Ngoại trừ phòng thiết bị của trường, Chúc Vi Tinh lần thứ hai phá lệ vì Khương Dực, đưa người vào phòng thu của Tuyên Lang.
Không phải để Khương Dực chờ ở ngoài sảnh, mà là đưa vào tận phòng đàn.
Lí do đường hoàng thực ra cũng có, Chúc Vi Tinh cần phải quay một đoạn video dự thi 'Cuộc thi dương cầm tưởng niệm Hồng Tử Huân' để làm hồ sơ tuyển chọn gửi cho ban tổ chức, một mình cậu thì khó, muốn ghi hình muốn chỉnh sáng gì Khương Dực cũng có thể giúp đỡ một chút.
Có lẽ biết Chúc Vi Tinh muốn dự thi, tên này bèn biết điều không quấy rối, chỉ ngồi xếp bằng dựa vào tường, bé ngoan giơ điện thoại cho Chúc Vi Tinh.
Cậu chơi như bình thường, nhưng đánh liên tục hai lần đều cảm thấy thiếu chút gì đó.
Đối mặt với người phía sau ống kính, Chúc Vi Tinh mất tự nhiên nói: "Anh đừng nhìn tôi nữa."
Khương Dực nhướng mày, khó hiểu lên án cậu: "Từ khi nào mà em trở nên bá đạo như vậy hử? Biểu diễn mà không cho phép khán giả xem? Sau này lên sân khấu cũng vậy à?"
Chúc Vi Tinh muốn nói không phải cậu không cho phép khán giả xem, chỉ là không muốn cho tên này xem thôi, bởi vì cậu phát hiện lúc mình đàn bài này sẽ bị Khương Dực làm ảnh hưởng đến cảm xúc một chút.
Đang xoắn xuýt điều chỉnh tâm lí, người bên kia đã bỏ điện thoại đứng dậy, nhưng cũng không phải muốn rời đi, mà ngược lại còn đi tới bên cạnh Chúc Vi Tinh, đặt mông ngồi xuống, thậm chí còn nhàn nhã bắt chéo chân.
Trong phòng chỉ có một chiếc ghế dài ngồi chơi đàn, Khương Dực nếu không ngồi ở đó thì ngồi ở đâu được nữa.
Chúc Vi Tinh bị chiếm một nửa chỗ ngồi, bất đắc dĩ liếc nhìn xem tên này định làm gì.
Cậu thấy Khương Dực nhắm thẳng đến nhạc phổ của cậu: "Để tôi xem thử bản nhạc danh giá nào khiến em hao tổn tâm trí như thế?"
Chúc Vi Tinh không biết sao theo phản xạ ngăn lại, nhưng bị Khương Dực dễ dàng tránh được, hắn tóm lấy tay cậu, liếc mắt đã nhìn rõ tên bản nhạc.
Quả thực là một bản nhạc nổi tiếng thế giới, của Liszt.
Khương Dực không cần am hiểu âm nhạc mà chỉ cần nhìn thấy cái tên này đã biết nó có nghĩa gì.
Dưới ánh mắt như nhận ra điều gì của Khương Dực, Chúc Vi Tinh lấy lại nhạc phổ, vuốt lại cho thẳng thớm, cậu nghiêm túc giải thích: "Bài này hơi khó..."
Khương Dực nhìn vành tai hơi ửng đỏ của cậu, hắn cúi xuống chọc chọc: "Bản nhạc tình yêu à? Không tiện đàn cho tôi nghe sao?"
Tên này hôm nay thông minh lanh lợi đến lạ, một câu đã chọc trúng hồng tâm.
Tham gia cuộc thi tưởng niệm Hồng Tử Huân, đương nhiên sẽ chọn bài nhạc liên quan đến cô ấy để thể hiện sự tôn trọng.
Chúc Vi Tinh chọn bài do cô Hồng tặng chồng trong lễ cưới đầu tiên của mình, tràn ngập ngọt ngào yêu thương, kĩ thuật không đơn giản, nhưng so với kĩ thuật thì cảm xúc trong bản nhạc còn khó hơn nhiều.
