Tuyết Yên trở lại Trầm Hương uyển, bọn a hoàn sướng đến phát rồ, Lập Hạ và Tiếu Xuân thì lại †âm sự đầy bụng.
“Sao vậy, xảy ra chuyện gì à?” Tuyết Yên hỏi.
“Tiểu thư, mấy ngày trước bắt được một tên thám tử quanh vương phủ, nói là người của phủ nguyên soái!” Lập Hạ lặng lẽ nói.
“Người của phủ nguyên soái?” “Vâng, nghe nói bị nhốt trong thủy lao.
Mọi người rất bài xích bọn muội, giống như bọn muội là thám tử vậy…” “Đừng suy nghĩ nhiều, ngày mai ta hỏi vương gia xem sao.” Tuyết Yên an ủi nàng ấy.
Tuyết Yên nằm trên giường, trở mình mãi không ngủ được, thám tử của phủ nguyên soái sẽ là ai? Mình tốn bao công sức chạy ra ngoài, giờ lại ngoan ngoãn trở về, ngẫm lại cũng cảm thấy buồn cười.
Hôm sau, tuyết ngừng rơi, vương phủ vẫn yên tĩnh như trước kia.
Tuyết Yên ăn sáng đơn giản xong rồi đến thư phòng Lê Hiên tìm hắn.
Quả nhiên hắn ở đây.
Lê Hiên tung tin ra ngoài là bị thích khách đâm bị thương, không cách nào Vào triều.
Khi Tuyết Yên tới, ngũ hoàng tử cũng đang ở đây.
Lê Hiên tựa vào đệm, sắc mặt lười biếng.
“Sao nàng tới đây sớm vậy?” Lê Hiên lạnh nhạt nhìn nàng.
Không biết vì sao, Tuyết Yên cứ cảm thấy, lúc ở An vương phủ Lê Hiên đối xử với nàng như biến thành người khác.
Những ngọt ngào dịu dàng, những điều tốt đẹp đó đều là giả, hay chỉ là một giấc mơ.
Đúng là những thứ tốt đẹp nhất định sẽ ngắn ngủi.
Tuyết Yên thở dài.
“Ta nghe a hoàn nói bắt được một người của phủ nguyên soái, ta có thể gặp được không?” “Không thể.
Yên phu nhân, bản vương đang bàn chuyện, buổi trưa nàng hãng đến đây đi.” Mặt Lê Hiên lạnh tanh.
Tuyết Yên hậm hực trở về.
Nhịn đến trưa, Tuyết Yên lại đến thư phòng Lê Hiên.
Lần này, nàng đẩy cửa đi vào, phát hiện trong phòng có rất nhiều người, Lê Hiên ngồi giữa, bên trái là ngũ hoàng tử, Tây Bắc hầu Quan Thế Xương, bên phải là Hộ bộ thượng thư Lưu Quân, còn có hai người Tuyết Yên không biết, Hàn Chi Đào, Phạm Tinh, Điền Minh, Cố Phàm, Dương Thạc, Phương Cường, Nhan Hương đứng phía Sau.
Trong trí nhớ của Tuyết Yên, ngoại trừ Phạm Tinh, những người này đều là người của Lê Hiên.
Cục diện như bây giờ mà Lê Hiên vẫn để Phạm Tinh tham gia cuộc họp của bọn họ, chẳng lẽ không tin lời mình nói sao? Trên mặt đất trước mặt có một người cơ thể toàn máu nằm đó, đeo còng tay.
“Chẳng phải nàng muốn gặp sao, chính hắn đấy!” Lê Hiên chỉ vào dưới mặt đất.
Tuyết Yên cố nén sự khó chịu trong lòng, xốc mặt người đó lên nhìn.
“Lưu Xung! Tại sao lại là ngươi?” Tuyết Yên kinh hãi.
Lưu Xung mở to mắt: “Tam tiểu thư, đúng là người thật rồi, người không sao là tốt rồi.” “Sao ngươi lại ở đây? Ngươi tới đây làm gì?” Tuyết Yên hỏi.
