Ánh trăng sáng tỏ, thành Trường An ở rất xa chỉ còn thấy bóng dáng mơ hồ.
Tử Thanh đứng trên con đường ngoài thành Trường An, ôm lấy Nhã Hề, nhẹ
nhàng hôn lên trán nàng, nước mắt rơi xuống thân thể run rẩy của nàng:
“Nhã nhi, về sau, cho dù chết ta cũng sẽ không rời khỏi nàng một bước.”
“Tử Thanh…ta…ta còn trong sạch…” Mơ mơ màng màng, Nhã Hề thì thào thốt ra một câu: “Nàng…nàng đừng…ghét bỏ ta…”
Tử Thanh rơi lệ cười, chỉ cảm thấy trong ngực như bị vô số kim châm, rất đau, rất hận.
“Nhã nhi, Hoắc cô nương cùng Đỗ y quan rất nhanh sẽ tới thôi, nàng sẽ không
có việc gì, sẽ không có việc gì đâu.” Tử Thanh nhìn hướng thành Trường
An, Man Tử đại thúc, trăm ngàn lần phải đưa nương và Hoắc cô nương bình
yên ra đây.
Tiếng vó ngựa dần vang lên, càng ngày càng gần.
Tử Thanh vội vàng đi lên nghênh đón.
“Công tử! Người thế nhưng còn nhanh hơn chúng ta!” Man Tử từ xa xa trông thấy Tử Thanh, liền chạy vội tới, ánh mắt chạm đến vết máu trên người nàng,
không khỏi kinh hãi: “Công tử bị thương!”
“Là máu của tên súc sinh kia!” Tử Thanh cắn răng, đau lòng nhìn Nhã hề:
“Ngày sau trở về Trường An, ta muốn hắn chết cũng không yên!”
“Công tử…” Thấy sát ý chưa bao giờ có trong mắt Tử Thanh, Man Tử ưu tư nhìn
Nhã Hề suy yếu được y bào của Tử Thanh bao bọc, đến tột cùng thì Nhã Hề
cô nương gặp phải kiếp nạn gì mới khiến cho công tử trở nên bạo lệ như
thế?
“Hu –!” Đỗ y quan kéo dây cương, vội vàng chạy tới: “Công tử, mau lên xe,
Hằng vương chết rồi, triều đình tất nhiên sẽ truy lùng tra xét đến cùng, nơi này không thể ở lâu!”
Khẽ gật đầu, Tử Thanh ôm Nhã Hề lên xe ngựa.
“Cảm tạ trời đất, Nhã nhi rốt cục cũng được cứu ra!” Đoạn phu nhân kinh hồn
chưa định nhìn mặt Nhã Hề: “Hài tử đáng thương, nhất định là chịu rất
nhiều đau khổ.”
“Yến công tử…” Hoắc Hương cảm thấy được Tử Thanh khác thường, chạm phải ánh mắt nàng, cảm thấy thực đáng sợ.
Xe ngựa lăn bánh, Tử Thanh đột nhiên hỏi Hoắc Hương: “Hoắc cô nương, có
thể có biện pháp làm cho Nhã nhi bất tỉnh mấy tháng không?”
“Vì sao phải làm như vậy?” Hoắc Hương kinh ngạc hỏi.
Tử Thanh run rẩy hơi kéo một góc áo, chữ “Hằng” đập vào mắt làm cho Đoạn phu nhân cùng Hoắc Hương đều chấn động mãnh liệt.
“Súc sinh! Thật đúng là súc sinh!”
“Hắn chết còn chưa đủ…” Thanh âm Tử Thanh trầm thấp mà lạnh lùng: “Một ngày nào đó, ta muốn hắn cả xương cốt cũng không còn.”
“Hài tử con muốn làm gì?” Đoạn phu nhân hoảng sợ nhìn nàng.
“Hoắc cô nương, trước khi vết thương của Nhã nhi chưa chữa khỏi, ta không
muốn để nàng nhìn cơ thể mình…bộ dạng này…” Thanh âm Tử Thanh lại nghẹn
ngào, đột nhiên đau khổ nhìn Hoắc Hương: “Hoắc cô nương, vết thương trên người Nhã nhi có thể không để lại dấu vết không?”
Hoắc Hương nhíu mày: “Ta sẽ hết sức cứu.”
“Công tử an tâm, lão nô có biện pháp.” Đột nhiên, Đỗ y quan đang đánh xe ở
bên ngoài mở miệng: “Để cho Nhã Hề cô nương hảo hảo ngủ một thời gian
đi, tỉnh lại coi như là một cơn ác mộng, tỉnh mộng rồi, ác mộng cũng
qua…Tối nay chúng ta đi tới thành Ung Châu trước, lão nô đi tìm một vị
thuốc dẫn, rồi cùng với phương pháp châm cứu, nhất định có thể không để
lại dấu vết.”