Đối với Tuyên Lang nói là lo lắng đụng độ với những thí sinh khác, thực ra Chúc Vi Tinh mơ hồ có thể hiểu, chỉ là khi nghe được thì bỗng nhiên sinh ra loại cảm xúc tương tự, nên muốn thử sức một phen.
Nhưng không ngờ đến khi biểu diễn lại đụng độ với Khương Dực mà phát huy không tốt.
Đối diện với ánh mắt nhìn thấu của Khương Dực, Chúc Vi Tinh nghiêng đầu tránh né, lặp lại lần nữa: "Là vì nó hơi khó."
Bộ dáng không quen nói dối cũng không chịu thừa nhận này của cậu khác với vẻ bình tĩnh điềm đạm thường ngày, lộ ra một chút khẩn trương, trong mắt Khương Dực trông cậu giống như một nhân vật phản diện 4D đang gửi cho hắn một icon thẹn thùng vậy.
Khương Dực không nhịn được ghé sát vào hơn.
Ghế ngồi chơi đàn chỉ lớn chừng đó, bị hai thanh niên cao to bọn cậu chen chúc một chỗ, Chúc Vi Tinh cũng sắp bị ép ngã đến nơi, như thể đoán được ý đồ của đối phương, Chúc Vi Tinh dùng khuỷu tay chặn hắn lại, khuyên bảo: "Không thể đùa giỡn trong phòng đàn..."
Khương Dực không thèm nghe cậu giảng đạo lí, hắn vừa ôm người đang mất thăng bằng vào lòng, vừa lấy môi người ta làm mục tiêu mà nhắm thẳng đến.
Bệnh nặng mới khỏi được nửa năm, Chúc Vi Tinh không còn gầy trơ xương như lúc mới ra viện nữa nhưng vẫn mỏng manh so với nam sinh bình thường, đặc biệt là eo, cởi ra lớp áo khoác, bên trong chỉ có chiếc áo len mỏng hiện rõ chiếc eo nhỏ gầy của cậu, Khương Dực chỉ một tay đã có thể ôm trọn.
Tay kia của hắn bắt lấy cánh tay chống cự của cậu, dễ như bỡn ôm chặt lấy cậu và hôn hít đủ kiểu.
Từ sau khi xác nhận, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, Khương Dực có cơ hội là cứ hôn cậu suốt, tên này học cũng rất nhanh, đã không còn cắn trúng cậu đến rách da chảy máu nữa, nhưng là hôn đến càng ngày càng không dứt ra nổi.
Chúc Vi Tinh luôn bị hắn làm cho váng đầu hoa mắt, tay chân bủn rủn, hồn phách nhiều lần lơ lửng giữa không trung và thể xác.
Ngày hôm nay cũng vậy, vốn đang ngồi đàng hoàng, nhưng đến khi Chúc Vi Tinh hoàn hồn lại mới phát hiện mình gần như bị đè lên trên đàn rồi.
"Tôi muốn...!chơi...!đàn!" Chúc Vi Tinh gian nan lắc đầu kháng nghị.
Khương Dực giữ lấy cằm cậu, hôn đến người ta sắp tắt thở đến nơi mới nói như chính trực lắm: "Bài nhạc này...!không phải em chơi không tốt à? Tôi giúp em hiểu nó...!Không tốt sao?"
"Cái kiểu hiểu gì thế này...!A..."
"Em cảm thấy hiểu thế nào thì hiểu thế ấy..."
Mãi đến khi một tiếng cạch vang lên mới kéo hai người đang lộn xộn tỉnh táo lại, phát hiện là động tĩnh gì, Chúc Vi Tinh đang bị hắn bắt nạt bỗng nhiên có sức lực, đẩy Khương Dực đang áp đảo mình qua một bên, vội vàng đi kiểm tra hộp sáo bị bọn họ không cẩn thận làm rơi xuống sàn.
