Lê Hiên thoáng im lặng: “Nàng nói cũng có lý, trãm sẽ suy nghĩ lại.” “Được rồi, mau ngồi xuống ăn đi, hôm nay hiếm lắm nàng mới mời trầm ăn là vì việc này sao?” Lê Hiên liếc mát nhìn qua nàng.
Tuyết Yên bĩu môi: “Nào có, ta cũng cảm thấy đã lâu không ăn cơm trưa với nhau mà.” Buổi tối, Lê Đồng hào hứng bừng bừng chạy vào: “Yên tẩu tẩu, hôm nay hoàng huynh nổi lòng từ bị, cho cả ta đi Đại Nguyệt nữa! Hoàng huynh nói lần này sẽ còn đi nước Đại Hạ.” “Ừm, vậy công ehúa sắp được đãp Giang Duệ rồi” Tuyết Yên rất vui, cũng gần hai tháng nàng không gặp Giang Duệ.
Vào canh hai, a hoàn của Tiêu Nhạn Quy tới, nói ngày mai Tiêu Nhạn Quy cùng đi nước Đại Nguyệt.
Xem ra Lê Hiên đã đồng ý, trong lòng Tuyết Yên Vui mừng.
Sáng sớm hôm sau xuất phát, mọi người đều mặc thường phục.
Lê Hiên và Tuyết Yên ngồi trên một chiếc xe ngựa, Tiêu Nhạn Quy và Lê Đồng ngồi cùng một xe ngựa.
Hai ngự y một xe ngựa.
Nhiếp Lăng Hàn, Hàn Chi Đào, Dương Thạc, Điền Minh và Cố Phàm đều có mặt, Tuyết Yên chợt phát hiện Trương Sơn và Lương Hồng Tụ cũng ở đây.
Trương Sơn vốn là thị vệ thân tín của Nhiếp Lăng Hàn, về sau giúp đỡ Trần Siêu phụ trách chuyện của Tử Y các.
Lần này đi tới nước Đại Nguyệt, có thể thấy Nhiếp Lăng Hàn rất cẩn thận, còn dẫn cả Trương Sơn và Lương Hồng Tụ đi.
Lê Hiên không cho Bọn họ mang theo a hoàn, người hầu hạ bọn họ đều là thị vệ được lựa chọn cải trang.
Mỗi một trạm đều có Thanh Y đường tiếp ứng, an †oàn vào, an toàn ra, trên đường đi cũng thuận lợi.
Bốn ngày sau đã đến thành Đại Nguyệt của nước Đại Nguyệt.
Đậu Nhĩ Anh đích thân ra đón bọn họ.
Vóc dáng Đậu Nhĩ Anh không cao, hơi gầy, mắt nhỏ, nhìn rất có tinh thần.
Đến phủ đệ Bạch phủ Bạch Thiếu Đình ở, Tuyết Yên chỉ thấy Vu Dung dẫn người quỳ ở đó.
Tuyết Yên nhìn thấy Vu Dung liền đi lên kéo nàng ấy: “Bạch đại ca đâu?” Vu Dung rơi nước mắt: “Trong phòng ạ.” Vào phòng, nhìn thấy Bạch Thiếu Đình dựa vào giường, sắc mặt trắng xanh, đáy mắt hiện lên màu đen, khuôn mặt vốn chữ điền giờ gầy thành cằm nhọn.
Nhìn thấy bọn họ, Bạch Thiếu Đình ôm quyền thi lễ: “Hoàng thượng, tha thứ cho vi thân không cách hàô hành lễ:..
” Lê Hiên đi lên năm chặt tay hán: “Không cần đa lễ.
Ngự y, Yên Nhi, mau qua xem vết thương cho.
Thiếu Đình đi.” Khi Bạch Thiếu Đình đang đi tuần, lưng trúng một mũi tên, mũi tên có độc.
Hắn vốn không coi ra gì, dùng thuốc tưởng là khỏi, ai ngờ mãi không thấy đỡ, mấy ngày trước đột nhiên phát tác, từ phần eo trở xuống không cử động được.
Ngự y khám rất lâu.
Nhìn thấy ngự y đang nghiên cứu, Tuyết Yên đi lên chẩn mạch, mở hòm thuốc của mình ra, lấy đao nhỏ, đâm vào ngón chân Đến phủ đệ Bạch phủ Bạch Thiếu Đình ở, Tuyết Yên chỉ thấy Vu Dung dẫn người quỳ ở đó.