“Được.” Lòng Tử Thanh rốt cuộc có một tia ấm áp, Nhã nhi, nàng sẽ ổn thôi, nàng tất nhiên sẽ ổn thôi!
Hoắc Hương thở dài, nâng đầu Nhã hề, xoa bóp một chút huyệt vị của nàng:
“Hiện tại, trước để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt đã, đến Ung Châu rồi, ta lại châm cứu cho nàng, có thể ngủ yên mấy tháng.”
“Cám ơn, Hoắc cô nương.” Tử Thanh rơi lệ cúi đầu, vẫn không nhúc nhích nhìn
Nhã Hề: “Nàng là của ta…Từ hôm nay trở đi, ai cũng không cướp được
nàng.”
Kinh ngạc nhìn Tử Thanh, Hoắc Hương ảm đạm thở dài.
Xe ngựa chạy như bay, đi về phía Ung Châu.
Dong ruổi tiến vào thành, tìm được khách điếm để nghỉ chân, Tử Thanh cẩn thận ôm Nhã Hề vào phòng.
Hoắc Hương bảo tiểu nhị mang tới một chậu nước ấm, Đoạn phu nhân lấy từ
trong bọc hành lí ra một kiện đơn y sạch sẽ, vội vã theo Tử Thanh vào
phòng.
“Phu nhân, mọi người rửa sạch vết thương của Nhã Hề cô nương trước đã, lão
nô đi tìm thuốc dẫn, rất nhanh sẽ trở lại.” Đỗ y quan nhìn Đoạn phu nhân một cái thật sâu, xoay người rời đi.
“Chờ đã, đến tột cùng là thuốc dẫn gì?” Đoạn phu nhân đột nhiên gọi Đỗ y
quan lại: “Ngươi có thể gọi Man Tử đi cùng, nói không chừng hắn có thể
giúp đỡ.”
“Thuốc này chỉ có lão nô mới có thể tìm được, hắn đi cũng vô dụng.” Cười nhẹ,
Đỗ y quan lại không hề xoay người: “Phu nhân có thể an tâm, Nhã Hề cô
nương lúc này có thể cứu được.”
Đỗ y quan vội vàng rời đi, đáy lòng Đoạn phu nhân dâng lên một tia bất an, không được, nhất định phải xem thuốc dẫn hắn tìm đến tột cùng là cái
gì? Buông đơn y, Đoạn phu nhân lặng yên đi theo.
Hoắc Hương châm cứu cho Nhã Hề xong, trong nháy mắt cởi y bào ra không khỏi
hít một hơi: “Thiên a! Súc sinh! Đúng là đồ súc sinh!”
Nén nước mắt, Tử Thanh vắt khăn, run rẩy lau rửa thân thể Nhã Hề, mỗi một
chữ “Hằng” đập vào mắt đều khiến lòng đau như thiêu đốt.
Hoắc Hương đau lòng nhìn Tử Thanh, bỗng nhiên giữ chặt tay nàng: “Để ta làm…”
“Ta đã quá vô dụng rồi, nếu ngay cả việc này cũng không làm được, vậy ta
đúng là phế vật!” Nước mắt lại rơi xuống: “Ngươi nói thiên hạ này có
đáng cười không? Kẻ ác còn sống, đó chính là thiên đạo, chúng sinh ở
khắp nơi phản kháng thì lại là việc nghịch thiên, sẽ bị trời phạt…”
“Yến công tử…” Hoắc Hương bi ai nhìn Tử Thanh: “Nhã Hề đã trở lại an toàn, hết thảy đều tốt rồi.”
“Nhưng mà, có những vết thương vĩnh viễn đều…” Tử Thanh ảm đạm cúi đầu: “Một
hoàng tử đế vương là có thể làm cho chúng ta tê tâm liệt phế, nếu ngày
khác dấy lên gió lửa khắp nơi, vậy không biết sẽ còn bao nhiêu nữ tử gặp phải kiếp nạn này…”
“Yến…”
“Ta muốn trở về Vân Châu, dùng thân phận An Khánh Ân bắt đầu lại một lần nữa.” Tử Thanh đột nhiên trầm giọng mở miệng.
“Nhưng mà Vân Châu…đã bị Ma Ô phóng hỏa thiêu đốt…Nếu lại có binh mã Đột Quyết đột kích thì căn bản là không ngăn được…”
“Binh mã Đột Quyết sẽ không đụng đến ta nữa.” Tử Thanh khựng lại, lấy từ
trong lòng ra lệnh bài Huyền Hoàng công chúa đã đưa cho nàng: “Có thứ
này, ta muốn Vân Châu ở giữa thời loạn thế sẽ đứng ngạo nghễ không ngã,
thậm chí – một ngày kia, kiếm chỉ Trường An, ta muốn Lí Thiến sau khi
vào quan tài rồi cũng xương cốt không còn!”