Từ trên đàn rơi xuống, khoảng cách không thấp, phát hiện góc trên của hộp bị trầy xước, Chúc Vi Tinh không khỏi trừng mắt nhìn Khương Dực bằng đôi mắt vẫn còn đỏ hoe.
Khương Dực thu bộ dáng này của cậu vào trong mắt, hắn liếm liếm môi, thong thả nói: "Hộp hỏng rồi thì mua cái khác, sao em lại ghét bỏ vật sống mà lo ôm cái thứ đồ chết ấy như bảo bối thế."
Chúc Vi Tinh kéo kéo cổ áo chẳng biết lúc nào đã bị cởi ra hai cúc, hậm hực nói: "Anh đi qua bên kia, đừng ngồi đây nữa!"
Biết đã làm người ta tức giận, Khương Dực hừ lạnh một tiếng, nhân lúc Chúc Vi Tinh không ra sức liền giật lấy hộp sáo trong tay cậu.
"Tôi giúp em xử lí vết xước này, được chưa, giờ còn biết đuổi người nữa à, tính nết càng ngày càng khó chiều."
Nói xong thì ôm hộp sáo ngồi xổm trong góc thật, cũng không lấy khăn tay hay khăn giấy gì mà lóng ngóng lấy tay áo lau hộp sáo cho cậu.
Trên mặt thì không tình không nguyện, nhưng tay thì nghiêm túc ra sức làm việc, khiến người ta vừa thương vừa giận.
Chúc Vi Tinh nhìn hắn chốc lát, nhắm mắt hít một hơi bình ổn lại cảm xúc rồi mới ngồi xuống trước đàn, tiếp tục chơi lại.
Cậu không muốn thừa nhận cái lí thuyết vớ vẩn của Khương Dực có ích trong việc giúp cậu giải mã cảm xúc trong bài nhạc, nhưng màn biểu diễn lần này quả thực tốt hơn hai lần trước rất nhiều.
Những nốt nhạc uốn lượn xoay quanh, đắm mình trong bầu không khí dư âm ẩm ướt mập mờ, như thể một cơn mưa lất phất miên man trong phòng đàn, ngây ngô mà nhiệt liệt, đó là độc nhất vô nhị mà Chúc Vi Tinh dành tặng cho những đôi tình nhân trẻ.
Đàn xong một bài này, Chúc Vi Tinh rốt cục cũng hài lòng.
Cậu cố ý không đến nhìn Khương Dực, chỉ thu dọn lại đồ đạc, mặc áo khoác vào rồi mới nói với người ngồi trong góc: "Đi thôi."
Nhưng chỉ thấy Khương Dực vẫn ngồi xổm ở đó nhìn chằm chằm hộp sáo đang mở trước mặt.
Chúc Vi Tinh không hiểu ra sao, cậu bước đến, nhìn xong cũng giật mình sửng sốt.
Ống sáo thông thường sẽ được tách ra ba phần đầu thân đuôi trước khi đặt vào trong hộp.
Nhưng lúc này, đoạn thân sáo vốn phải thẳng rõ ràng đã bị cong, thậm chí là đứt gãy.
Do mới vừa bị rơi sao?
Không, không đến nỗi nào.
Bên trong hộp có đệm vải nhung mềm mại có thể phòng ngừa phần lớn ngoại lực va chạm, với cú rơi vừa nãy thì không đến mức thành ra như này được.
Nhìn độ cong trên thân sáo, chắc chắn là do con người gây ra!
Khương Dực hẳn cũng nhìn ra rồi, hắn trao đổi ánh mắt với Chúc Vi Tinh, sắc mặt dần dần nặng nề.
"Có biết là ai không?" Hắn hỏi.
