“Sư huynh, trùng hợp viên đá quý này hình trái tim, không cần mài giũa, tìm một sợi dây đỏ xuyên qua là đeo được rồi, nghe nói có thể chữa bệnh tim.”
Tuyết Yên vô tư nói chuyện với Nhiếp Lăng Hàn.
“Sao muội lại mặc đồ này?” Nhiếp Lăng Hàn nhìn sang Nhan Hương, rồi nhìn Tuyết Yên.
Nhan Hương mặc váy tím, đoan trang thanh lệ, tiên khí bồng bềnh, Tuyết Yên mặc nam trang, tóc tai bù xù đứng đó.
“Muội tự ra khỏi.
”
“Nàng ấy thích cải trang như vậy.” Tuyết Yên đang định nói mình tự ra khỏi cung, Lê Hiên đã tiếp lời nói.
Nhiếp Lăng Hàn mỉm cười.
“Bạch đại ca, huynh có dây đeo ngọc không? Ta muốn đeo bây giờ.” Tuyết Yên hỏi Bạch Thiếu Đình.
“Không có…” Hắn nhìn qua Lê Hiên.
Trong phòng của Bạch Thiếu Đình ngọc thạch chất thành đống, sao lại không có dây đeo ngọc được, chỉ là sao có thể tùy tiện cho người khác đồ riêng của mình được.
Hắn nhìn ra Tuyết Yên và hoàng thượng đang giận dỗi.
Hắn lại nhìn Nhan Hương, hiểu rõ thật ra Tuyết Yên đang ghen.
Nhan Hương nhìn đá năm màu trong tay Tuyết Yên, không ngờ viên đá quý này lại có duyên với Tuyết Yên.
“Bên kia có rất nhiều ngọc thạch ta góp nhặt, nếu như hai vị nương nương không chế, có thế đi chọn mấy viên.” Bạch Thiếu Đình không muốn lạnh nhạt hai vị mỹ nữ, chỉ về tủ đăng trước mời bọn họ.
Hoàng thượng để Điền Minh và Cổ Phàm trông coi ở bên ngoài, hắn cùng Bạch Thiếu Đình và Nhiếp Lăng Hàn nói chuyện hồi lâu trong phòng.
Không có ai biết bọn họ nói chuyện gì, chỉ là sau khi ra ngoài ba người đều thần thanh khí sång, xem ra nói chuyện rất hài lòng.
Được thiên tử tán thưởng, tự mình mời đi, tuy tài trí hơn người, lòng hư vinh cũng được thỏa mãn, cái gọi là tài hoa phải có nơi để thể hiện mới có thể chuyển hóa thành năng lực, không chỉ là đàm binh trên giấy.
Được người khác tán thưởng và công nhận là một chuyện rất hạnh phúc.
Ở cửa Chuyết uyển ngập tràn kỳ hoa dị thảo, phía trước có một dòng suối nhỏ róc rách.
Tuyết Yên đứng sau một cây đại thụ ở cửa Chuyết uyển rất lâu.
Cây này tên là cây tình nhân, hai thân cây ôm nhau như hòa làm một thể.
Giống như hoa tình nhân núi Mặc.
Nhiếp Lăng Hàn đi đến bên cạnh Tuyết Yên, yên lặng nhìn Tuyết Yên.
“Huynh đồng ý rồi à?” Tuyết Yên hỏi.
Nàng hiểu rõ Lê Hiên tìm bọn họ làm gì, thật ra nàng rất thông minh, chỉ là không có hứng thú với những thứ này.
“Đúng vậy.”
“Vậy Thanh Y đường sẽ có thay đổi gì sao?” Tuyết Yên nhớ tới kết cục của Thanh Y đường kiếp trước, kiếp trước nàng không gặp được Nhiếp Lăng Hàn.
“Không thay đổi.
Ta sẽ thương lượng với tổng đường chủ về việc tiếp quản người của Tử Y đường, có điều có lẽ Thanh Y đường sẽ trở thành lực lượng bí mật của hoàng thượng.”
