Máy đen gió lớn Sắc mặt Lê Hiên tối đen, lập tức đứng dậy.
Tuyết Yên cũng tỉnh táo lại, vội mặc y phục.
Lê Hiên nhanh chóng ăn mặc chỉnh tề, Tuyết Yên cùng đi theo đến Trường Thuận cung.
“Nàng ta chết như thế nào?” Lê Hiên hỏi Dương Thụ.
Dương Thụ nói: “Tự sát.” Lê Hiên nắm chặt nắm đấm, tự sát, Đậu Uyển Nhị, ngươi được lắm! Còn chưa tới cổng Trường Thuận cung; Tuyết Yên đã nghe thấy tiếng ồn ào và tiếng khóc bên trong.
Đi vào nội môn, nhìn thấy Đậu Uyển Nhi nằm trên giường, đôi mắt trợn tròn, một tay lộ ra bên ngoài, dưới giường để một con dao khảm bảo thạch.
Trên giường đã thấm đầy máu, ngự y đứng bên cạnh, nhìn thấy Hoàng thượng đến vội quỳ xuống.
“Thế nào rồi?” Lê Hiên hỏi.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, khi vi thần đến nương nương đã không còn nữa.” Ngự y trả lời.
Lê Hiên đứng đó nhìn, có vẻ như không tin lắm.
Tuyết Yên bỏ cánh tay nàng ta vào trong chăn, phát hiện trên ngực phải của nàng ta có vết chu sa đỏ thắm, thủ cung sa.
Nàng ta vẫn giữ tấm thân xử nữ.
Trong phòng bên có tiếng khóc suốt, hai nội thị kéo một a hoàn tới, Tuyết Yên nhìn qua, là Sơn Nguyệt.
“Là ngươi giết nàng ấy đúng không? Ngươi không dám giết công khai, chỉ có thể lén lút phái người giết nàng ấy!” Sơn Nguyệt vừa bị đứt gân tay gân chân, mềm oặt nằm đó nhưng giọng lại rất to.
Nàng ta húng tợn nhìn Lê Hiện chằm cằm; ñhữ muốn xé hắn thành trăm mảnh.
“Nô tỳ ngươi ăn nói hỗn xược gì đó hả!” Cố Phàm giận dữ nói.
“Công chúa sẽ không tự sát! Nàng ấy còn nói với †a ngày mai sẽ tìm đại phu tốt nhất chữa cho ta, làm sao lại tự sát được!” Mát Sơn Nguyệt sưng lên, môi sưng vù.
Một cung nữ khác nói: “Trước khi Uyển quý phi ngủ cứ khóc mãi, nô tỳ cũng không khuyên nổi, không ngờ nương nương lại…” “Truyền lệnh xuống, Uyển quý phi nhớ nhà tha thiết, tích tụ thành bệnh, không chữa được nên chết.
Nếu trong cung có ai đồn linh tinh, giết không tha! Dương Thụ, thông tri Duệ vương truyền tin cho nước Đại Nguyệt đi.” Giọng Lê Hiên khàn khàn trầm thấp, nét mặt uể oải.
Lê Hiên nói khẽ với Điền Minh và Cố Phàm, dặn dò gì đó, sau khi dặn xong, hắn trở lại kéo Tuyết Yên đi ra.
“Nàng hồi cung đi, trẫm muốn yên tĩnh một lát.” Lê Hiên nói với Tuyết Yên.
Tuyết Yên gần như không nhấc nổi chân, một thiếu nữ trẻ trung như vậy đã mất mạng như thế: Nàng nghĩ đến lời Sơn Nguyệt nói, hôm sau nàng †a còn muốn đi tìm đại phu tốt nhất cho Sơn Nguyệt, nàng ta thật sự tự sát sao? Lê Hiên thật sự phái người đi giết nàng ta sao? Không thể có khả năng đó, hắn là Hoàng đế Đại Hưng, muốn giết một người có rất nhiều lý do, không việc gì phải đi giết lén nàng ta.
Tuyết Yên càng nghĩ càng thấy lạ, bèn quay người đi về, nàng muốn hỏi Sơn Nguyệt mấy câu.
Màn đêm tối om, trong Trường Thuận cung tĩnh lặng như một ngôi mộ.
Tuyết Yên đẩy cửa đi vào, bên trong tăm tối, không có một bóng người, trong hơi thở chỉ có mùi máu tanh gay mũi.