Chúc Vi Tinh bước tới, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào nhạc cụ đã hỏng trong hộp, ánh mắt hiện lên vẻ đau lòng và tiếc nuối, tuy nó cũng không quý giá gì, thậm chí đã hoen rỉ cũ nát từ lâu, nhưng nó là thanh sáo đầu tiên Chúc Vi Tinh có trong hai đời, cũng đã từng là tất cả trong thế giới cằn cỗi không còn gì của một Chúc Vi Tinh mất trí nhớ.
Cậu lắc đầu: "Tôi không biết."
Hiện tại cậu chỉ tập trung luyện đàn, thời gian thổi sáo đã giảm sút so với lúc trước, nhưng Chúc Vi Tinh vẫn có thói quen lau chùi nhạc cụ mỗi ngày trước khi đi ngủ.
Cậu nhớ hôm qua lúc đặt nó vào trong hộp rõ ràng vẫn còn rất tốt.
Khương Dực: "Hôm nay hộp sáo rời khỏi tay bao nhiêu lần?"
Chúc Vi Tinh: "Nhiều lần."
Ống sáo cộng với hộp sáo nặng đến bốn, năm kí, Chúc Vi Tinh đi học hay đi làm thêm gì cũng không thể ôm nó trên tay mọi lúc được.
Sáng sớm khi cậu đến tiệm sửa xe đưa bánh đã để hộp sáo lại quầy hàng, lên lớp học thì gửi ở phòng đàn, đến quán cà phê thì để trong ngăn tủ của nhân viên.
Mấy chỗ này nói nguy hiểm thì không hẳn vì có người trông giữ hoặc khóa lại bảo đảm, nhưng nói an toàn thì cũng không, vì không thể bảo đảm không có kẽ hở nào được.
Hơn nữa những người mà Chúc Vi Tinh gặp có rất nhiều, Ngư Chu Nhai, viện Nghệ thuật U, Cố Nhân Phường, quán cà phê, studio,...!người ghen tị với cậu có, người nghi ngờ dè chừng cậu có, người có ác cảm với cậu cũng có, Chúc Vi Tinh nhất thời không đoán được là ai đã ra tay.
Cho nên người trước giờ luôn thận trọng là cậu đây bấy giờ chỉ có thể thừa nhận: "Là tôi sơ ý."
Nhìn vẻ mặt thất vọng của người trước mặt, Khương Dực không nói gì, trong mắt xẹt qua một tia tối tăm.
Chúc Vi Tinh ngược lại còn an ủi hắn: "Thôi, lẽ ra nên đổi nó sớm hơn, thực ra tôi đã tìm thanh sáo khác lâu rồi.
Cũ không đi, mới sẽ không đến.
Coi như đây là lời nhắc nhở cho bản thân đi, không nên buông lỏng cảnh giác bất cứ lúc nào."
Từ khi có quan hệ thân thiết với Khương Dực, Chúc Vi Tinh quả thực không còn cảnh giác xung quanh nhiều như hồi mới tỉnh dậy nữa.
Gây chuyện phá hoại thế này, chứng tỏ có người trong tối đã không ưa cậu từ lâu.
Cậu chỉ lo hôm nay bất cẩn để người ta làm hỏng ống sáo của mình, thì lần sau có phải còn có khả năng gây thương tổn đến mình và những người bên cạnh hay không?
Khương Dực như đoán được điều cậu lo ngại, hắn đáp lại bằng một tiếng hừ lạnh.
Đóng hộp sáo lại, hắn tự mình xách lên, dắt tay cậu đứng dậy.
"Không có lần sau." Khương Dực nói.
********
quả nhiên có kết quả tốt, gửi đi chưa tới hai ngày đã vượt qua vòng sơ loại.
Chúc Vi Tinh còn nhận được thông báo từ ban tổ chức mời cậu tham dự chung kết vào cuối tuần này.
Cuộc thi quy mô nhỏ, quy trình tự nhiên cũng ngắn gọn, ngoại trừ thông báo thời gian, giải thưởng cũng được công bố cùng ngày, phải nói là cực cao, trừ giấy chứng nhận thì tiền thưởng giải nhất lên tới 10.000 tệ, rất có sức hấp dẫn.
