Đêm tối sương dày đặc, Thanh soái một mình đứng giữa giáo trường đại doanh
trống rỗng, yên lặng nhìn vầng minh nguyệt trên không, Thanh nhi, chẳng
nhẽ con thật sự không còn lời nào để nói với ta sao?
“Đoạn Thanh, lão nô thật sự nhìn lầm ngươi rồi.” Thanh âm của Đỗ y quan bỗng nhiên vang lên.
“Hôm nay thất vọng về ta đâu chỉ có một mình ngươi?” Thanh soái cười nhẹ.
Đỗ y quan lắc đầu: “Ngươi năm đó, vì công chúa mà có gan kháng chỉ nghịch
thiên, mà ngươi hôm nay lại vì tính mạng mà ngay cả một câu cũng không
dám nói, chẳng lẽ ngươi lại nhẫn nhịn để An Lộc Sơn khi phụ công chúa
sao?”
Nắm chặt hai nắm đấm, Thanh soái khẽ ho khan vài tiếng: “Lúc này, không thể không nhẫn.”
“Hay cho một câu không thể không nhẫn!” Tử Thanh bỗng nhiên căm hận quát lên một tiếng.
Mặt mày Thanh soái dãn ra: “Thanh nhi, chung quy con cũng tới.”
“Ta tới hay không thì có gì khác biệt? Ngài có thể không nhận ta, nhưng vì
sao ngay cả nương cũng không dám nhận?” Những lời nghẹn trong lòng cả
ngày trời rốt cục Tử Thanh cũng hỏi ra lời: “Vì sao phải lạnh lùng bạc
bẽo như thế?”
Thanh soái thở dài, từ trong lòng lấy ra một cái hổ phù bằng đồng xanh, đột
nhiên nhét vào tay Tử Thanh, thanh âm trầm thấp xuống: “Ta ở Đột Quyết
nhiều năm như vậy, bắt đầu từ ngày gặp gỡ Huyền Hoàng công chúa, ta chỉ
biết rằng nàng muốn chính là phiến thiên hạ này…”
“Có quan hệ gì tới ta đâu?” Tử Thanh lạnh lùng sẵng giọng.
“An Lộc Sơn tạo phản đã là điều tất nhiên, triều Lí đã khó có thể vãn hồi,
trận loạn thế này thủy chung cũng sẽ tới, nhưng mà, Thanh nhi, nếu sau
loạn thế lại có thêm một phen loạn thế khi Huyền Hoàng muốn tranh giành
thiên hạ, vậy những bá tánh bình dân sẽ rất đáng thương.” Thanh soái nắm tay lại, đem hổ phù lạnh như băng cùng bàn tay Tử Thanh đều siết chặt:
“Tuy rằng con không phải binh sĩ, nhưng mà cha tin tưởng con có tài cán
vì cha mà đảm đương phần trách nhiệm này. Hổ phù này là ta bí mật tạo
ra, trong số mười vạn đại quân Đột Quyết, có ba vạn binh mã là tâm phúc
của ta, ngày sau nhìn thấy hổ phù, tất nhiên sẽ đối với con nói gì nghe
nấy.”
“Vậy còn không bằng hiện tại giết chết An Lộc Sơn!” Tử Thanh hung hăng nói.
“Giết một An Lộc Sơn, thế gian này sẽ có An Lộc Sơn thứ hai, thứ ba, thậm chí là thứ tư xuất hiện, Lí – Đường ngu ngốc, nếu không thừa dịp này để
giáo huấn thì vạn lần sẽ không tỉnh ngộ, An Lộc Sơn chính là nhát chùy
mạnh mẽ làm thức tỉnh vương thất Lí Đường vốn sống cuộc sống túy sinh
mộng tử*, nhất định phải giữ tốt cái mạng của hắn.” Thanh âm Thanh soái
tuy nhỏ, nhưng từng tiếng gằn rơi vào lòng Tử Thanh cùng Đỗ y quan, lại
gây ra chấn động bất đồng.
(*Nghĩa đen: Sống ở trong cuộc say, chết ở trong chiêm bao.
