chúc Vi Tinh không có ở đây, Khương Dực không thể trông buồn ngủ đến mức như hồi sáng được. Còn đêm trước đó, Chúc Vi Tinh xem tài liệu bao lâu thì Khương Dực ở đối diện chơi game bấy lâu, hắn gần như không ngủ liên tục ba hôm để mà trông cậu.
Chúc Vi Tinh đi tới bên giường, phát hiện vành mắt Khương Dực quả nhiên đã ửng đỏ, hắn còn lặng lẽ ngáp một cái.
Cậu muốn nói với hắn "Anh ngủ đi, đợi sau khi thức dậy lại tìm cách giải quyết", nhưng đối phương đã sớm nhìn thấu ý nghĩ của cậu, mí mắt rõ ràng đã sụp xuống, vẫn không quên nghiêm khắc cảnh cáo phiên bản Chúc Vi Tinh trên giường.
"Đừng hòng đợi tôi nhắm mắt ngủ liền chạy loạn lung tung, tôi tỉnh dậy mà phát hiện sẽ không tha cho em."
Chúc Vi Tinh: "..."
Bởi vì tên này ăn nói hết sức linh tinh, thực sự khiến Chúc Vi Tinh không có cách nào nghiêm túc coi trọng, cho nên khi Khương Dực nhắm mắt lại, bắt đầu hô hấp đều đều từng nhịp thì cậu không tránh khỏi có ý nghĩ muốn ra ngoài.
Cảm giác bị ép du hồn hoàn toàn khác với chủ động du hồn, vốn còn lo du hồn đi loạn vào ban ngày ban mặt thế này sẽ khó chịu, ai ngờ cậu vẫn có thể di chuyển thoải mái như ban đêm, thậm chí còn chẳng sợ ánh sáng mặt trời.
Cũng đúng, lúc Chúc Vi Tinh mới tới Linh Giáp, lần du hồn đầu tiên là vào trưa nắng, vào buổi tối ngược lại mới mang cho cậu cảm giác nguy hiểm hơn.
Sau khi cẩn thận từng li từng tí bước ra khỏi nhà, xác nhận mấy người đi đường thật sự không nhìn thấy mình, Chúc Vi Tinh mới dần lớn gan hơn. Tuy đã đồng ý với Khương Dực nhưng cậu vẫn muốn đi hỏi ý bà cụ Tống trước, nếu có thể giải quyết vấn đề sớm một chút thì càng tốt, với điều kiện tiên quyết là bà ấy có thể nhìn thấy cậu.
Bất quá trước đó, vì không yên lòng trong nhà nên cậu vẫn lượn về xem một chút.
Anh trai không có ở nhà, hẳn là đã ra ngoài nhặt ve chai, chỉ còn lại bà nội như thường lệ ngồi trong phòng, cúi đầu lẳng lặng mà gấp tiền giấy.
Những lúc không ở trước mặt người khác, lưng bà luôn khom xuống, biểu cảm trên mặt cũng không còn lạnh nhạt như trước mà thay vào đó trông có chút... thẫn thờ thê lương.
Sau khi gấp xong một chồng tiền giấy, bà xếp gọn gàng vào trong hộp, rồi lấy ra một món đồ chơi bằng tre cũ kỹ, nhìn chằm chằm nó một lúc lâu. Cuối cùng bà cũng bỏ vào trong hộp, cất dưới gầm giường.
Lúc đứng dậy sau khi ngồi quá lâu, bà cụ hơi lảo đảo khiến Chúc Vi Tinh vô cùng lo lắng.
May là sau đó bà đã bám vào chân giường để đứng lên vững vàng, không bị ngã sấp xuống.
Nhìn bóng lưng tập tễnh bước ra khỏi phòng để làm cơm của bà, Chúc Vi Tinh bỗng nhiên cảm thấy khổ sở, nếu như bà nội biết được cháu trai của bà đã bị đánh tráo, liệu có oán hận một kẻ xa lạ chiếm lấy vị trí của người khác như cậu hay không. Mà cậu phải cố gắng thế nào, mới có thể chân chính thay thế cũng như bù đắp cho vị trí và những khuyết điểm của người thân yêu nhất trong lòng bà đây.