Tuyết Yên nhìn thấy Vu Dung liền đi lên kéo nàng ấy: “Bạch đại ca đâu?” Vu Dung rơi nước mắt: “Trong phòng ạ.” Vào phòng, nhìn thấy Bạch Thiếu Đình dựa vào giường, sắc mặt trắng xanh, đáy mắt hiện lên màu đen, khuôn mặt vốn chữ điền giờ gầy thành cằm nhọn.
Nhìn thấy bọn họ, Bạch Thiếu Đình ôm quyền thi lễ: “Hoàng thượng, tha thứ cho vi thân không cách hà hành I Lê Hiên đi lên năm chặt tay hán: “Không cần đa lễ.
Ngự y, Yên Nhi, mau qua xem vết thương cho.
Thiếu Đình đi.” Khi Bạch Thiếu Đình đang đi tuần, lưng trúng một mũi tên, mũi tên có độc.
Hắn vốn không coi ra gì, dùng thuốc tưởng là khỏi, ai ngờ mãi không thấy đỡ, mấy ngày trước đột nhiên phát tác, từ phần eo trở xuống không cử động được.
Ngự y khám rất lâu.
Nhìn thấy ngự y đang nghiên cứu, Tuyết Yên đi lên chẩn mạch, mở hòm thuốc của mình ra, lấy đao nhỏ, đâm vào ngón chân Hiên hỏi, hãn nhớ trước kia từng nghe về loại độc này, biết từ miệng Nhan Hương.
“Không thành vấn đề.” Tuyết Yên nói.
Tuyết Yên luôn khử độc cho Bạch Thiếu Đình đến tối, cuối cùng cũng loại trừ được hết độc trên người hắn, cho hắn dùng thuốc nàng tự chế.
Xử lý xong những việc này, Tuyết Yên nhễ nhại mồ hôi, y phục trên người ướt đẫm.
Bạch Thiếu Đình dùng thuốc, dân ngủ mất, Lê Hiên bế Tuyết Yên trở về phòng.
Tỳ nữ đưa nước nóng tắm rửa tới, Lê Hiền cởi y phục cho Tuyết Yên, bỏ nàng vào trong thùng tấm.
Tuyết Yên đỏ mặt, đẩy hắn ra.
Lê Hiên cười nói: “Có gì phải thẹn thùng, trên người nàng có chỗ nào mà trãm chưa thấy? Bây giờ nàng vì cứu đại tướng của trẫm mà mệt đến như này, trãẫm cũng nên tắm rửa cho nàng mà.” “Không được, chàng ra ngoài đi, chờ ta tắm xong chàng hãng đi vào.” Tuyết Yên từ chối.
Lê Hiên không nói câu nào, đi lên tắm cho nàng Tuyết Yên không tránh thoát được, đành phải tùy hắn.
“Tuyết Yên, đây là lần đầu tiên trãm tám rửa cho nữ nhân.” Hản giữ mặt nàng, dán bờ môi hơi lạnh lên.
“Cả đời trầm sẽ chỉ đối xử như thế với nàng.” Hắn thủ thỉ, cầm bàn chân trắng nõn của nàng xoa nhẹ.
Mặt Tuyết Yên nóng lên.
Hắn tắm xong cho nàng, lau sạch sẽ, dùng áo choàng tắm bọc nàng đặt lên giường, bản thân hắn thì tắm đơn giản, thay y phục rồi dẫn Tuyết Yên đi ra dùng bữa tối.
“Bạch đại ca phải lọc độc suốt ba ngày mới có thể lọc sạch được” Tuyết Yên nói.
“Chỉ cần có thể chữa khỏi, bao lâu cũng được.” Lê Hiên nói.
“Hoàng huynh, vậy lúc nào chúng ta đến nước Đại Hạ?” Lê Đồng hỏi.
Lê Đồng mong ngóng có thể sớm ngày đi đến nước Đại Hạ, bởi vì Giang Duệ ở đó.
Tiêu Nhạn Quy cũng giống vậy, nàng ấy cũng muốn mau chóng quay lại Đại Hạ.
Nhưng hai người không dám tỏ ra gấp gáp.