Nghĩa bóng: Nói một kẻ sống không có lí tưởng gì, sống bụi chết bờ)
“Lúc này đây An Lộc Sơn tạo phản đi xuống phía nam, tất nhiên sẽ thẳng đến
Lạc Dương, Đông Đô một khi bị hủy, Trường An cũng chỉ có Đồng Quan là có thể trú đóng, nhưng mà An Lộc Sơn nhiều năm kinh doanh, tính cả hơn
mười bộ lạc phương bắc thì ước chừng hắn có hai mươi vạn đại quân, Đồng
Quan sớm hay muộn cũng sẽ bị phá, cho nên Lạc Dương chính là mấu chốt để xoay chuyển càn khôn, phải vận dụng ba vạn tinh binh đánh một trận này
như thế nào thì phải dựa vào con!” Thanh soái nghiêm nghị nhìn Tử Thanh: “Thân là nữ nhi của Thanh soái, con trăm ngàn lần không thể làm cho cha thất vọng!”
“Cha…” Tử Thanh nhìn mặt Thanh soái, bỗng nhiên cảm thấy, tựa hồ cho tới bây giờ cũng chưa từng hiểu rõ hắn.
“Có một tiếng này của con, cha đi cũng bình yên.”
“Cha người muốn làm gì?” Tử Thanh kinh hãi hỏi.
“Tất nhiên là học theo con, hoang đường một lần, ta muốn mang mẫu thân của
con đi, rời thật xa nơi này.” Thanh soái thản nhiên cười: “Đợi sau khi
chúng ta đào tẩu rồi, Thanh nhi, con phải nhớ lấy không thể chờ lệnh
truy kích chúng ta, Huyền Hoàng người này đến tột cùng thì tâm kế sâu
đến đâu, ai cũng không biết được, con phải bảo vệ mọi người trong doanh, có rất nhiều thời điểm, chỉ có thể nhẫn nhịn, sau đó chờ đợi thời cơ
bình yên cứu bọn họ ra.”
“Cha…” Bỗng nhiên một cỗ chua xót trào lên trong lòng, hai mắt Tử Thanh ứa lệ.
“Tiểu công chúa còn chưa tới thời điểm có thể một mình đối mặt, Đoạn Thanh,
trận chiến ở Lạc Dương còn phải cần hai ngươi phụ tử đồng lòng, lão nô
có một kế này, nhất định có thể bảo vệ công chúa bình an thoát khỏi ma
trảo của An Lộc Sơn.” Đỗ y quan bỗng nhiên mở miệng, nhìn Đoạn Thanh:
“Chỉ là lần này, ngươi đừng làm cho công chúa thất vọng nữa.”
“Kế gì?”
“Đoạn Thanh, nhớ rõ chờ lệnh từ ta, cứ cho là lão nô đưa một phần hạ lễ giúp
phu thê các ngươi đoàn tụ.” Bỏ lại những lời này, Đỗ y quan thản nhiên
cười: “Kiếp này của công chúa quá mức truân chuyên, Đoạn Thanh, ngươi
phải hảo hảo thương yêu nàng.”
Từ trong túi trên người lấy ra một chiếc ngân châm, Đỗ y quan khẽ ho một
tiếng: “Nhân sinh trôi qua rất mau, không có mấy lần mười năm, nhớ lấy
hai chữ ‘trân trọng’.” Xoay người đi về phía doanh trướng Đoạn phu nhân, lại nhịn không được mà chảy xuống hai hàng nhiệt lệ.
Công chúa, lần này, tha thứ cho ta bất kính với người.
“Có phải Đỗ tiên sinh đi nhầm doanh trướng không, nơi này là doanh trướng
của phu nhân An đại nhân mà.” Tướng sĩ thủ vệ hai bên đều nhìn hắn.
Ngân châm bất ngờ đâm ra không kịp phòng thủ, còn không kịp phản ứng, hai gã tướng sĩ Đột Quyết dĩ nhiên đã ngã xuống đất.
Từng bước đi vào doanh trướng, nháy mắt lúc bức rèm buông xuống, Đoạn phu
nhân hét thảm một tiếng làm bừng tỉnh mọi người đang trong giấc ngủ say.
“Bảo hộ công chúa!”
Mấy ngàn tướng sĩ Đột Quyết dĩ nhiên đã bao vây chặt chẽ doanh trướng này.
“Ha ha ha…” Thảm thiết cười lớn, Đỗ y quan nghiêm nghị vén rèm mà ra.
“Rốt cuộc ngươi đã làm gì?” Thanh soái cùng Tử Thanh theo sát đến nơi hoảng hốt hỏi.