Hoắc Hương đột nhiên run lên: “Yến công tử ngươi…”
“Những người bình thường, không nên là đối tượng để cho những kẻ vương hầu đùa bỡn!” Tử Thanh căm hận cắn răng: “Thân là nữ tử, chẳng lẽ nên để người
khi dễ?” Nước mắt chảy xuống, thanh âm Tử Thanh run lên: “Ta muốn nói
cho nam tử trong thiên hạ này, nữ tử không phải vật hi sinh cho quyền
thế! Chỉ cần muốn làm, cũng có thể đánh ra một mảnh thiên địa!”
Lão bà bà, người đối với ta cùng Nhã Hề có ân cứu mạng, nếu có kiếp sau, sẽ lại báo đáp.
Chỉ là, lúc này, ta muốn nghịch thiên mà đi, quản gì lịch sử đã định, ta muốn đánh hạ một thiên hạ thái bình!
Hôn lên trán Nhã Hề, Tử Thanh cười nhẹ: “Đợi đến Vân Châu, chúng ta liền sẽ chân chân thật thật thành thân…”
Gượng cười, Hoắc Hương cúi đầu, Yến công tử, Nhã Hề, chúc hai người bạch đầu
giai lão…Một chút mất mát dâng lên trong lòng, Hoắc Hương nhớ tới Lí Vũ, nay Hằng vương đã chết, chàng rốt cục có thể tự do.
Một đường đuổi theo Đỗ y quan đi tới một góc vắng vẻ trong khách điếm, Đoạn phi nhân nghi hoặc nhìn hắn cởi y bào ra, thanh chủy thủ lóe lên cắt
lên ngực, thân thể run run tựa hồ như đang chịu đau đớn gì đó?
“Ngươi đang làm gì?” Đoạn phu nhiên đột nhiên hỏi.
Đỗ y quan giật mình, Đoạn phu nhân lại tinh tường phát hiện đầu của hắn đột nhiên biến thành màu trắng.
“Ngươi…” Đoạn phu nhân vội vàng tiến lên, kéo hắn quay lại, chỉ thấy trong lòng
bàn tay trái của hắn nắm chặt một viên hạt châu lục sắc nhuốm máu, ngực
cũn có một miệng vết thương đang chảy máu không ngừng, vừa ngước mắt
lên, khuôn mặt Đỗ y quan đã biến đổi, giống như trong nháy mắt già đi
hơn ba mươi tuổi: “Sao ngươi lại thế?”
“Quỷ y nhất môn, nhiều thế hệ tương truyền một hạt châu trú nhan, kỳ thật
lão nô đã hơn tám mươi tuổi…” Đỗ y quan thản nhiên mở miệng: “Hạt châu
này nếu có thể đập nát hòa cùng thuốc đổ lên người Nhã Hề, tất nhiên có
thể làm sống lại da thịt đã thối nát, tất có công hiệu.”
“Nhưng mà ngươi…” Đoạn phu nhân run rẩy nhìn hắn: “Ngươi có thể hay không?”
“Sinh lão bệnh tử đều do trời định, đến lúc nên đi, tự nhiên sẽ đi…” Đỗ y
quan nhẹ nhàng cười: “Huống chi, cuộc đời này có thể gặp được công chúa
ngài, kiếp này lão nô đã thấy không uổng rồi.”
“Ngươi…” Tiến lên nhẹ nhàng chạm vào vết thương của hắn, Đoạn phu nhân nghẹn
ngào rơi lệ: “Ta nợ ngươi nhiều như vậy, ta nên trả lại ngươi thế nào
đây?”
“Nếu trả giá lại nhất định cầu hồi báo, vậy chính là đòi hỏi rồi…” Đỗ y quan khẽ ho khan vài tiếng: “Đi thôi, Nhã Hề đáng thương ở trong phòng kia
còn đang chờ dược.” Run run xoay người, Đoạn phu nhân dĩ nhiên lại đỡ
lấy cánh tay hắn.
“Công chúa người…”
“Ta khổ sở chờ đợi nhiều năm như vậy, ngươi theo giúp ta cũng đợi nhiều năm như vậy, đến tột cùng thì chúng ta còn có bao nhiêu năm có thể để chờ
đợi đây?” Đoạn phu nhân gượng cười: “Đi thôi, chờ Nhã Hề khỏe lại, chúng ta cùng nhau uống trà nàng kính.”
“Lão nô…” Thê lương cười, Đỗ y quan chỉ thở dài một hơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...