“Mục đích lớn nhất trong chuyến đi này của chúng †a là chữa khỏi cho Bạch Thiếu Đình, giúp hắn hạ Tuyết thành, cái khác để sau đi.” Lê Hiên nói.
“Còn phải đánh nhau sao? Mấy ngày mới có thể hạ được Tuyết thành?” Tuyết Yên hỏi.
“Tuyết thành là thành nhỏ, chắc sẽ hạ được trong mấy ngày thôi.
Sao vậy, nàng cũng gấp à?” Lê Hiên nhìn qua Tuyết Yên.
“Vậy lúc nào đám Giang Duệ tới bái kiến huynh?” Lê Đồng rất sốt ruột.
“Trẫm không cho hắn tới, bây giờ nước Đại Hạ cần hán, hắn phải trông coi bên đó thay trãm.” Lê Hiên liếc qua Lê Đồng.
Sắc mặt Lê Đồng ảm đạm.
Tiêu Nhạn Quy không nói câu nào, yên lặng dùng bữa tối, ăn say sưa ngon lành.
Dùng xong bữa tối, Lê Hiên dẫn theo Tuyết Yên trở về phòng.
Lê Đồng và Tiêu Nhạn Quy một phòng.
Hôm sau, Tuyết Yên dậy sớm, đến phòng Bạch Thiếu Đình, ngự y đang dựa theo biện pháp của Tuyết Yên hôm qua, nặn độc cho Bạch Thiếu Đình.
Bạch Thiếu Đình mừng rỡ nói cho Tuyết Yên biết chân đã có tri giác.
Vu Dung nắm chặt tay Tuyết Yên, mừng đến phát rồ rồi.
Nhìn thấy Bạch Thiếu Đình có chuyển biến tốt, cuối cùng trái tim Lê Hiên cũng buông lỏng, hắn dẫn theo mọi người tiếp kiến những quan viên khác với Đậu Nhĩ Anh.
Tuyết Yên tiếp tục chuẩn bị dược liệu, khử độc cho Bạch Thiếu Đình.
Dùng xong bữa trưa, Tuyết Yên và Vu Dung vừa trở lại phòng Bạch Thiếu Đình.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đánh nhau.
“Có thích khách! Bắt thích khách!” Có người cao giọng kêu lên.
Thị vệ của Bạch Thiếu Đình xông tới trong nháy mắt, Tuyết Yên lo lắng cho Lê Đồng và Tiêu Nhạn Quy, mang theo Thu Thủy kiếm chạy ra ngoài.
Trong sân rất loạn, mấy chục tên áo đen che mặt đang phá vòng vây.
Tuyết Yên nhìn thấy Lê Đồng được Dương Thạc bảo vệ sau lưng, nhưng nàng lại không thấy Tiêu Nhạn Quy đâu.
Dương Thạc đứng đó, vung tay lên, hàng vạn mũi †ên rơi vào nhà như như châu chấu, thích khách trong sân vung kiếm cũng không ngăn nổi mưa †ên vô tận này.
Thích khách phía trước đổ một vòng, còn lại mấy tên đang che chở một nam tử mặc áo trắng ở giữa.
Thích khách thả bom khói.
Tuyết Yên bị Dương Thạc đè xuống đất.
Nàng nghe thấy Dương Thạc hét lớn: “Bắn!” Mưa tên lại trút xuống ngợp trời.
Tuyết Yên thoáng nghe thấy phòng bên phải có tiếng bước chân.
Sương mù tan đi, giữa sân chồng chất ngọn núi tên, nam tử áo trắng đứng đó như một loài chim.
Phía sau lưng bị đâm mấy trăm mũi tên chỉ chít, áo bào trắng đã biến thành màu đỏ, như một con nhím biến dị.
Hắn đối diện thẳng với cửa phòng phía bên phải, cánh tay giang ra, nét mặt dữ tợn, Tuyết Yên cứ cảm thấy hắn đang bảo vệ thứ gì.
Dương Thạc dặn thị vệ dùng trường thương lật tung núi tên, nhìn thấy còn có người sống nằm cùng một đống thi thể, bị hộ vệ dùng thương đâm xuyên tim.
Tuyết Yên quay đầu đi chỗ khác, lặng lẽ đi vào gian phòng phía bên phải.
Tiêu.Nhạn Quy đang đứng trước cửa sổ để tmở, có một người vừa đi ra từ đó.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...