“Giết nàng a…” Thản nhiên, Đỗ y quan thoáng giơ lên chiếc ngân châm nhuốm máu trước mặt mọi người: “Lão nô một thân cơ khổ, đến già còn chưa có nhi
tử, tất cả đều là do tên nghịch tặc họ An kia ban tặng, dựa vào cái gì
mà hắn có thể một nhà đoàn tụ?” Nói xong, ánh mắt bắn thẳng về phía Tử
Thanh, ngân châm trong tay đột nhiên phóng tới: “Ta cũng muốn ngươi
chết!”
“Tử Thanh!” Nhã Hề ở doanh trướng bên cạnh vừa mới vén rèm lên liền nhìn
thấy một màn như vậy, không tự chủ được mà kinh hãi lao tới, Tử Thanh
nàng không thể có chuyện gì được.
“Thanh nhi cẩn thận!” Đột nhiên đẩy Tử Thanh ra, ngân châm bắn vào không khí.
Tử Thanh lảo đảo một cái, ôm lấy Nhã Hề đang gục trên người mình: “Nhã nhi, nơi này nguy hiểm, nàng cần phải cẩn thận.”
Hoảng loạn kiểm tra thân mình Tử Thanh từ trên xuống dưới, Nhã Hề kinh hãi hỏi: “Nàng không có việc gì, thật sự không sao chứ?”
“Ta không sao…chỉ là nương…”
“Ngươi cho là ngươi tránh được sao?” Ba mũi ngân châm lại hung hăng miết trong lòng bàn tay, Đỗ y quan trừng trừng nhìn Tử Thanh: “Họ An! Nạp mạng
đi!”
“Bắt hắn cho bản cung!” Thanh âm Huyền Hoàng công chúa bỗng nhiên vang lên.
Ánh mắt Đỗ y quan bỗng lóe lên ác độc, ba mũi ngân châm trong tay đột nhiên bay về phía Huyền Hoàng công chúa: “Chó Đột Quyết! Vọng tưởng xâm phạm
non sông Đại Đường ta, nạp mạng đi!”
Đột Vân rút kiếm đánh bay ngân châm: “Chúng tướng nghe lệnh, loạn thương đâm chết!”
“Muốn giết ta, không dễ như vậy!” Rút ra bốn mũi ngân châm cuối cùng từ trong túi, Đỗ y quan ném tới tướng sĩ bên trái, bốn thanh âm thảm thiết vang
lên, Đỗ y quan tiến lên một bước, đoạt một thanh trường thương, cường
ngạnh xé rách một lỗ hổng giữa trùng trùng bao vây.
“Công chúa, vi thần xin đi bắt hắn!” Thanh soái bỗng nhiên mở miệng.
“Được!”
Thanh soái đoạt lấy trường thương trong tay một tên tiểu tốt ở bên cạnh, chạy về phía Đỗ y quan, ngươi đối với Thường nhi thâm tình đến mức nào mới
có thể dùng tính mệnh để đổi cho nàng được trọng sinh như vậy đây.
Trường thương đâm thẳng, Thanh soái ngăn cản đường đi của Đỗ y quan, lại chạm
phải một mạt thản nhiên cùng kiên quyết trong ánh mắt hắn: “Đoạn Thanh,
ngươi thân là người Đại Đường, thế nhưng lại vì Đột Quyết làm việc,
không biết xấu hổ mà giết con dân Đại Đường!”
“Huyền Hoàng công chúa đối với ta có ơn tri ngộ, Đoạn Thanh suốt đời khó quên, so với Hoàng đế Đại Đường thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần!”
“Khụ khụ…” Đỗ y quan bị cán thương của Thanh soái quét trúng ngực, không
khỏi ho khan một trận: “Chó săn! Đến đây đi, có gan thì giết gia gia
ngươi!”
“Ta thành toàn cho ngươi!” Một cỗ bi thương trào lên trong ngực, Thanh soái một thương đâm ra, nụ cười thản nhiên kia của Đỗ y quan đập vào mắt, đa tạ ngươi thành toàn, kiếp này ta nợ ngươi một mạng, kiếp sau ta sẽ trả
cho ngươi.
Công chúa, lão nô đi…
Trường thương đâm vào cổ họng, một thương lấy mạng.