“Sơn Nguyệt?” Không có ai đáp.
Tuyết Yên cảm thấy kỳ lạ, nàng rời khỏi nơi này chưa được bao lâu, lẽ nào lại có ma giở trò? Tuyết Yên vốn gan lớn song lúc này cũng hơi rùng mình.
Nàng run rẩy mò mãm vào phòng, phát hiện toàn bộ Trường Thuận cung thật sự không hề có một bóng người.
“Sơn Nguyệt?” Tuyết Yên lại khế giọng gọi một tiếng.
Không có ai trả lời, buồng trong là di thể của Đậu Uyển Nhi.
Tuyết Yên thấy hình như bên ngoài có bóng người, nàng khom lưng đuổi theo, nhìn thấy trên vai mấy người nọ khiêng gì đó đi vội về phía trước.
“Sao Hoàng hậu nương nương lại ở đây một mình?” Bên tai có âm thanh vang lên, Tuyết Yên giật mình kêu lên, va vào cơ thể cứng rắn sau lưng, được người đó dịu dàng đỡ lấy.
“Nương nương, là ta.” Thì ra là Điên Minh.
Tuyết Yên đi đến kéo y phục của Điền Minh: “Ngươi làm ta sợ muốn chết! Phía trước là người của ngươi sao?” Tuyết Yên hỏi.
“Đúng vậy.” Điền Minh trả lời.
Mỗi lần Tuyết Yên nhìn thấy Điền Minh đều cảm thấy an tâm một cách khó hiểu.
Nàng thở phàơ: “Ta còn tưởng là thích khách chứ, người trong Trường Thuận cung đâu? Ta muốn hỏi Sơn Nguyệt mấy câu, ta cứ cảm thấy Uyển quý phi không hề tự sát.” Tuyết Yên nói.
“Nương nương, đừng nghe a hoàn đó nói linh tinh, người được thu xếp rồi.” Điền Minh lạnh nhạt nói.
“Thu xếp ở đâu? Sơn Nguyệt đâu rồi, ta đi hỏi một lát.” “Nương nương, người cũng biết lệnh Hoàng thượng đã hạ mà, thứ lỗi cho vi thần không thể trả lời nương nương.
Đã trễ lắm rồi, mời nương nương hồi cung.” Điền Minh nói.
Một cơn gió thổi đến, sau lưng Tuyết Yên đột nhiên lành lạnh, nàng nhớ ra vừa rồi hình như trên vai những người đó khiêng thứ gì: “Có, có phải ngươi giết hết bọn họ không?” Tuyết Yên hỏi.
Điền Minh ngẩng đầu nhìn trời nói: “Nương nương, khuya lắm rồi, bên ngoài không được an toàn, nương nương hãy hồi cung đi.” “Vì sao, vì sao hắn làm vậy?” Nhịp tim Tuyết Yên hỗn loạn.
Mười mấy người trong phòng cứ thế mà chết saö? “Nương nương, Hoàng thượng làm bất cứ chuyện gì cũng có nguyên nhân, có một số việc không nên quan tâm nhiều, chỉ thêm phiền não thôi.” Điền Minh nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của nàng, lúc này trong mắt nàng lóe lên tia lạnh như đao băng.
Tuyết Yên tức giận quay người trở về, Điền Minh đi theo sau.
“Ngươi đừng đi cùng ta! Cút đi!” Tuyết Yên giận dữ nói.
“Ti chức đưa nương nương hồi cung.” Điền Minh lời nương nương.
Đã trễ lắm rồi, mời nương nương hồi cung.” Điền Minh nói.
Một cơn gió thổi đến, sau lưng Tuyết Yên đột nhiên lành lạnh, nàng nhớ ra vừa rồi hình như trên vai những người đó khiêng thứ gì: “Có, có phải ngươi giết hết bọn họ không?” Tuyết Yên hỏi.
Điền Minh ngẩng đầu nhìn trời nói: “Nương nương, khuya lắm rồi, bên ngoài không được an toàn, nương nương hãy hồi cung đi.” “Vì sao, vì sao hắn làm vậy?” Nhịp tim Tuyết Yên hỗn loạn.
Mười mấy người trong phòng cứ thể mà chết sao? “Nương nương, Hoàng thượng làm bất cứ chuyện gì cũng có nguyên nhân, có một số việc không nên quan tâm nhiều, chỉ thêm phiền não thôi.” Điền Minh nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của nàng, lúc này trong mắt nàng lóe lên tia lạnh như đao băng.
