Phi tử trong cung thường thấy đác sủng và thất sủng nhất.
Lưu Tuệ vô cùng thông minh, nàng ta chưa từng đắc sủng, cũng chưa từng thất sủng.
Nàng ta giống nữ quan trong cung hơn.
Nàng ta mới là người thông minh nhất nhanh nhạy nhất, cũng là người có thể đi cùng Lê Hiên xa nhất.
Cuộc đời của Lê Hiên quá đặc sắc, hắn muốn quá nhiều, thật ra bọn họ đều không thể khống chế.
Tuyết Yên nghĩ đến chính nàng, luôn muốn có được tình yêu của Lê Hiên, song vết thương luôn chồng chất, khiến bản thân thương tích đầy mình.
Tiết Đoan Ngọ, mỗi cung đều được phát bánh chưng, trứng gà và rượu hùng hoàng.
Trong cung không mở tiệc chiêu đãi đại thần, chỉ có Hoàng thượng dùng chung bữa tối với các phi tử hậu cung.
Tuyết Yên không tham gia.
Dương Thụ có qua mời nàng một lần, nàng lấy cớ cơ thể khó chịu không qua.
Tuyết Yên tự mình nấu trong phòng bếp, đã lâu rồi nàng không xuống bếp.
Nàng nấu toàn món chay, rồi bảo Tiểu Quý Tử lấy bình rượu hoa quế ủ từ năm ngoái dưới cây táo.
Cát Tường vừa dọn bàn vừa nhíu mày, thở dài.
“Muội sao vậy?” Tuyết Yên hỏi.
Cát Tường nhìn Tuyết Yên, hồi lâu sau nói: “Nương nương, nô tỳ có mấy câu nhịn rất lâu, có gì không đúng xin nương nương đừng trách tội.” “Muội nói đi.” Tuyết Yên đổ rượu hoa quế vào trong chén cho mọi người.
Cát Tường nói: “Nương nương, bây giờ người là Hoàng hậu, vì sao người không đi tiệc tối trong cung? Bây giờ trong lòng mọi người, vị trí Hoàng hậu như là Tuệ quý phi vậy.
Hoàng thượng đối xử với rigười éững rất tốt, vì sao người không thể cúi thấp đầu một chút, lấy lòng Hoàng thượng vậy.
Người cũng biết cuộc sống trong cung tốt hay xấu đều dựa vào một câu nói của Hoàng thượng.” Tuyết Yên cười cười, nàng hiểu sự lo lắng của Cát Tường.
“Mọi người cùng ăn đi, đừng chia tôn ti, cùng nhau náo nhiệt nào.” Tuyết Yên bưng chén uống một ngụm rượu.
“Cát Tường, có lẽ ta không giống người khác, ta chỉ muốn có được tình yêu thật tâm của Hoàng thượng, còn lại chia cho người khác đi, như vậy mới có thể cân bằng.” Cát Tường nói: “Nhưng rõ ràng nương nương có thể có được ân sủng của Hoàng thượng, còn có thể chưởng quản hậu cung.” “Dù sao nơi đây cũng là hoàng cung, hắn là Hoàng thượng.
nếu như Hoàng thượng độc sủng một người, chắc chán sẽ ảnh hưởng đến trên triều.” Tuyết Yên chậm rãi nói.
Cát Tường quỳ xuống dập đầu: “Nô tỳ đã hiểu rồi, là tầm mắt nô tỳ thiển cận, nghĩ quá ít, xin nương nương tha thứ cho nô tỳ.” Tuyết Yên kéo hàng ấy dậy: “Muội cũng là vì tốt cho ta thôi.
Tachỉ ao ước cuộc sống đơn giản, nếu như bây giờ ta có chức trách của Tuệ quý phi, sao có thể sống tự tại như này được? Chúng ta theo như nhu cầu chẳng lẽ không tốt hơn sao? Tới đây đi, hôm nay không say không nghỉ.” Cát Tường nói: “Tổ mẫu của nô tỳ từng nói, có một kiểu nữ nhân, cho dù đến tám mươi tuổi, cũng vẫn giữ được trái tim thiếu nữ, chí tình chí nghĩa, đơn giản đáng yêu, có lẽ là nói tính cách của nương nương.