Thân mình Thanh soái đột nhiên run lên, đứng ngây ra như gỗ.
“Đỗ…Đỗ…” Tử Thanh nghẹn ngào, không dám gọi ra lời.
“Sư phụ!” Thanh âm Hoắc Hương vang lên, chỉ thấy nàng liều lĩnh xông đến: “Rốt cuộc sao lại thế này? Sao lại thế này?”
Ánh mắt lạnh thấu xương của Huyền Hoàng công chúa nhất nhất đảo qua tất cả
mọi người, thân phận của Đỗ y quan nàng cũng biết, làm Đại Đường Đông
cung mật thám, đã biết An Lộc Sơn sắp khởi sự nên liều chết ngăn cản,
điều đó là có khả năng, huống hồ lại bị An Lộc Sơn thiến không còn là
nam tử nữa, oán khí tích tụ hơn mười năm, một lần bùng nổ cũng có
thể…Chỉ có điều, vì sao lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng?
“Mau chóng truyền quân y tới xem Đoạn phu nhân.” Huyền Hoàng công chúa mau
chóng hạ lệnh, nếu như nàng chết thật, như vậy có lẽ là bản cung cả
nghĩ…Nếu ái thiếp của An Lộc Sơn chết ở đây, tất nhiên sẽ tạo thành một
số mâu thuẫn, có thể trì hoãn một ít thời gian khởi sự…Nhưng mà, chỉ có
như thế sao?
Quân y vội vã vào trướng thắp nến lên, ngón tay đặt lên xem mạch đập của
Đoạn phu nhân, không khỏi cả kinh: “Bẩm…bẩm công chúa, nàng…nàng xác
thực đã chết.”
“Nương…” Tử Thanh kinh hoảng lao vào trong trướng, không thể tin được nhìn nét
mặt an tường của Đoạn phu nhân: “Người…người sao có thể?” Đỗ y quan rõ
ràng đã nói sẽ cứu người mà, như thế nào lại thật sự giết người đây?
“Nương…” Nhã Hề rơi lệ nhìn Đoạn phu nhân hai mắt nhắm nghiền nằm trên giường,
từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Tử Thanh: “Tử Thanh…”
Huyền Hoàng công chúa nhìn hai người im lặng rơi lệ đứng trong doanh trướng,
lại quay đầu nhìn Thanh soái, khuôn mặt kia tràn đầy bi thương, hơi nhíu mi, khẽ phất tay: “Mau chóng đi chuẩn bị cho Đoạn phu nhân một cỗ quan
tài, ngày mai hảo hảo an tang.”
“Công chúa điện hạ, vi thần muốn xin một ân điển.” Thanh soái đột nhiên mở miệng.
“Ngươi nói đi.”
“Vi thần muốn tối nay tự tay an táng nàng, tin tưởng An đại nhân cũng sẽ
không nguyện ý khiến cho nàng không thể nhập thổ vi an*.”
(*xuống dưới đất là bình an – đc chôn cất tử tế)
“Cũng tốt.”
Hoắc Hương đưa tay gạt lệ, nâng tay áo nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt Đỗ y quan, sư phụ, vì sao người lại đột nhiên như vậy? Cho tới nay, người
đối với Tử Thanh cùng phu nhân khắp nơi chiếu cố, như thế nào lại xuống
tay với bọn họ? Bỗng nhiên nhớ tới những lời Đỗ y quan nói lúc sáng, ánh mắt dừng lại trên bàn tay trái nắm chặt của hắn, ra sức cạy mở bàn tay
ấy ra, chỉ thấy trên mặt có một cây ngân châm đâm thật sâu vào tiểu
khẩu.
Chẳng lẽ là…
Hoắc Hương bừng tỉnh đại ngộ, nhìn Thanh soái bế Đoạn phu nhân đi. Sư phụ a, người thật là dụng tâm lương khổ, dùng tính mạng mình đế đổi lấy cho
nàng một con đường sống tự do…Bất giác hai mắt đã ươn ướt, nước mắt rơi
xuống.
“Chậm đã, Thanh tướng quân một người đi là đủ rồi, Thiếu tướng quân cùng Nhã
Hề cô nương không cần đi.” Huyền Hoàng công chúa bỗng nhiên ngăn các
nàng lại: “Vạn nhất lại có thích khách gì xuất hiện, bản cung thật sự sẽ thẹn với An đại nhân.”
