Hôm sau khi Tuyết Yên mở mắt ra, Hoàng thượng đã đi.
Tuyết Yên chờ một hồi, không có thái giám đưa canh tránh thai tới.
Nghe Vân Hương nói, Bội Nhi bị đánh hơn hai trăm trượng mới chết.
Đêm đó Linh Lung bị đuổi ra khỏi hoàng cung.
Chắc hản Linh Lung là nữ nhân đầu tiên của hắn.
Hắn vẫn tha cho nàng ta một mạng.
Tuyết Yên vừa ăn xong bữa thì Nhan Hương đến Tuyết Yên hành lễ với nàng ta: “Không biết Ý Quý phi đến Trường Tín cung có gì dặn dò?” “Tuyết Yên, giữa chúng ta không cần khách sáo như thế.
Thật ra lúc trước Hoàng thượng đã sớm biết ngươi bị oan, có điều khi đó Hoàng thượng không muốn để Tây Bắc hầu và Lưu thượng thư trở mặt với nhau.” “Ta biết.’ Tuyết Yên lạnh nhạt nói, những câu này.
trước kia Điền Minh đã ám chỉ qua với nàng, nàng cũng không ngốc, chỉ là tâm tư không ở đó thôi.
“Lần này Hoàng thượng đề bạt Bạch đại ca và Nhiếp đường chủ, Tây Bắc hầu và Lưu thượng thư đều không đồng ý, bắt tay phản đối Hoàng thượng, cho nên Hoàng thượng mới như thế.” Lời nói của Nhan Hương cho thấy, tất cả quyết định Hoàng thượng đều nói cho nàng ta, đồng thời cũng nói cho Tuyết Yên, Hoàng thượng làm những việc này vì cần thiết cho chính trị, mà không phải vì nàng.
“Ồ.
Bất kể thế nào, Hoàng thượng coi như cũng trả lại sự trong sạch cho a hoàn của ta, với ta mà nói là chuyện tốt.” Tuyết Yên luôn cảm thấy thấp hơn Nhan Hương một cái đầu ở trước mặt nàng ta, không phải bởi vì vị phân, mà bởi vì nàng ta mới là người trong lòng Hoàng thượng.
“Hoàng thượng chính là Hoàng thượng, người kết luận đến lúc đó chắc chắn ngươi sẽ nói như vậy, không ngờ ngươi thật sự nói vậy!” Nhan Hương cười run cả người.
Tuyết Yên cũng nhếch môi cười, cũng hiểu Nhan Hương cố ý nói những câu này, nhưng trong lòng nàng thật sự tức giận.
Hắn thậm chí còn nói cả những lời đó với Nhan Hương sao? Nhan Hương nói xong là đi ngay, giữa nàng ta và Tuyết Yên cũng chẳng có gì để nói.
Nàng ta chỉ muốn nói cho Tuyết Yên biết, những gì Hoàng thượng làm đều thương lượng với nàng ta, còn Tuyết Yên chẳng qua chỉ là một quân cờ trong mắt Hoàng thượng.
Hoàng thượng đánh chết tỳ nữ trong cung của Hoàng hậu, việc này truyền đến trên triều rất nhanh.
Lưu Quân bấy giờ mới biết cháu trai mình bị hoàng hậu hại chết, bảo sao lúc ấy Tuyết Yên một mực.
không nhận tội! Liên minh của ông ta và Tây Bắc hầu nhanh chóng tan rã.
Tây Bắc hầu biết sự việc bại lộ, nhưng Hoàng thượng không truy đến cùng, ông ta không thể nói gì hơn.
Vả lại trên triều, Nhiếp Lăng Hàn và Bạch Thiếu Đình văn thao võ lược, tất cả mọi:người đều thấy, bọn họ tuyệt đối có năng lực đảm nhiệm chức vụ trước mắt: Tây Bắc hầu xin Hoàng thượng muốn về đất phong của mình.
Hoàng thượng cũng không giữ lại, đồng ý ngay.
Thánh sủng dù thịnh cũng không dài lâu.
Khi Tây Bắc.
hầu rời khỏi Vân thành, ông đã suy ngẫm về câu nói này rất nhiều.
Đây cũng là lý do vì sao có người liều mạng muốn ngồi vào chỗ đó! Cuộc sống trong cung, nếu như không nghĩ quá nhiều thì sống không khó.