Nhiếp Lăng Hàn có mắt hai mí rất sâu, khi tập trung nhìn người khác, đôi mắt như đầm nước đen.
Lê Hiên và Bạch Thiếu Đình chậm rãi đi tới, đứng phía sau bọn họ.
“Sư huynh, hiệp chi đại giả, vì nước vì dân*.
Tuyết Yên ủng hộ huynh.
Mọi thứ đều có lấy hay bỏ.
Sư huynh và Bạch đại ca đang ở độ tuổi phong nhã hào hoa, có cơ hội biểu hiện tài hoa %3D là may mắn! Mà hẳn cũng sẽ là Hoàng đế tốt.” Tuyết Yên nói từ đáy lòng.
*Trích câu của Kim Dung “hiệp chi đại giả, vị quốc vị dân”, ý nói kẻ làm hiệp khách phải biết lo cho dân cho nước.
Lê Hiên thật sự sẽ là một vị hoàng đế tốt, điều này không liên quan đến đời sống tình cảm của hắn.
“Yên phi thật sự là hào kiệt trong nữ tử!” Bạch Thiếu Đình tán thưởng.
Tuyết Yên quay đầu nhìn bọn họ, cười một tiếng: “Ta chỉ nói tùy tâm thôi, Bạch đại ca, cây này gọi là cây tình nhân đúng không?”
“Đúng vậy, núi Tử Vi chỉ có một cây như thế, có điều sao nàng lại biết tên nó?”
“ở đây có viết mà.”
Tuyết Yên chỉ thân cây phân nhánh, nơi đó khắc một dòng chữ trúc trắc, bởi vì thời gian lâu dài nên rất khó phân biệt, nhưng Tuyết Yên vẫn có thể nhận ra chữ trên đó: “Người hữu tình dưới cây tình nhân.”
Bạch Thiếu Đình nhìn rồi cười ha ha: “Ánh mắt của Yên phi nương nương thật tốt! Truyền thuyết dòng chữ này là chủ nhân đại lục Bắc Hoang Nguyên Liệt viết cho người vợ đã mất của mình.”
“Ngươi nói ai?” Hoàng thượng hỏi Bạch Thiếu Đình.
“Nguyên Liệt.
Trước kia nghe sư phụ ta nói hắn là vị thần quản lý đại lục Bắc Hoang, yêu vị hôn thê Tử Vi của ca ca hắn Nguyên Thuần.
Tử Dương đại để quản lý năm châu đại lục trừng phạt bọn họ, khiến bọn họ mất đi ký ức, lịch luyện tình kiếp kiếp thứ nhất.
Nguyên Liệt không nhận ra người yêu Tử Vi cùng lịch kiếp với hắn.”
“Huynh nói Nguyên Liệt và Tử Vi?” Tuyết Yên hỏi.
“Đúng vậy, mặc dù Tử Vi gả cho Nguyên Liệt, Nguyên Liệt lại không yêu nàng, hắn từng để nàng một thân một mình hối lỗi năm năm trong núi này.
Cho nên về sau núi này gọi là núi Tử Vi.
Có điều đây đều là truyền thuyết, chuyện xưa mà thôi.” Bạch Thiếu Đình trả lời.
Vì sao khi mình cầm viên đá này, trong đầu lại xuất hiện tên của Nguyên Liệt và Tử Vi? Tuyết Yên nghĩ.
Tay Lê Hiên sờ cây tình nhân này, thật sự có câu chuyện về Nguyên Liệt và Tử Vi, ta từng nghe qua ở đâu thì phải? Vì sao những cái tên này lại xuất hiện trong giấc mơ của ta?
Hắn đứng yên sau lưng Tuyết Yên, nhìn thấy chữ trên đó, nhưng hắn không nhận ra trên đó viết gì.
“Yên Nhi, cây tình nhân nở hoa không?” Lê Hiên hỏi.
“Nở chứ, cả đời chỉ nở hoa một lần, kết quả một lần.” Tuyết Yên lạnh nhạt nói.
