Nam tử áo trắng nhìn Tuyết Yên: “Đa tạ công tử trượng nghĩa giúp đỡ.”
“Đừng khách khí đừng khách khí.” Tuyết Yên cười đáp.
Nam tử cởi ngựa của mình khỏi cây bên cạnh, hỏi Tuyết Yên: “Xin hỏi công tử đi đâu, có cần dẫn công tử một đoạn không?”
“Không cần, không cần.” Thật ra Tuyết Yên rất muốn hắn dẫn đường cho mình, nhưng lại nghĩ dù sao hắn cũng là nam tử.
Đang nói chuyện, hai nam nhân cưỡi con ngựa bị hoảng sợ vừa rồi trở về, giương nanh múa vuốt lao đến bọn họ.
Tuyết Yên bị dọa đến biển sắc, nam nhân hơi củi người ôm Tuyết Yên lập tức mau chóng thúc ngựa đi.
“Dừng lại, khốn kiếp, dừng lại!” Hai nam nhân đuổi theo.
Nam tử áo trắng vung tay lên, nam nhân theo đó rơi xuống đất.
“Thi, thì ra người biết võ công? Vậy vừa rồi sao ngươi không đánh trả?”
“Nếu ta đánh trả, làm sao cho người cơ hội cứu ta chứ?” Nam nhân cười to.
“Ngươi thả ta ra, thả ta ra, ta muốn đi Tử Y các!” Tuyết Yên giãy giua muốn xuống.
“Tử Y các, ngươi đi Tử Y các tìm ai?”
“Ngươi biết Tử Y các sao?” Tuyết Yên hỏi lại.
“Hôm nay đường chủ Nhiếp Lãng Hàn của Tử Y các ở núi Tử Vi, nếu như ngươi tim hån, khẳng định hôm nay không gặp được đâu.” Nam tử áo trắng nói.
“Ngươi, ngươi là ai, tại sao người biết sư huynh ta?”
“Nhiếp Lăng Hàn là sư huynh của ngươi à? Sao ta chưa từng nghe nói hắn có một sự muội?” Người đó kinh ngạc.
“Ngươi biết ta là nữ sao?” Tuyết Yên quay đầu nhìn hắn.
Người đó cười cười: “Ngươi đủng là bịt tai đi trộm chuông, chỉ thay quần áo, vẫn để khuôn mặt của nữ nhân, son phấn hãy còn kia kìa!” Tuyết Yến cực kỳ lúng túng: “Rốt cuộc ngươi là ai, tại sao biết sư huynh ta?”
“Tại hạ Bạch Thiếu Đình.
Sư huynh của ngươi là bạn tốt của ta.
Hôm nay bọn ta đã hẹn gặp mặt ở núi Tử Vi.
Ta đưa người đến núi Tử Vi luôn.”
“Ngươi sống ở núi Tử Vi à?” Tuyết Yên ngạc nhiên hỏi.
Núi Tử Vi là một ngọn núi quý, nhiều rằn, thừa thủy ngọc.
“Đúng vậy, người tên gì?” Bạch Thiếu Đình hỏi nàng.
“Tuyết Yên.”
“Ngươi tên Tuyết Yên? Ngươi có biết trên núi Tử Vi có một đỉnh Tuyết Yên, sinh ra ngọc Tuyết Yên, màu sắc rực rỡ sáng long lanh không? Có điều phần lớn loại ngọc này ở trên vách núi, rất khó gặp, hôm nay vừa khéo là lúc đỉnh Tuyết Yên nhả ngọc.
Lần này người đi có thể thử xem sao.” Bạch Thiếu Đình nhìn Tuyết Yên.
“Còn có ngọc tên là ngọc Tuyết Yên sao?”
Tuyết Yên rất hiếu kì.
Hoàng thượng và Nhan Hương cùng đi đến núi Tử Vi.
Điền Minh và Cố Phàm theo sau lưng.
Núi Tử Vi bốn mùa như mùa xuân, sương mù lượn quanh, đá núi kỳ dị, mọc đầy hoa thơm cỏ la.