Hoàng thượng luôn bề bộn nhiều việc, hản vẫn rất ít lật bảng của Tuyết Yên, có điều thường xuyên đột nhiên đến phòng nàng vào nửa đêm.
Có đôi khi cứ thế ôm nàng đến hừng đông, có đôi khi triền miên với nàng hồi lâu, hận không thể khảm nàng vào cơ thể mình.
Tuyết Yên cũng dần dần quen.
Ngược lại Hoàng thượng thường xuyên đến Trường Tín cung dùng bữa, hoàng hậu và Nhan Hương nghe.
ngóng mới biết được, thì ra Tuyết Yên thường xuyên tự xuống bếp.
Nàng ta cũng giỏi đấy.
Nhan Hương cười nhạt.
‘Trong sân của Tuyết Yên trồng rất nhiều dược liệu.
Trường Tín cung của nàng không khác gì sân dược liệu.
Hôm đó, Tuyết Yên dẫn theo Lập Hạ đến hoa viên tản bộ, Lập Hạ trở về lấy khăn tay cho nàng.
Tuyết Yên ở một mình, phát hiện Cẩn phi cải trang thành thái giám vội vàng đi tới.
Tuyết Yên quay đi vờ như không nhìn thấy, trông Cẩn phi rất chật vật, hình như đang khóc.
Mà ngay phía trước, Tuyết Yên chợt nhìn thấy Hoàng thượng đang đi tới, Hoàng thượng mà rẽ sẽ thấy Cẩn phi…
Tuyết Yên kinh hãi, quay người chạy ra sau.
Quả nhiên, Hoàng thượng đã nhìn thấy nàng.
“Yên phi đứng lại!” Hắn quát to từ đằng xa.
Cẩn phi nghe thấy giọng của Hoàng thượng, lập tức.
đổi hướng, sau đó chạy ra sau rẽ vào một chỗ.
Lập Hạ đi tới đúng lúc nhìn thấy Hoàng thượng quát Tuyết Yên, bị dọa quỳ trên mặt đất.
“Yên phi, thấy trẫm nàng chạy cái gì?” Hoàng thượng giận dữ, nàng đã nhìn hắn, biết nàng trông thấy hắn mà nàng lại xoay người bỏ chạy.
“Hoàng thượng, tối hôm:qua thần thiếp mơ một giấc mơ, trong mơ một con Chân Long quấn lấy thần thiếp nhấm chìm vào biển! Về sau một bà lão đứng trên bờ, bà lão nói, hôm nay bất kể thế nào cũng không được nhìn thấy người tuổi rồng, hoặc là Chân Long Thiên Tử, như thế sẽ không sao…” Lần đầu tiên Tuyết Yên phát hiện mình có thể nói dối không chớp mắt.
Hoàng thượng nhìn nàng, nửa tin nửa ngờ.
Đột nhiên Hoàng thượng săm soi nàng: “Nàng đã chết đuối, sao còn có thể nhìn thấy bà lão trên bờ?” “Hoàng thượng, một giấc mơ mà thôi, cần gì nghiêm †úc như vậy.
Vào lúc thiếp sắp chết nghe thấy bà lão bên bờ nói.” Cố Phàm đứng sau phì cười ra tiếng.
“Cút đi!” Rốt cục Hoàng thượng không thể nhịn được nữa.
Tuyết Yên nhanh chân bỏ chạy.
Buổi tối, Cẩn phi quả thật đến tìm nàng.
Nàng ấy đưa cho Tuyết Yên một bức tranh phong cảnh Giang Nam do Cẩn phi tự mình vẽ, còn đưa cho.
nàng một chiếc trâm mây điểm thúy.
Tuyết Yên cho tỳ nữ lui đi, hai người ở trong phòng Tuyết Yên: “Đa tạ ngươi ban ngày đã giúp ta.
Cẩn phi thị lễ.
“Ngươi lại xuất cung sao?” Tuyết Yên hỏi.
“Phải.
Yên phi, nói thật với ngươi, ta không yêu Hoàng thượng, trước khi ta gả cho Hoàng thượng đã có người yêu… .” Tuyết Yên kinh hãi: “Ngươi xuất cung là để gặp người đó sao?” “Phải.” “Hoàng thượng mà biết sẽ là tội chết đấy!” “Ta không yêu Hoàng thượng, ở bên Hoàng thượng †a cảm thấy sống không bằng chết.” Cẩn phi đau khổ nói.