“Thân là nhi tử, há có thể không tiễn nương đoạn đường cuối cùng?”
“Thân là thê tử của Tử Thanh, nương gặp phải tai họa bất ngờ, há có thể không tiễn?”
Huyền Hoàng công chúa lạnh lùng cười: “Được, các ngươi đã một phen hiếu tâm,
bản cung mà lại tiếp tục ngăn cản thì có vẻ như quá mức vô tình. Đột
Vân, ngươi mang theo một ngàn binh mã tả hữu thủ hộ bọn họ, nếu lại xảy
ra hỗn loạn gì, ngươi mang đầu tới gặp ta!”
“Tuân lệnh!”
“Công chúa, ngươi làm gì vậy? Sợ chúng ta chạy trốn sao?” Tử Thanh rốt cục nhịn không được liền mở miệng chất vấn.
Huyền Hoàng công chúa lắc đầu: “Bản cung là một phen hảo ý, Thiếu tướng quân, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi.”
“Ngươi rõ ràng chính là…”
Hoắc Hương vội vàng tiến lên giữ chặt Tử Thanh, lắc lắc đầu, bi ai nói:
“Hiện tại quan trọng nhất là để cho phu nhân nhập thổ vi an, không phải
sao?” Trăm ngàn lần cũng đừng để một phen khổ tâm của sư phụ thành uổng
phí!
Tử Thanh chỉ cảm thấy giống như có một cỗ lửa giận bị mắc nghẹn trong lồng ngực, muốn phát tiết ra, lại chỉ có thể nhẫn! Bỗng nhiên nhìn thấy Đoạn phu nhân nằm trong lòng Thanh soái đôi mày hơi động, tốt cục hiểu được
Đỗ y quan đến tột cùng đã làm cái gì, rơi lệ nhìn thi thể Đỗ y quan, đa
tạ mảnh thâm tình này của người dành cho nương…
“Thanh nhi, cái gì cũng đừng nói, chúng ta đi.” Thanh soái ảm đạm cúi đầu, ôm
Đoạn phu nhân đi ra khỏi đại doanh. Thường nhi, đến tột cùng thì đã bao
nhiêu năm ta chưa ôm nàng rồi? Lúc này đây, cũng chỉ có thể ôm một đoạn
đường này…: “Thường nhi, chỉ nguyện kiếp sau nàng được bình an, không bị cuốn vào loạn thế.”
Nước mắt ứa ra, Đoạn phu nhân run lên nhè nhẹ.
Nhìn theo bọn họ đi ra khỏi đại doanh, Huyền Hoàng công chúa nhướn mày nhìn
về phía Hoắc Hương, chỉ thi thể Đỗ y quan: “Vừa rồi ngươi mới gọi hắn là gì?”
“Sư phụ.” Hoắc Hương cúi người, nén xuống nỗi chua xót trong lòng. Sư phụ
người một lòng hi sinh, nhưng hôm nay thi thể lại bị vứt bỏ ở chỗ này,
Hương nhi phải làm thế nào mới có thể khiến người nhập thổ vi an đây?
“Đồ đệ của quỷ y, hiển nhiên y thuật không kém.” Liếc mắt nhìn Hoắc Hương,
như nhìn xuyên thấu nàng, Huyền Hoàng công chúa thở dài: “Nếu ngươi chịu làm y quan của bản cung, vậy tối nay bản cung sẽ ban thưởng cho ngươi
một ân điển, chuẩn ngươi đem hắn đi mai táng.”
“Hoắc Hương đồng ý!”
“Tốt! Ngày mai ở chỗ An đại nhân, bản cung đã có biện pháp giải thích, vậy
Hoắc cô nương, ngươi đã đáp ứng bản cung, trăm ngàn lần đừng nuốt lời.”
“Hoắc Hương tuyệt không hối hận!”
“Tốt!”
Một mạt tiếu ý quỷ dị nổi lên trong đáy mắt, Huyền Hoàng công chúa giương
mắt nhìn lên sao Thiên Lang trên bầu trời, đệ đệ, hôm nay tỷ tỷ có chút
nhớ ngươi, ngươi có biết không?
Tỷ tỷ biết đệ thực cô độc, cho nên, tỷ tỷ sẽ cho ngươi một vài trò vui để xem nhé…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...