Hôm nay nô tỳ mới hiểu được.” Tuyết Yên cười: “Đây chỉ là cái cớ cho việc ta kém cỏi thôi, ta không có năng lực làm được điều mình thích, chỉ khiến mọi người hài lòng được đến thết” Mọi người uống thoải mái, đã lâu rồi trong Vong Ưu cung không náo nhiệt như vậy.
Hôm sau, Lưu Tuệ đến Vong Ưu cung.
“Hoàng hậu nương nương, đây là vật phẩm cần chuẩn bị mua sắm cho tiệc mừng thọ của Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương xem xem còn cần chuẩn bị gì nữa không?” Lưu Tuệ hỏi.
Tuyết Yên nhìn lướt qua: “Hoàng thượng để ngươi chủ trì tiệc mừng thọ của người thì ngươi không cần hỏi ta.” Lừu Tuệ nói: “Trước kia là vĩ cơ thể nương nương không tốt, bây giờ Hoàng hậu nương nương đã bình phục, thần thiếp cũng nên giao ra thôi.” Tuyết Yên cười nói: “Để ngươi chủ trì hậu cung là Hoàng thượng, chứ không phải ta, ngươi không cần nói với ta những chuyện này.
Hơn nữa ngươi quản lý hậu cung rất tốt.
Chí ít còn tốt hơn ta.
Yên †âm đi, ta thật sự không quan tâm những chuyện này đâu.” Tuyết Yên duỗi tay cầm tay Lưu Tuệ.
“Ngươi cũng biết, ta không am hiểu xử lý những chuyện vụn vặt này.
Vả lại, bản thân ta cũng không thích.
Ngươi có thể phân ưu giúp Hoàng thượng, để cho †a có thể yên tâm tĩnh dưỡng, ta thật sự rất cảm ơn ngươi.” Tuyết Yên chân thành nói với Lưu Tuệ.
Nàng và Lưu Tuệ không có khúc mắc lớn.
Lúc trước từng có hiểu lầm vì chuyện Lưu Tuệ chảy thai, sau khi hiểu lầm được gỡ bỏ, hai người cũng không tiếp xúc nhiều.
Lưu Tuệ không thân thiết với ai.
Nàng ta là nữ nhân vô cùng thông minh.
Tuyết Yên lại rất tôn trọng nàng ta.
Lưu Tuệ cũng biết, Tuyết Yên đơn giản hơn Nhan Hương và Quan Duyệt nhiều.
Mặc dù trong hậu cung không có khả năng có chân tình vĩnh viễn.
Tiệc sinh nhật eủa Lê Hiên náo nhiệt hơn tiết Đoan Ngọ.
Yến hội có rất nhiều người tới.
Ñgoại trừ Bạch Thiếu Đình và Giang Duệ chia nhau ở nước Đại Nguyệt và nước Đại Hạ, quan viên triều đình khác gần như đến hết.
Vừa qua buổi trưa, Cát Tường đã gấp gáp điểm trang cho Tuyết Yên, Tuyết Yên cười nói: “Mặc dù hôm nay có yến hội, nhưng đừng trang điểm quá diễm lệ” Từ lần trước Lê Hiên trở về, chưa từng tới Vong Ưu cung.
Tuyết Yên biết hắn đang tức giận.
Đứa con trong bụng Nhan Hương không phải là của hán, mặc dù giữa hán và Phạm Tinh có ân oán không nói rõ được, nhưng chuyện này đối với Lê Hiên tâm cao khí ngạo mà nói, đúng là không cách nào mở miệng, huống chỉ, hãn còn là Hoàng thượng.
Cho nên hắn mới không lựa lời nói nàng và Lê Kiệt.
Nhưng hắn lặng lẽ nạp Tiêu Nhạn Quy làm phi tử, cũng là chính trị sao? Trong lòng Tuyết Yên cũng mọc gai.
Hôm nay nàng mặc váy gấm đỏ.
Bình thường Tuyết Yên rất ít y phục mặc diễm lệ như thế.
Da thịt trắng nõn, tô điểm môi hồng răng trắng, vô cùng kiều diễm.
Nàng là Hoàng hậu, tuổi lại nhỏ nhất trong phi tần hậu cung, mặc dù tâm cảnh của nàng đã trải qua tang thương.
Thời tiết tháng năm cảnh xuân tươi đẹp.
Hoa đẹp người cười.
Lê Đồng đến đây từ sớm.