“Nhưng ngươi đã gả vào đây rồi! Vì người nhà của ngươi, ngươi phải quên người đó!” “Không, đời người rất ngăn, ta không muốn sống đau khổ, ngày ngày nơm nớp lo sợ như vậy.” “Ngươi thật sự không thích Hoàng thượng sao? Hoàng thượng bất kể tướng mạo, hay là tính cách đều là nhân tài kiệt xuất trên thế gian, sao ngươi không thích người ấy được?” Tuyết Yên hơi tức giận, Không ngờ nàng ấy không thích Lê Hiên! “Trong lòng đã có người khác thì chẳng còn ai lọt nổi nào mắt nữa.” Cẩn phi điềm nhiên nói.
“Bây giờ Hoàng thượng vẫn chưa tìm ta thị tẩm, nhưng sớm muộn gì ngày đó cũng sẽ tới.
Cho nên, mấy ngày nay ta sẽ rời khỏi hoàng cung, hôm nay coi như nói tạm biệt với ngươi…” Tuyết Yên kinh hãi há to miệng, thì ra còn có người điên cuồng hơn cả nàng.
“Người đó yêu ngươi không?” Tuyết Yên hỏi.
“Yêu, hẳn vì ta mà ngã bệnh.
Ta phải đi tìm hắn!” Nàng không hỏi Cẩn phi rời khỏi hoàng cung như thế nào, Cẩn phi là một nữ nhân thông minh lại tỉnh ý, chắc chắn nàng ấy sẽ có cách.
Hơn nữa chuyện như này hỏi nhiều cũng vô ích.
Tuyết Yên đã vài ngày không gặp Cẩn phi, Tuyết Yên cũng không biết nàng ấy đã đi chưa.
Hôm đó, mẫu đơn trong ngự hoa viên nở hoa, Thái hậu dẫn theo mọi người đi ngắm hoa.
Tuyết Yên lại gặp được Cẩn phi.
Hình như nàng ấy bị ốm, không còn thần thái như trước kia, gặp Tuyết ‘Yên cũng tỏ vẻ lãnh đạm.
Hoàng thượng cũng tới,hãn và Nhan Hương cùng đến.
Xa xa Tuyết Yên trông thấy Nhan Hương thân thiết nói gì đó với Hoàng thượng, Hoàng thượng hơi nghiêng đầu lắng nghe.
Hắn nhìn thấy Tuyết Yên, liền đứng thẳng người, nhìn về phía nàng.
Tuyết Yên quay mặt sang một bên, nàng không muốn nhìn thấy Hoàng thượng như này.
Nàng là người hay ghen.
Nàng không thể chịu nổi cảnh hắn thân thiết với những nữ nhân khác, dù chỉ là nói chuyện thân mật.
Cho nên từ khi vào hoàng cung, nàng rất ít ra khỏi cửa Trường Tín cung, nàng thà rằng rúc mình trong ổ như một con đà điểu để không nhìn thấy.
Hoàng thượng đi vào cửa Trường Tín cung của nàng chính là phu quân của nàng.
Bảo nàng lừa mình dối người cũng được, tóm lại như này còn dễ chịu đôi chút.
Nàng quay sang nói chuyện với Cẩn phi, nhưng Cẩn phi lại không muốn nói chuyện với nàng.
Tuyết Yên lén nhìn Cẩn phi, cứ cảm thấy Cẩn phi có gì đó là lạ.
Hoàng thượng và Nhan Hương đã đến, bây giờ hoàng hậu còn đang bị cấm túc, Tuệ quý phi lại kiệm lời, Nhan Hương nghiễm nhiên ngồi bên cạnh Hoàng thượng như Hoàng-hậu.
“Hôm nay gọi mọi người tới, một là ngắm hoa, mùa.
xuân đến, trăm hoa đua nở, hoa cỏ đang vươn cành khoe lá, vạn vật đều như thế, huống chỉ con người chứ? Hoàng thượng đang độ trẻ khỏe, nhưng mãi không có dòng dõi, tần phi hậu cung quá ít, công việc tuyển tú tháng tư Hoàng thượng cân nhắc thế nào?” Thái hậu vừa nói, mọi người lập tức yên tĩnh.
“Yên phi, nàng nói xem?” Hoàng thượng đột nhiên hỏi Tuyết Yên.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...