“Sao nàng biết?”
“Ta cũng không biết.
Ta đoán thôi.” Tuyết Yên thật sự không biết, thuận miệng nói.
“Nương nương nói đúng, đúng là cây tình nhân chỉ nở hoa một lần, kết quả một lần.” Bạch Thiếu Đình kinh ngạc nhìn Tuyết Yên.
“Lấy ra!” Lê Hiên đưa tay.
“Cái gì?” Tuyết Yên hỏi.
“Đá năm màu của nàng, ta buộc dây cho nàng.” Mặt hắn không biểu cảm, trên người mặc đồ đen, lông mày dài đến vào tóc mai, mắt đen như mực, như ngọn núi xa xăm.
Bao nhiêu lời oán giận của Tuyết Yên nhất thời biến mất không thấy bóng dáng.
Nàng đưa linh thạch trong ngực cho hắn, nhìn hắn cẩn thận buộc sợi dây đỏ vào đá năm màu.
Hắn đeo lên cổ cho nàng, đá năm màu vừa vặn chạm đến tim Tuyết Yên.
Nhan Hương trở về từ dòng suối nhỏ rất xa, nhìn thấy Lê Hiên đứng sau lưng Tuyết Yên, ánh mắt dồn hết lên người Tuyết Yên.
Sao nàng lại theo tới đây? Sao chỗ nào cũng có nàng vậy! Hiếm lắm mới có cơ hội được ở bên Lê Hiên lại bị nàng quấy nhiễu!
Nhan Hương phẫn nộ trong lòng.
Nàng ta đưa tay ôm tim, khẽ nhíu mày, hơi lảo đảo ngã trên mặt đất.
“Ý Quý phi!” Điền Minh gọi một tiếng, bước nhanh về phía trước.
Lê Hiên đã lao qua ôm nàng ta.
“Sao vậy? Bệnh tim tái phát à? Hòn đá này thật vô dung!” Lê Hiên chậm rãi xoa ngực cho nàng ta.
Nhan Hương vì giả vờ càng giống hơn, cắn chặt môi dưới, như không thể chịu đựng nổi, toàn thân mồ hôi đầm đìa.
Chỉ trong chốc lát, Nhan Hương đã lạnh buốt tay chân.
Lê Hiên quay đầu nhìn Tuyết Yên: “Nàng có mang theo Hộ Tâm đan không? Có thể cho nàng ấy ăn một viên không.”
“Cái này…” Lần này Tuyết Yên đi ra ngoài để cho tiện, chỉ cầm theo đan dược cứu mạng sư phụ cho, mà lại chỉ cầm theo một viên.
“Yên Nhi, cứu nàng ấy một mạng, trở về trẫm sẽ bù lại cho nàng rất nhiều…”
“Nhưng sư phụ ta nói chỉ khi mất mạng mới được dùng thuốc này, ta chỉ cầm theo một viên…”
Lê Hiên nhìn nàng: “Nhan Hương sắp mất mạng rồi, nàng không bằng lòng thì thôi, hồi cung!”
Hoàng thượng gấp rồi, Nhan Hương không hề tái phát bệnh tim.
Tuyết Yên lấy Đại Hoàn đan ra.
Nhan Hương ăn Đại Hoàn đan mà Tuyết Yên dùng để cứu mạng dùng, bệnh tim vẫn không giảm bớt.
Tuyết Yên cảm thấy buồn bực, chẳng lẽ thuốc này chỉ có tác dụng với mình?
Hoàng thượng chuẩn bị trở về hoàng cung.
Bạch Thiếu Đình và Nhiếp Lăng Hàn hộ tống bọn họ xuống núi.
Trên đường, Tuyết Yên lặng lẽ nói cho Nhiếp Lăng Hàn thật ra nàng lén xuất cung, bảo hắn buổi trưa ngày mai đến chỗ nàng hẹn với Phương Cẩn nói cho Phương Cẩn một tiếng, không cần chờ nàng.
Nhiếp Lăng Hàn gật đầu cười.