Thở dài một hơi, Chúc Vi Tinh đang định rời đi, lại mơ hồ nghe thấy giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi, là Lương Vĩnh Phú.
Cậu suy nghĩ một chút, bèn trôi từ 7401 đến 7405.
Bên cửa sổ, Lương Vĩnh Phú đang cúi đầu gọi điện thoại, giọng điệu của anh vẫn nhẹ nhàng như mọi ngày, nhưng nét mặt lại lộ rõ vẻ bất đắc dĩ và khó chịu trong từng lời nói.
Anh nói vào điện thoại: "Ngài Miêu, tôi muốn biết, việc cử tôi đi công tác xa như vậy là ý của thư ký Lữ hay là quản lý Trương?"
Đầu kia không biết nói cái gì, Lương Vĩnh Phú lại cắn chặt môi: "Anh... thực sự thấy tôi phiền đến thế sao?"
Như không nhận được câu trả lời, Lương Vĩnh Phú lại hỏi lần nữa, vẫn đổi lấy lạnh lùng thất vọng.
Ánh mắt Lương Vĩnh Phú tràn đầy phẫn nộ, anh ta hít một hơi thật sâu cố gắng bình tĩnh lại, nhưng khi lên tiếng vẫn lộ ra chút tức giận.
Anh nói: "Tôi biết lí do các anh cho tôi vào Thiên Sơn, tôi cũng biết điều các anh thực sự quan tâm đến là gì, nếu đã như vậy... Chúng ta tạm không nói tình nghĩa, chỉ nói về giá trị lợi dụng. Tôi vẫn có thể giả vờ như mình không biết gì cả và chỉ hi vọng nhận được những gì mình xứng đáng có được."
Đầu bên kia dường như cũng không quan tâm lắm, khiến Lương Vĩnh Phú có chút nóng nảy.
Anh chỉ có thể nói: "Có lẽ, tôi biết nhiều hơn anh nghĩ đấy, chẳng hạn như những báo cáo từ bệnh viện Trung ương, cả những chuyện kia..."
Sau những lời này, Lương Vĩnh Phú rốt cục cũng chiếm được một câu trả lời thỏa đáng, khiến sắc mặt anh ta bình tĩnh trở lại.
"Tôi biết mình không đủ tư cách để bàn điều kiện với anh, tôi sẽ vô cùng biết ơn nếu anh đồng ý với tôi, tôi chẳng có yêu cầu gì nhiều cả, chỉ là thực sự thích công tác ở Thiên Sơn nên không muốn bị điều chuyển... Được, cảm ơn anh, ngài Miêu."
Cúp điện thoại xong, Lương Vĩnh Phú thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ một chốc, trên mặt hiện lên một chút chán nản thất vọng, nhưng rất nhanh sau đó anh đã lên tinh thần, chỉnh lại cà vạt trước gương rồi xách cặp tài liệu rời đi.
Thế nhưng mới đi đến cạnh cửa, anh đã bị Lương Vĩnh Lệ gọi lại.
Cô nói: "Anh ơi, bà nội gọi anh vào phòng, em đút thuốc cho bà nhưng bà không chịu uống."
Lương Vĩnh Phú nhíu nhíu mày, hỏi: "Hôm nay bà có khỏe hơn chút nào không?"
Lương Vĩnh Lệ lắc đầu: "Vẫn cứ choáng váng mê man như vậy, có cần đến bệnh viện nữa không?"
Lương Vĩnh Phú mặt không cảm xúc bảo: "Đã đi nhiều lần như vậy cũng không khám ra bệnh gì, cứ theo dõi tiếp xem sao."
Thấy cô tỏ vẻ khó xử, Lương Vĩnh Phú bèn mềm giọng vỗ vỗ vai em gái: "Được rồi, em đi học đi, anh sẽ đến công ty muộn một tiếng để trông bà cho."
Đợi đến khi không còn nhìn thấy hai anh em ngoài cửa sổ nữa, Chúc Vi Tinh mới lui khỏi phòng 7405.