Chúc Vi Tinh ngược lại không có kì vọng gì đối với kết quả sau cùng, dù sao đây cũng là cuộc thi đầu tiên cậu tham gia, chỉ muốn thuận lợi hoàn thành, còn kết quả ra sao cũng không quá quan trọng.
Khương Lai có lẽ đã nghe được chuyện này từ Tuyên Lang nên lặng lẽ gửi cho Chúc Vi Tinh một bộ trang phục dự thi gần như mới toanh, còn chủ nhân của bộ quần áo đó là ai thì không nói.
Chúc Vi Tinh cũng không hỏi, chỉ nói cảm ơn với cậu ấy.
Khương Lai lại nhiệt tình hỏi: "Ngày đó cậu có muốn tài xế của bọn tôi đưa đi không? Hay là đi với Tuyên ca?"
Chúc Vi Tinh khựng lại một chút, nói: "Tôi...bạn của tôi đưa đi."
So với các cuộc thi khác thì cuộc thi tưởng niệm Hồng Tử Huân có thể chế thi đấu thân thiện hơn, mỗi thí sinh được phép đi cùng hai hay ba người, có thể là giáo viên hoặc là người nhà.
Lúc nộp đơn đăng kí có Khương Dực ở đó, Chúc Vi Tinh vốn tưởng hắn chẳng hứng thú gì với mấy hoạt động như này, nhưng số "2" sắp rơi xuống tờ đơn lại bị ánh mắt sấm chớp của người nào đó buộc phải đổi thành số "3".
Khương Lai nghe xong lại không kinh ngạc chút nào, còn buột miệng thốt lên: "À ha là 'chủ nợ' của cậu đưa đi đúng không."
Chúc Vi Tinh: "Chủ nợ?"
Chúc Vi Tinh: "Ừm..."
...
Đến ngày đi thi, Khương Dực đã đợi dưới lầu từ sớm, hai tay hắn đút túi, bên cạnh không có xe máy hay xe đạp gì cả.
Chúc Vi Tinh còn tưởng hắn định đi xe buýt, nhưng cậu lại bị dẫn tới trước một chiếc xe bốn bánh ở đầu ngõ.
Cậu không hiểu ra sao.
Khương Dực: "Của khách."
Lại là của khách? Việc kinh doanh của Vinh Ký bây giờ rộng rãi thật.
Cũng may lần này không phải xe sang gì, chỉ là một chiếc xe tiểu thương nội địa bình dân thôi, đối với đống lớn đồ đạc mang theo để lên sân khấu của Chúc Vi Tinh mà nói, chiếc này hữu dụng hơn so với xe máy.
Sau khi lên xe, Chúc Vi Tinh bảo Khương Dực chờ một chút, cậu đưa cơm nắm sang cho hắn, biết rõ tên này nhất định là chưa ăn sáng.
Thấy Khương Dực không nhận, Chúc Vi Tinh nói: "Đói bụng lái xe không tốt." Đối với hắn hay đối với người khác đều không tốt, trên đường dễ phát cáu lắm.
Khương Dực ghét bỏ lầm bầm: "Tôi ghét nhất cơm nắm."
Đây đã là loại đồ ăn thứ ba mươi sáu mà hắn ghét nhất rồi, Chúc Vi Tinh chỉ gật đầu theo lệ.
Quả nhiên, hắn hai ngoạm đã nuốt chửng hết mớ cơm nắm.
Khương Dực: "Khó ăn."
Chúc Vi Tinh lại nhét tiếp cho hắn cháo gạo tím đựng trong hộp cách nhiệt.
Khương Dực: "Em coi tôi là cái thùng cơm à? Tôi ghét nhất là ăn cháo!!"
Chúc Vi Tinh: "Biết rồi, cơm nắm dễ nghẹn, mau uống đi."
Khương Dực lại phải húp cháo.
Khương Dực: "Khó uống."
- --------------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...