“Ta ngẫu nhiên nghe đại thiếu gia nói không thấy †am tiểu thư, muốn qua xem lại cảm thấy không ổn, loanh quanh trước cửa vương phủ, lại bị tưởng nhầm là thám tử nên bị bắt…” “Vì sao không nói với thị vệ ở cổng là tìm ta?” “Ta nói rồi, bọn họ nói tiểu thư không ở đây, không cho vào, còn nữa, nguyên soái không biết ta tới.” Tuyết Yên hiểu ra, Lưu Xung nghe thấy có người nói không thấy nàng, liền tự đến tìm nàng.
Nhưng vì sao hắn lại tự sang đây tìm nàng? “Gia, hắn tới tìm ta, hắn không phải phản đồ.
Bình thường hắn rất chiếu cố ta ở phủ nguyên soái.” Tuyết Yên cầu tình.
“Nhìn ra rồi.” Lê Hiên híp hai mắt lại.
Một nô tài mà cũng dám ngấp nghé Tuyết Yên! “Gia, không biết có phải trước kia tên nô tài này cũng thường xuyên tới hay không, rất nhiều tin tức của chúng ta sao lại truyền đến chỗ Tuyết Văn Hạo?” Phương Cường lên tiếng, Lưu Xung đúng là hắn dẫn người bắt.
Anh mắt Phương Cường nhìn Tuyết Yên có chứa oán hận.
Người bị giết trong Kiêu Ky doanh có các ca ca của hắn.
“Yên Nhị, tình huống bây giờ đặc thù.” Giọng của Lê Hiên lạnh tanh.
“Thế nhưng hắn bị thương nặng, ta có thể chữa cho hắn được không?” Tuyết Yên nhìn dáng vẻ của Lưu Xung giống như sắp chết.
“Yên phu nhân, cô có biết rất nhiều huynh đệ của Kiêu Ky doanh bị Tuyết Văn Hạo giết chết, rất nhiều huynh đệ bị bát bị nghiêm hình tra tấn hay không.
Hắn là người của Tuyết Văn Hạo, nhìn trộm trước cửa vương phủ bị bắt, ta thẩm vấn hắn là bình thường, huống chi, bây giờ còn chưa thể nói hắn trong sạch.” Phương Cường căm tức nhìn Tuyết Yên.
“Phương Cường, nói đúng trọng tâm.” Điền Minh trừng mắt nhìn Phương Cường.
“Tuy hắn là người của phủ nguyên soái, nhưng hắn vì quan tâm ta mới đến thăm ta, ta đảm bảo hắn không phải thám tử!” Có lẽ bởi vì nguyên nhân phụ thân, Tuyết Yên cứ cảm thấy kém một bậc.
trước mặt bọn họ.
“Yên phu nhân, lúc này gia không thể đi sai một bước nào được, gia đi tới hôm nay không dễ dàng gì, nhiều người chúng ta đi theo ngài ấy nơm nớp lo sợ đến bây giờ như vậy, không thể vì một người kẻ không liên quan mà xảy ra sai lầm được.
Gô là trắc phi của gia, nên biết nhìn xa!” Người nói chính là Nhan Hương.
“Ta chỉ nói chuyện của người này, ta có thể đảm bảo cho người này…” Tuyết Yên cười khổ, nàng không biết nhìn xa.
Nếu như người này là người của Nhan Hương thì sao? “Cô có thể nghĩ cho gia chút được không? Vương gia đã chờ ngày này rất lâu, làm sao lại cho phép có một chút sai lầm được!” Nhan Hương rất tức giận.
“Yên phu nhân, Nhan cô nương đã có thể thấy rõ mọi chuyện, cô là trắc phi của vương gia, sao có thể đưa ra yêu cầu này được vậy?” Giọng Tây Bắc hầu đùa cợt.
“Tam tiểu thư, ta không sao.
