Tuyết Yên đột nhiên thấy lạnh lòng, trước giờ nàng chưa từng thấy Lê Hiên như này.
Nàng từng thấy Lê Hiên cười đùa tí tửng, vẻ mặt cợt nhả, cho dù ở kiếp trước cũng chưa từng thấy hản lạnh lùng nghiêm nghị như vậy.
Mặc dù hắn không yêu mình, nhưng hắn đối xử với mình cũng coi như ôn hoà hiền hậu.
Ngày cưới, hán lại muốn đánh a hoàn của nàng.
Đâu mới thật sự là hắn đây? Lập Hạ đã bị thương nặng, nếu còn bị đánh, không chết cũng tàn phế.
Tuyết Yên quỳ xuống: “Vương gia, tỳ nữ không hiểu quy củ là lỗi của Tuyết Yên, Tuyết Yên sẵn lòng nhận trừng phạt thay bọn họ.” Lê Hiên hơi sững lại, cười nhẹ: “Tuyết Yên, vì hai nô tỳ, đừng tùy tiện thăm dò ranh giới cuối cùng của bản vương.
Hôm nay là ngày thành hôn của ta và nàng, nàng đã không cần tôn nghiêm, vậy ta cũng không cho nàng nữa.
Nô tỳ không hiểu quy.
củ, đúng là có liên quan đến chủ tử.
Chờ đánh bọn họ xong, ta sẽ phạt nàng!” “Trong mắt vương gia, bọn họ chỉ là hai nô tỳ, nhưng trong lòng Tuyết Yên, bọn họ là người thân nhất của thiếp.” Tuyết Yên mặc áo cưới màu đỏ quỳ ở nơi đó rất chướng mắt.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, chấp hành đi!” Lê Hiên không nhìn nàng nữa.
“Vương gia, ở đây Yên Nhi chỉ có hai a hoàn này, vương gia tha mạng, vương gia… Lê Hiên! Ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa, không thèm hỏi rõ xanh đỏ đen trắng.
Uổng cho ngươi là vương gia nước Đại Hưng, vì lập uy cho người trong lòng ngươi mà chèn ép tiểu thiếp, đúng là tiểu nhân!” Tuyết Yên không thèm quan tâm nữa.
Chú ý cẩn thận thì thế nào, kiếp trước, nàng nhẫn nhịn, nịnh bợ, cẩn thận, song vẫn phải nộp mạng! Xung quanh yên tĩnh trong nháy mắt.
Ngực Quan Duyệt cũng không còn đau nữa, ngây người nhìn Tuyết Yên.
Lê Hiên nheo mát lại, chậm rãi đi tới nắm cằm Tuyết Yên: “Rất tốt.
Tuyết Yên, nàng còn gì bất mãn với ta thì nói ra đi.
Bất kể nàng là con gái của ai, bây giờ nàng cũng là trắc phi của ta! Hai a hoàn này hôm nay nhất định bị đánh, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, đánh ngay ở đây đi!” “Chuyện hôm nay, ai dám truyền đi, lập tức đánh chết!” Lê Hiên nhìn đám a hoàn và người hầu.
Có người lấy ghế ra, giữ chặt hai a hoàn, bắt đầu đánh.
Tuyết Yên nghe thấy tiếng gậy đánh vào thịt, lảo đảo chạy tới ghé vào người Lập Hạ: “Lập Hạ đã bị ngươi đá đau rồi, không thể bị đánh nữa!” Trong mắt Lê Hiên chứa sát khí, nắm chặt tay.
Bao năm qua không ai dám mắng hắn như thế.
“Vương gia, hay là thôi đi, nhiều người nhìn như vậy, thần thiếp đã không sao nữa rồi.” Quan Duyệt rúc vào người Lê Hiên, thấp giọng nói.
“Bản vương muốn để bọn họ biết; ái mới là vưỡng phi trong phủ An vương, nàng đừng quản!” Hản đi lên trước, xốc Tuyết Yên lên, ấn huyệt vị của nàng, ném xuống đất.
Tuyết Yên không nhúc nhích nữa.
Nàng nắm chặt tay, cả người run lên: “Chọc vương phi nổi giận là bọn a hoàn đánh nhau, nếu đã đánh nhau, hai bên đều có tội, vì sao chỉ đánh a hoàn của ta?” “Ta đánh bọn họ là vì muốn cho bọn họ biết, bất kỳ thời điểm gì cũng không được trái ý vương phil Không liên quan đến đúng sai! Ngươi hiểu chưa?” Giọng Lê Hiên lạnh lếo.
“Tiểu thư, bọn muội không sao, tiểu thư đừng cãi nhau với vương gia, hôm nay là ngày vui của tiểu †hư mà” Giọng Tiếu Xuân thê lương.
Tuyết Yên rơi nước mắt.
“Lê Hiên, ta hận ngươi.
Đừng đánh bọn họ nữa, đánh bốn mươi cái bọn họ sẽ chết mất.
Ngươi còn không dừng tay, ta sẽ chết cho ngươi xem!” Nàng liều chết căn mạnh vào lưỡi mình, lập tức †rong miệng máu me đầm đìa! Nàng bị đau hít một hơi; đang định cân mạnh cái nữa thì căm bị năm chặt.
Tuyết Yên vừa tức vừa sốt ruột, tim nhói đau, không còn tri giác nữa.
Đến khi nàng tỉnh lại đã gần nửa đêm: “Yên phu nhân tỉnh rồi! Mau đi báo cho vương gia.” Giọng nói êm tai của một a hoàn.
“Tiếu Xuân và Lập Hạ đâu? Bọn họ, bọn họ thế nào?” Nàng thật sự sợ nghe thấy tin dữ bọn họ không còn nữa.