Tuyết Yên tức giận quay người trở về, Điền Minh đi theo sau.
“Ngươi đừng đi cùng ta! Cút đi!” Tuyết Yên giận dữ nói.
“Ti chức đưa nương nương hồi cung.” Điền Minh không tức giận.
Lê Hiên đang ngồi trong Cổ Hoa hiên.
Hắn lấy đai lưng từ trong ngăn kéo ra.
Ðó là đai lưng Đậu Uyển Nhi tự mình làm.
Nền màu đỏ, dùng sợi tơ bảy màu thêu hoa văn Như Ý và hoa Bát Bảo, còn có hoa văn hắn không biết.
Trên đó đính đầy trân châu mã não và phi thúy xanh biếc.
Hắn nhớ tới nàng ấy nói muốn bạch đầu giai lão với hắn.
Không ngờ nàng ấy hi vọng có thể bạch đầu giải lão với hản.
Lê Hiên gọi Dương Thụ: “Khi hạ táng, chôn đai lưng này theo đi.” Lê Hiên nói.
Dương Thụ cầm đai lưng đang định bước ra, cửa lại bị mở toang ra từ bên ngoài, Tuyết Yên xông vào.
“Vì sao, vì sao muốn giết bọn họ?” Tuyết Yên hỏi.
Lê Hiên lạnh lùng nhìn Điền Minh chằm chằm, Điền Minh lập tức quỳ xuống: “Vừa rồi Hoàng hậu nương nương trở về Trường Thuận cung…” Lê Hiên khoát tay áo với bọn họ.
Điền Minh và Dương Thụ lập tức ra cửa.
“Tuyết Yên, nếu như cái chết của Đậu Uyển Nhi truyền đến nước Đại Nguyệt, chắc chắn sẽ dẫn đến phiền phức.
Bây giờ nước Đại Nguyệt vẫn chưa ổn định.
Lúc này không thể xảy ra sai lâm được, trâm không thể mạo hiểm, quyết không được để lan tin Đậu Uyển Nhí tự sát.” “Cho nên giết hết bọn họ sao?” Tuyết Yên run giọng hỏi.
“Đúng, mạng của bọn họ đổi lấy mạng nhiều người hơn cũng đáng.” Lê Hiên chậm rãi nói.
Hán chấp tay đứng đó, oẩm y màu đen, sơn ngươi hẹp dài lóe lên tia sáng, đó là ánh sáng của chứa †ể nhìn xuống tất cả.
Hoặc là, ánh sáng giết chóc.
Ngọn nến trên bàn phản chiếu bóng hán lên tường, hẹp dài thon gọn.
Tuyết Yên chợt cảm thấy Lê Hiên lúc này thật lạ lãm.
Tuyết Yên chậm rãi lui lại.
Lê Hiên đi ra từ sau bàn, đưa tay muốn giữ nàng.
Tuyết Yên liên tiếp lui về sau: “Lời, lời Sơn Nguyệt nói, ta cảm thấy nếu ta là Đậu Uyển Nhi sẽ không tự sát, sẽ nghĩ biện pháp cứu Sơn Nguyệt, chứ không phải tìm tới cái chết, có đôi khi sống còn khó hơn chết.” Tuyết Yên hơi sợ Lê Hiên lúc này, giọng cũng nhỏ đi nhiều.
Lê Hiên nhìn nàng: “Trẫm sẽ điều tra.” Tuyết Yên quay người chạy đi.
Mặt đất rất trơn, mưa rơi lất phất, Dương Thụ và Điền Minh canh giữ ngoài cửa, nàng không nhìn thấy Cố Phàm, chắc là Cố Phàm đi xử lý những thi thể đó rồi, Tuyết Yên nghĩ.
Giết người vào thời tiết này, đêm hôm khuya khoắt, mây đen gió lớn.
Tuyết Yên trượt chân, ngã uych xuống đất.
Điền Minh đưa tay đỡ nàng, Lê Hiên sải bước chạy vội tới, bế Tuyết Yên, bước nhanh đến Vong Ưu cung.
“Yên Nhi, đừng sợ trầm.
Trâm vĩnh viễn sẽ không hại nàng.” Hán ôm chặt Tuyết Yên vào lòng, căm cọ vào trán nàng, khẽ giọng nói thì thào.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...