Lương Vĩnh Phú có biết được điều gì đó, cậu cũng không thấy ngạc nhiên, nhưng điều cậu không nghĩ tới chính là, bệnh viện Trung ương cũng có bí mật.
Chúc Vi Tinh mang theo nghi ngờ rời khỏi nhà họ Lương, cậu đang định bay về nhà họ Tống thì bị một tiếng hét lanh lảnh làm cho giật mình, suýt nữa rơi từ trên không xuống.
"Là anh Vi Tinh!", âm thanh của cái loa phường Tiêu Long Long từ bên dưới truyền lên.
Chẳng bao lâu sau, lại có giọng nói của một cô bé vang lên: "Ở đâu, ở đâu?"
"Ầy, nhìn nè, tớ chụp từ trên lầu đó."
"Oa... Cái góc này trông thật đẹp."
Chúc Vi Tinh cẩn thận nhoài nửa người ra ngoài cửa sổ nhà họ Tiêu mà nhìn, thì thấy hai cái đầu củ cải chụm lại đang xem cái gì đó trên điện thoại mà to nhỏ với nhau, lúc này mới thở phào một hơi.
Hóa ra không phải cậu bị người ta nhìn thấy, hại cậu sợ bóng sợ gió một thôi một hồi.
Nhưng một giây sau đó, cậu liền biết mình sai rồi.
Cô bé hỏi: "Trong bức này, sao anh Vi Tinh lại dựa vào một anh trai khác vậy?"
Tiêu Long Long biểu thị: "Bọn họ là bạn tốt á."
Cố bé không hiểu: "Nhưng hình như anh trai đó đang hôn mặt anh ấy mà, ôi chao."
Chúc Vi Tinh bên cửa sổ: "....."
Tiêu Long Long không tin: "Có hả?"
Cô bé khẳng định: "Có mà!"
Tiêu Long Long nghẹn lời, mấy giây sau chỉ có thể lặp lại: "Bọn họ là bạn tốt đó."
Cô bé tỏ vẻ khinh thường cậu nhóc ra mặt: "Tiêu Long Long cậu đúng là đồ ngốc!"
Tiêu Long Long tức giận: "Cậu đang nói cái gì vậy, Cố Giai Giai!"
Cố Giai Giai bất lực: "Thôi thôi, con nít không hiểu được đâu."
Tiêu Long Long chả hiểu ra sao: "Cậu cũng là con nít mà."
Cố Giai Giai chống nạnh: "Không phải, mẹ tớ nói tớ không phải con nít, tớ là thiếu nữ!"
Kiến thức mới và thuật ngữ mới này khiến cái loa phường chịu đả kích không nhỏ, cậu nhóc lập tức quay người ra ngoài hét lớn: "—— Mẹ ơi!"
Thấy nhóc ta muốn cầm điện thoại đi chia sẻ thắc mắc với cô Hà, Chúc Vi Tinh thực sự là tinh thần thép mới không hồn phi phách tán tại chỗ.
Thế nhưng vào thời khắc mấu chốt, may nhờ có 'thiếu nữ mới nhú' nọ bắt lấy tay loa phường ngăn lại.
Thiếu nữ nói: "Bây giờ không thể nói được đâu."
Tiêu Long Long mờ mịt: "Tại sao?"
Thiếu nữ lườm nhóc một cái, dường như không muốn giải thích, chỉ có thể kiếm cớ: "Mẹ cậu không phải đi làm rồi sao?"
Tiêu Long Long lúc này mới bừng tỉnh: "Đúng rồi, đến tối mẹ mới về."
Thiếu nữ bèn thuận thế nói sang chuyện khác: "Cậu còn chưa có cho tớ xem ngôi nhà lớn chỗ mà mẹ cậu làm việc nữa đó."
Tiêu Long Long lại vội vàng lấy điện thoại ra.
Thấy hai đứa nhỏ đã chuyển mục tiêu thành công, Chúc Vi Tinh bên cửa sổ còn chưa kịp bình tĩnh lại đã nghe loa phường gào to.
"Xem nè! Có phải là rất đẹp không, có sông, có thuyền, có biệt thự lớn, toàn màu đen luôn!"