“Yên tẩu tẩu, tẩu đẹp quá! Nhiều ngày không gặp mà tẩu càng mê người hơn!” Lê Đồng nhìn Tuyết Yên từ trên xuống dưới, cực kỳ hâm mộ.
.
Tuyết Yên nói: “Công chúa mới xinh đẹp, ta đã già rồi” Lê Đồng mặc váy màu xanh nhạt, xinh xân động lòng người.
“Chuyện của Giang Duệ, thật ra hoàng huynh công chúa đã đồng ý, chỉ là người muốn Giang Duệ kiến công lập nghiệp, mới có thể có tư cách cưới công chúa.
Giang Duệ cũng có ý này.” Tuyết Yên kéo tay Lê Đồng nói.
Lê Đồng đỏ m: nói với ta.” “Ta hiểu mà.
Giang Duệ cũng đã Hai người tay nắm tay đi đến Minh Quang điện.
Lê Hiên và chúng đại thần đã đến.
Hắn ngồi ở đó, đang khẽ giọng nói gì đó với Lưu Tuệ.
Nội thị xướng lên: “Hoàng hậu nương nương giá lâm!” Mọi người đứng dậy thi lễ.
Tuyết Yên nhìn thấy Lê Hiên liếc mắt nhìn nàng, mặt lại quay sang một bên.
Tuyết Yên đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn.
Ngồi bên phải nàng là Đậu Uyển Nhi.
Nữ tử nghĩ trăm phương ngàn kế muốn gả cho Lê Hiên, lại bị Lê Hiên giết phụ huynh.
Lúc này nàng ta yên tĩnh như nước, trên mặt cười thản nhiên.
Tâm cảnh lúc này của nữ tử dị quốc ra sao đây?? Nghe nói khi nàng ấy mới trở về từ nước Đại Nguyệt, không chịu gặp ai, còn từng tuyệt thực, bây giờ đã nghĩ thông suốt rồi sao? Ngồi dưới Đậu Uyển Nhi là một nữ tử xa lạ, làn da trắng nõn, mắt sáng như sao.
Tuyết Yên hiểu rõ, nhất định đó là Hòa phi Tiêu Nhạn Quy vừa nạp.
Lê Hiên chỉ nói chuyện với Tuệ quý phi bên trái hắn và bàn luận nhàn hạ với đám đại thần.
Hân vẫn còn tức giận.
Tuyết Yên nhìn dáng vẻ hản lạnh nhạt với nàng, cũng rất muốn nổi giận, nhưng nghĩ tới hôm nay là sinh nhật hắn đành nhịn.
Mặc dù hắn không để ý tới nàng, song vẫn gắp thức ăn, lẳng lặng gắp đầy đĩa cho nàng.
Hắn mặc cẩm y vàng sáng, mắt phượng hẹp dài chứa ý cười, có vẻ tâm trạng rất tốt.
Yến tiệc bắt đầu, mọi người đứng lên cùng chúc.
Hoàng thượng phúc thọ dài lâu.
Hắn giơ cao chén lên, nhận lời chúc phúc của mọi người, cười lớn tiếng.
Bây giờ tuy có chiến loạn, nhưng mấy vụ chiến tranh này không gây họa tới bách tính, bách tính vẫn an cư lạc nghiệp như cũ.
Bên ngoài phồn hoa như gấm, trong Minh Quang điện ấm áp.
Tuyết Yên đứng bên cạnh hắn, ngửi mùi thanh đàn thoang thoảng, đột nhiên nghiêng đầu nhìn hắn.
Nam nhân đứng bên cạnh có khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt như sao, mũi cao thẳng, mày như Kiếm, trường bào vàng sáng ung dung cao quý.
Nam nhân này là nam nhân của ta.
Tuyết Yên nhìn hán, vừa thân thiết vừa xa lạ.
Mọi người chen nhau mời rượu cho Hoàng thượng.
Đậu Uyển Nhi lại giơ chén rượu lên, cao giọng nói với Tuyết Yên: “Hoàng hậu nương nương, nghe nói phụ thân nương nương cũng bị Hoàng thượng giết chết, không biết sao Hoàng hậu có thể thản nhiên đối mặt với Hoàng thượng, còn ân ái như thế vậy? Thần thiếp rất muốn học hỏi.” Câu này vừa thốt ra, mọi người nghe thấy đều biến sắc.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...