Người không cần lo lắng.” Lưu Xung ngẩng đầu, giọng khàn khàn.
Tây Bắc hầu liếc mắt nhìn nàng, Lưu thượng thư cũng trợn mất nhìn nàng.
“Vương gia, ngày mai vừa khéo Tuyết Văn Hạo đi †hần đàn, còn tiến hành kế hoạch tiêu diệt Tuyết Văn Hạo không?” Tây Bắc hầu hỏi Lê Hiên.
“Đương nhiên, kế hoạch không thay đổi.” Lê Hiên trả lời.
Cả người Tuyết Yên sững lại: “Cái gì? Chàng muốn giết phụ thân của †a?” “Người đâu, đưa Yên phu nhân về Trầm Hương uyển.
Còn thám tử này, Điền Minh, nhốt hắn vào nhà lao.” Tuyết Yên ngẩng đầu nhìn Lê Hiên, ánh mắt Lê Hiên lại dừng trên người Nhan Hương.
“Bây giờ đã như này, về sau nàng không phải quay về nữa, ta bảo bọn họ chuẩn bị phòng cho nàng, †ạm thời nàng ở An vương phủ đi.” Lê Hiên nói với Nhan Hương.
Tư vị đắng chát chậm rãi dâng lên trong lòng Tuyết Yên.
Nhan Hương không nói gì.
Lê Hiên nhíu lông mày.
“Hương Nhĩ?” Lê Hiên gọi nàng ta.
Tuyết Yên nuốt lời muốn nói xuống, phải rồi, trước.
mặt nhiều người như vậy.
Trước đại sự của vương gia, nàng nói những câu này thì quả là không hiểu chuyện.
Nhưng nàng không nói nhất định phải thả Lưu Xung, nàng tin Lưu Xung đến tìm nàng.
Bị coi như thám tử mà bắt cũng bình thường, ai bảo hắn là người của phủ nguyên soái.
Nàng chỉ nhìn thấy Lưu Xung bị tra tấn sắp chết nên muốn chữa cho hản.
“Ta suy nghĩ lại đã.” Nhan Hương hạ giọng nói.
“Yên phu nhân có tâm cầu tình giúp người này, còn không bằng về nhà khuyên lệnh tôn ra tay nương tình suy nghĩ cho vương gia nhà chúng ta đi!” Nhan Hương không buông tha cho Tuyết Yên.
Nhan Hương vì tức giận, ho khan, vỗ ngực.
Lê Hiên đứng lên võ võ lưng cho nàng ta, đau lòng nói: “Bản vương tự có sắp xếp, nàng gấp cái gì?” Dương Thạc đã đi tới, nhìn Tuyết Yên: “Yên phu nhân, mời trở về đi!” Tuyết Yên nhìn Lưu Xung nằm trên mặt đất như không còn hơi thở, lấy Hộ Tâm đan từ trong người ra, nửa quỳ trên mặt đất, nhét hai viên Hộ Tâm đan vào miệng Lưu Xung.
“Yên phu nhân, bản vương còn không nỡ dùng Hộ Tâm đan của nàng, nàng lại cho tên này sao?” Cuối cùng Lê Hiên cũng nhìn nàng.
“Hán sắp chết rồi.
Yên Nhi không có ý chí rộng lớn, cũng không phải tiểu thư khuê các biết nhìn xa, chỉ là Tuyết Yên cũng không ngốc, biết ai thật lòng tốt với Yên Nhi.
Ta sẽ không hại vương gia, cũng muốn gắng sức bảo vệ những người tốt với †a, chỉ có thế thôi! Hôm nay ta tới chỉ để xem người đó là ai, bây giờ cũng chỉ muốn trị thương cho hắn, ta không yêu cầu nhất định phải thả hắn!” Nhan Hương ngẩng đầu nhìn Tuyết Yên, lại nhìn chằm chằm Lê Hiên, ánh mắt Lê Hiên thâm trầm nhìn vào Tuyết Yên.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...