Chúc Vi Tinh vốn đã quay người định rời đi lại dừng chân.
Cố Giai Giai cũng tỏ vẻ kinh ngạc: "Đẹp thật đó, ở thành phố U hả? Cậu đã đến đó chưa?"
Tiêu Long Long lắc đầu: "Đúng vậy, nhưng mà tớ chưa có đến đó."
Cố Giai Giai: "Mẹ cậu ngày nào cũng đi thuyền để đi làm à, giỏi ghê."
Tiêu Long Long rốt cục cũng tìm về được chỗ đứng của mình: "Đúng vậy, nhưng không phải là ngày nào cũng đi, hai ba ngày mẹ mới đi một lần."
Cố Giai Giai tò mò: "Trong nhà như thế nào ha?"
Tiêu Long Long: "Trong nhà cũng rất đẹp, có ba tầng, rất là lớn."
Cố Giai Giai: "Chủ nhà là ai nhỉ, một ông chủ giàu có hả?"
Tiêu Long Long nói: "Không biết nữa, mẹ tớ nói, hình như ông chủ đã đến nơi rất xa, hình như là đã qua đời, cho nên nhà không có ai ở hết, chỉ có bạn bè của ông chủ có đến nhìn vào lúc tối thôi."
Cố Giai Giai ước ao: "Tớ cũng muốn đi xem một lần."
Trong một tràng cảm thán của thiếu nữ, Chúc Vi Tinh rời khỏi cửa sổ nhà họ Tiêu.
Cậu di chuyển có phần chậm chạp, như thể đang suy nghĩ điều gì đó, phải mất một lúc lâu mới đi qua con hẻm náo nhiệt tới tòa nhà số hai, chỗ ở của nhà họ Tống.
Chúc Vi Tinh nhìn thấy có người đốt tiền giấy ở trước tòa nhà, là dì Vương thường nhặt rau trò chuyện cùng dì Tống và chị Trần.
Tình cờ, có một bà cụ ở tòa nhà bên cạnh cũng tới tìm bà Tống, hỏi thăm dì Vương.
Dì Vương nói: "Bà ấy không có ở nhà, đã tháo băng bột rồi nên được con gái đưa đi bệnh viện phục hồi chức năng."
Thấy bà cụ kia thở dài, dì Vương thắc mắc.
Bà cụ nói: "Gần đây tôi ăn ngủ không ngon, bị đau nửa đầu dữ dội, nằm mơ cũng mơ thấy bạn già của tôi, nên muốn tìm bà Tống hỏi một chút."
Dì Vương nghe vậy thì lộ vẻ cảm thông: "Tôi cũng vậy, không biết làm sao mà hai ngày nay cả người không khỏe, bệnh dạ dày mấy chục năm rồi không tái phát giờ lại bị, đã đi bác sĩ nhiều lần rồi."
Bà cụ hiểu ra: "Vậy là cô cũng đến tìm bà Tống à? Bà ấy nói thế nào?"
Bà cụ nhận thấy vẻ mặt dì Vương trầm xuống, bèn vội hỏi: "Có phải là trước sau tiết Thanh Minh, trong Linh Giáp chúng ta có thứ bẩn thỉu gì chạy tới chạy lui đúng không?"
Nghe đến đây, Chúc Vi Tinh vốn đang yên tâm tự do đi lang thang trong ngõ chợt cảm thấy có chút chột dạ.
Bất giác nhận ra mình chính là 'thứ bẩn thỉu' trong miệng họ, sau khi tự kiểm điểm thì cảm thấy chạy lung tung như vậy quả thực là không nên.
Vì vậy Chúc Vi Tinh từ bỏ ý định đợi bà cụ Tống ở đây, cậu né tránh đám người rồi vội vàng quay về, nhưng lại nghe dì Vương ở phía sau thấp giọng trả lời:
"Bà cụ Tống nói, Linh Giáp chúng ta... không phải chỉ có một hai thứ bẩn thỉu đâu."
- ---------------------------------
*Dẻ: Tạ lỗi vì sự chậm (lãng) trễ (quên) này huhu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...