“Vương gia nói để hai vị tỷ tỷ dưỡng thương trong phòng, sai Vân Hương và Tập Hương hầu hạ phu nhân mấy ngày nay.
Muội là Vân Hương, Tập Hương đã đi báo tin cho vương gia.” “Bọn họ bị thương nặng không? Ta đi xem sao.” Tuyết Yên ngồi dậy, chân vừa chạm xuống đất lập †ức kêu đau.
Nàng cúi đầu nhìn, trên chân quấn băng rất dày.
“Phu nhân, vương gia không cho phu nhân xuống giường, bảo phu nhân dưỡng thương cho tốt.” Tuyết Yên đi thẳng ra phía ngoài, Vân Hương tới dìu nàng.
Sau lưng nàng vang lên tiếng bước chân, mùi thanh đàn thoang thoảng bay tới.
Tuyết Yên biết Lê Hiên tới, nàng không quay đầu, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Nàng bỗng dưng bị bế lên: “Tính cách nàng như này không sống nổi hai tháng ở nhà cao cửa rộng đâu! Còn bước nữa chân sẽ tàn phế đấy!” Giọng Lê Hiên lạnh lẽo.
“Phế thì cũng phế ở phủ An vương!” Tuyết Yên rưng rưng trong mắt, nàng cố đè nén.
Lê Hiên vung tay lên, bọn a hoàn lập tức ra ngoài, đóng cửa lại.
Hản ném nàng xuống giường: “Ta chỉ cho đánh Lập Hạ hai mươi cái, còn lại ngày mai bổ sung.” “Hai mươi cái đã đủ lấy mạng của nàng ấy rồi, không thể đánh nữa! Ta muốn đi thăm nàng ấy.” Tuyết Yên đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Lê Hiên túm lấy nàng, bóp chặt cổ nàng: “Nàng đúng là muốn chết! Vậy thì cầu xin ta đi, cầu xin ta †a sẽ tha cho nàng ta.
Hoặc là, hầu hạ ta cho tốt, gia mà vui, không chừng có thể tha cho nàng ta đấy.” Tuyết Yên ngã xuống giường.
“Chẳng phải nàng đau lòng cho tỳ nữ của nàng $aö, chút chuyện này mà cũng không làm được.
cho nàng ta à? Huống hồ đêm nay còn là ngày cưới của ta và nàng đấy.” Hắn đưa tay kéo nàng đến gần hắn, bàn tay đặt lên người nàng chuẩn xác.
Cơ thể Tuyết Yên run lên.
Nàng là người tái sinh, không phải không hiểu chuyện chăn gối, có điều nét mặt tùy ý đùa bỡn đó khiến nàng cảm thấy nhục nhã.
Hơn nữa nàng có thể ngửi thấy mùi của nữ nhân khác trên người hán.
Hắn thấy nàng ngồi ngây ra đó, tay rời khỏi người nàng, đẩy nàng ra: “Nàng đã không bằng lòng thì quên đi.” Hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Tuyết Yên bỗng ôm lấy hắn, hôn lên môi hắn.
Hắn hơi nghiêng đầu đi.
Tuyết Yên rơi nước mắt, thì ra hắn chán ghét nàng.
“Nàng biết đây không phải điều ta muốn.” Ánh mắt Lê Hiên bốn cợt.
“Có thể bỏ thuốc cho ta ở đại điện, Tuyết gia cũng tốn nhiều tâm tư, đã tốn tâm tư để gả nàng cho ta, vậy dù gì nàng cũng nên thể hiện cho tốt đi chứ!” Ánh mát của hắn mập mờ lỗ mãng, võ nhẹ khuôn mặt nàng.
Thì ra hán luôn cho rằng là Tuyết gia hùa nhau hãm hại hắn.
Thì ra hắn cưới nàng là do tương kế tựu kế.
Tuyết Yên cười lạnh, đứng thẳng người, chậm rãi cởi váy của mình, chăm chú nhìn hán.
Ánh mắt hắn thâm sâu, nhếch môi: “Mặc dù tính cách hơi mạnh mẽ, nhưng dáng người không tệ.” Nàng nhìn hắn cởi huyền y trên người, ôm nàng đi đến bên giường.
Hản không hề vuốt ve nàng, hán thậm chí không nhìn khuôn mặt nàng.
Nàng mím chặt môi, siết chặt chăn dưới người.
Mà ánh mắt của hắn xa cách lạnh lùng, thâm trầm uám.
Hản phủ trên người nàng, song không yêu nàng, nam nhân có thể phân biệt tình yêu và tình dục vô cùng rạch ròi.
Cơ thể Tuyết Yên run lên, chẳng lẽ phải dây dưa cả đời như thế sao? Kiếp trước, bởi vì nàng yêu, mà Lê Kiệt không yêu nên nàng hèn mọn như bụi băm.
Kiếp này thì sao? Hán vẫn không yêu, thế nhưng Tuyết Yên đột nhiên nghĩ, con đường duy nhất để phá vỡ lời nguyền này là phải khiến hắn yêu nàng.
Để Lê Hiên yêu mình, có khả năng không? Hắn đã có người trong lòng rồi.
Một cơn đau thấu xương khiến nàng ngừng suy nghĩ, trong đầu bỗng chốc trống rỗng.
Nàng hít sâu một hơi, rốt cục mở đôi môi đóng chặt ra, bởi vì đau, tay nàng bất giác vịn vào hông hắn.
Hán ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mát đùa cợt.
Hình như hắn không hề để ý khiến nàng đau.
Song hắn lại như cực hiểu chuyện chăn gối, như mèo vờn chuột.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...