Nhan Hương vì tái phát bệnh tim, cưỡi một con ngựa với hoàng thượng.
Bạch Thiếu Đình bảo tiểu đồ đệ đưa cho Tuyết Yên một con ngựa.
Sau khi Bạch Thiếu Đình và Nhiếp Lăng Hàn đưa đội của hoàng thượng xuống núi liền rời đi.
Hoàng thượng bảo bọn họ trở về chuẩn bị, mười ngày sau vào cung.
Nhan Hương nhìn thấy Tuyết Yên trở mình lên ngựa, hình như đột nhiên nhớ đến điều gì, hỏi Tuyết Yên: “Sao ngươi lại xuất cung?” Tuyết Yên trừng nàng ta, đúng là nữ nhân có tâm kế, hết chuyện để nói.
Tuyết Yên quay người nhìn Điền Minh: “Đói quá, chưa được ăn gì cả!” Nàng muốn nói sang chuyện khác.
“Tại sao Yên phi không nói chuyện nàng tự mình xuất cung? Nàng có bản lĩnh đi ra thì có bản lĩnh tự mình trở về! Trẫm bảo nàng đi cùng bọn ta sao?” Lê Hiên lạnh lùng nói.
“Ngài! Ngài có ý gì?” Tuyết Yên hỏi.
“Đừng đi theo bọn ta!” Lê Hiện nói xong không nhìn Tuyết Yên, tung người lên ngựa, ôm Nhan Hương trong lòng chậm rãi đi về phía trước.
Tuyết Yên đứng đó.
Lê Hiên liếc qua Điền Minh, Điền Minh hiểu ý, chạy đến bên người Tuyết Yên nói: “Đi thôi Yên phi nương nương, hoàng thượng chỉ nói ngoài miệng vậy thôi, sao ngài ấy có thể để nương nương tự về được!”
“Hoàng thượng tự mình nói đồng ý cho ta trở về cùng các ngươi à?” Tuyết Yên hỏi.
“Cái đó thì không có, nhưng ngài ấy sẽ không để Yên phi nương nương trở về một mình.”
“Sao ngươi dám phỏng đoán thánh ý, ai mà hiểu suy nghĩ của hắn chứ?”
Tuyết Yên không nhúc nhích, nhìn hai người ôm nhau càng lúc càng xa.
Tim nàng đau nhói, nhưng trên khuôn mặt lại mỉm cười.
“Ý Quý phi giả bệnh giống thật, chỉ là nàng ta đã quên ta cũng là người hiểu y.
Mà thuốc đó ta chỉ có hai viên, là sư phụ cho ta dùng để giữ mạng, thật sự bị bệnh tim uống vào chắc chắn sẽ đỡ! Nàng ta lại không hề chuyển biến tốt đẹp, giả vờ hơi giả rồi đấy, tiếc cho viên Đại Hoàn đan đó của ta!”
Điền Minh cười: “Đi thôi, hoàng thượng đang vội chờ nương nương đấy.”
“Không, trừ phi hắn tự mình nói, ta ở đây chờ hắn nói với ta.
Điền Minh, ngươi nói xem ta có xui xẻo không, vất vả lắm mới lén xuất cung một lần, vậy mà lại gặp các ngươi! Ta không cố ý quấy rầy bọn họ.”
Điền Minh bất đắc dĩ, hắn hiểu suy nghĩ của Tuyết Yên, mặc dù nàng kiên cường, cũng chỉ muốn làm gì đó vì yêu mà thôi.
Hắn đột nhiên cảm thấy thật ra Tuyết Yên rất đáng thương.
Điền Minh cưỡi ngựa chạy lên trước: “Hoàng thượng, Yên phi nương nương sợ ngài không đồng ý, muốn hoàng thượng tự nói với nương nương…”
Hoàng thượng cười lạnh, quay đầu ngựa trở về, lạnh lùng nhìn Tuyết Yên: “Tuyết Yên, nàng không biết tiến lui như thế, ta rất thất vọng, nàng đừng tưởng rằng nàng không giống người khác!”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...