Bọn họ đã uống một ẩm trà, tiểu đồ đệ ngồi cạnh cửa dùng dây gai bện tranh.
“Tiểu công tử, trưa hôm nay lệnh sư có thể trở về không?” Nhan Hương hỏi.
“Tháng nào sư phụ cũng sẽ về vào hôm nay, Hôm nay là ngày đỉnh Tuyết Yên nhả ngọc, có khả năng sư phụ đi đến đỉnh Tuyết Yên luôn rồi.” Tiểu đồ đệ ngoan ngoãn trả lời.
“Đỉnh Tuyết Yên? Ở đâu?” Hoàng thượng hỏi.
“Chính là đỉnh núi phía đông, nơi mặt trời nhô lên sớm nhất”
“Nhả ngọc cũng có ngày sao?” Nhan Hương hỏi.
“Đúng vậy, hôm nay mười tám, đỉnh Tuyết Yên nửa năm nhả ngọc Tuyết Yên một lần, ngọc Tuyết Yên chỉ tìm người có duyên, mọi người có thể qua đó xem, đến trưa lại đến tìm sư phụ cũng được, nếu vận may tốt có khả năng gặp được sư phụ ở đỉnh Tuyết Yên đã sấy.”
Lê Hiên nghe thấy đỉnh Tuyết Yên, ngọc Tuyết Yên, trong lòng lỏe lên, đứng dậy nói, chúng ta đi xem đỉnh Tuyết Yên đi.
Ban đầu cái tên núi Tử Vi đã rất thu hút hắn, cộng thêm còn có đỉnh Tuyết Yên.
“Ta phải nhắc ngọc Tuyết Yên đều có mãng xà bảo vệ, Các vị phải cẩn thận.” Tiểu đồ đệ căn dặn.
Bạch Thiếu Đình dẫn Tuyết Yên lên núi: “Ta đoán sư huynh của người đã lên đỉnh Tuyết Yên, ta dẫn ngươi qua đó trước.” Xin ủng hộ team truyện one bằng cách truy cập trực tiếp vào truyên.one
Rất nhiều người tụ tập trên đỉnh Tuyết Yên, đều đang đợi nhả ngọc.
Trên đỉnh Tuyết Yên có nhiều thứ quý giá, cứ mỗi nửa năm nhả ngọc một lần, khi nhả ngọc núi đá sẽ sụt lở nhẹ, để lộ đá ngọc hoặc là đá phôi, sẽ có thương nhân đổ ngọc đấu giá đổ ngọc, rất náo nhiệt.
Nghe nói ngọc Tuyết Yên có thể chữa bệnh.
An thần, chữa được bệnh tim.
Bạch Thiếu Đình kéo Tuyết Yên tìm một vị trí thích hợp đứng yên.
“Chúng ta chờ ở đây đi, sắp nhá ngọc rồi.” Bạch Thiếu Đình đứng sau lưng Tuyết Yên.
Trên vách đá giữa sườn núi đột nhiên có khói trắng tỏa ra, có mùi lưu hoàng thoang thoảng.
“A, lần này ngọc Tuyết Yên nhả ra từ đây.” Bên cạnh có người sợ hãi thân phục.
“Vị trí này nếu không phải cao thủ thì không dễ qua đâu.” Cùng với vài tiếng la của mọi người, khói trắng dần dần biến mất, tảng đá năm màu khảm trên vách đá tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Một vách đã nhỏ bỗng trở thành bức tranh dùng đá ngọc khảm thành.
“Nghe nói ngọc Tuyết Yên chữa được bệnh tim, ta đã tới đây ba lần, song không lấy được lần nào.
Ngọc này từ lúc xuất hiện đến kết thúc chỉ có một canh giờ” Bên cạnh có người nói với người khác.
Một người trẻ tuổi mặc đồ đen nhảy tới, không chờ cơ thể treo ở trên vách đá đã tuột xuống, khiến mọi người phái thốt lên.
Xin ủng hộ team truyện one bằng cách truy cập trực tiếp vào truyên.one
“Đây chính là ngọc Tuyết Yên sao?” Tuyết Yên ngỡ ngàng nhìn.
“Đúng, thích khối nào?” Bạch Thiếu Đình hỏi.
Lê Hiên và Nhan Hương cũng nhìn ngọc trên vách đá ngây người.
Lê Hiên nhìn chằm chằm viên ngọc lớn cỡ trứng chim bồ câu hình trái tim năm màu, tự dưng nghĩ đến Tuyết Yên.
Khối ngọc này hợp cho Tuyết Yên đeo.
“Oa, Ngọc vương Tuyết Yên! Viên ngọc năm.
màu trên cùng chính là Ngọc vương Tuyết Yên, đã nhiều năm rồi không xuất hiện! Hôm nay khẳng định là người có duyên với Ngọc vương Tuyết Yến!” Một người thâm niên trong đó sợ hãi thán phục nói.
Nhan Hương cũng nhìn thấy viên ngọc tỏa sáng năm màu trên cùng.
Nàng nghe lời của người già đô, nhìn Lê Hiên bên cạnh.
Bởi vì hôm nay có vị rồng trong biển người này tới nên mới có Ngọc vương Tuyết Yên sao?
“A Hiên, viên ngọc trên đó thật đẹp.” “Ừm, nàng muốn sao?” Lê Hiện hói.
“Đúng vậy, rất đẹp.” Nhan Hương nói.
Điền Minh nghe vậy lập tức nhảy lên.
Một tay hán leo trên vách đá, một tay khác cẩn thận từng li từng tí muốn lấy viên ngọc ra.
Trong hơi thở có mùi tanh của đất, hân nghe thấy tiếng kêu của mọi người, ngẩng đầu nhìn lên, một đống mãng xà to cỡ cánh tay bò tới từ bốn phương tám hướng.
Điền Minh kinh hãi, lập tức nhảy xuống
Trong chốc lát, trên vách đá đã có rất nhiều rắn ua ra
Tuyết Yên nhìn thấy người vừa rồi rất giống Điền Minh, chờ hắn rơi xuống đất, Tuyết Yên nhìn kỹ, quả đúng là hắn
Bên cạnh hắn là hoàng thượng Lê Hiên, tay phải Lê Hiên đặt trên lưng Nhan Hương, nhíu mày nhìn vách đá.
Nhan Hương chỉ tay về phía trước, vẻ mặt hờn dỗi.
Trái tim Tuyết Yên vỡ vụn, đầu cũng choáng váng.
Bọn họ ở núi Tử Vi? Sao lại xui xẻo như vậy? Hắn phát hiện ra ta thi làm sao bây giờ? Nàng nhìn thấy dáng vẻ Lễ Hiên và Nhan Hương thân mật, trái tim bắt đầu đau nhói.
Tuyết Yên rụt lại sau lưng Bạch Thiếu Đình.
“Có mãng xả bảo vệ chính là đá thần, chỉ có người có duyên tự mình đi lấy được! Còn vị nào muốn thử một lần không?” Trong đó có người lớn tiếng hỏi.
Tuyết Yên nhìn thấy Lê Hiên ôm Nhan Hương, dùng một chiếc khóa leo núi buộc eo hai người, đầu bên kia của khóa leo núi đã treo trên vách da.
“Gia, để thuộc hạ dẫn chủ tử qua đi, gia làm như này quá nguy hiếm!” Cố Phàm nói.
“Đã nói chỉ người có duyên mới có thể làm được, ta muốn xem xem chúng ta có phải người có duyên không.” Lê Hiên muốn tự lấy được khối ngọc này.
Lê Hiên chắc chắn, vua ngọc Tuyết Yên này xuất hiện vì hắn.
Hắn ôm Nhan Hương leo qua!
Lê Hiện mặc cẩm y màu đen, mày kiếm mắt sáng, khí chất cao quý.
Nhan Hương mặc váy lụa tím, thanh lệ dịu dàng, bám nhẹ vào người Lê Hiện như một đôi bích nhân.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...