Phù Sinh Nhược Mộng

Ngàn dặm Hoàng Hà, mênh mông bát ngát.

Bức tường hoàng cung nguy nga không đổi, Đông Đô Lạc Dương trước ngày loạn thế, vẫn phồn hoa như trước.

Một chiếc xe ngựa đầy phong trần chạy như bay qua cửa thành Lạc Dương, chạy về phía Đông Đô Lưu thủ Lí phủ.

Mới đến cửa Lí phủ liền thấy Man Tử cùng Tô Tình mang theo mấy trăm tướng sĩ Vân Châu quỳ gối trước cửa.

“Tiểu Tình tử!” Lí Nhược kinh ngạc từ trên xe ngựa nhảy xuống: “Đây rốt cuộc
là xảy ra chuyện gì?” Vừa nhìn lên liền thấy đại môn nhà mình đóng chặt.

“Nhược…Nhược tiểu thư?” Man Tử vừa mừng vừa sợ: “Mọi người đều thành công bỏ chạy?”

Tô Tình run rẩy nhìn vào mắt Lí Nhược, nước mắt trong nháy mắt trào ra: “Thực xin lỗi, ta thực vô dụng…”

“Đây rốt cuộc là sao?” Hoắc Hương từ trên xe ngựa đi xuống, nhìn cánh cửa đóng chặt: “Vì sao lại không cho các ngươi vào?”

Man Tử căm hận cắn răng: “Mụ nội nó! Chúng ta tiến vào Lạc Dương liền vội
vội vàng vàng đi tìm đến Lí phó Lưu thủ này, vạn lần không nghĩ tới, hắn dĩ nhiên là tên tạp chủng! Mới nghe xong ý đồ chúng ta đến đây liền lập tức đóng cửa lại, không cho chúng ta vào, chúng ta đành phải quỳ ở đây
chờ hắn mở cửa.”

Đoạn phu nhân cùng Đỗ y quan nhìn nhau: “Chẳng lẽ có biến cố gì?” Nhã Hề
hiện giờ một mình trong miệng sói, hi vọng duy nhất nếu cũng không có
thì nên làm thế nào cho phải đây?

Hoắc Hương tiến lên đập cửa: “Tướng công, mau mở cửa, chúng ta đã trở lại, mau mở cửa.”

Đại môn Lí phủ liền mở ra, Lí Vũ đi ra ôm chặt Hoắc Hương, kinh hỉ vạn phần: “Các ngươi thật sự đã trở lại, thật sự đã trở lại!”

Hoắc Hương nhẹ nhàng tựa vào lòng hắn, cũng vạn phần bất an: “Chàng…vì sao chàng lại để bọn họ quỳ gối ngoài phủ?”

“Đúng vậy, ca ca, huynh không phải là người như thế phải không?” Lí Nhược
tiến lên, nhìn hắn: “Huynh thế nhưng…thế nhưng thật sự không đến cứu
chúng ta!”

“Tiểu muội đừng trách ca…” Lí Vũ cau mày, nắm chặt hai nắm đấm: “Lần này ta
không có đường để đi…” Lần đầu tiên nghe được hắn không tự xưng “tiểu
gia”, một Lí Vũ tự phụ vì sao lại trở thành bộ dáng như vậy?

“Lúc…lúc cha thượng kinh báo cáo công việc, trên triều đường chống đối lại tên
tiểu nhân Dương Quốc Trung kia, làm long nhan tức giận, bị giam tại
Trường An, ta muốn bảo toàn tính mệnh của cha, chỉ có…” Lí Vũ đột nhiên
toàn thân run run, dương quyền hung hăng đấm lên cửa: “Việc ở Vân Châu,
chấn kinh triều đình, việc các ngươi mạo phạm Hằng vương đã bị Thánh
Thượng biết được, ta chỉ có nghe Hằng vương phân phó thì vừa rồi mới có
thể đổi lấy các ngươi an bình mạnh khỏe, ta không có lựa chọn! Cha cùng
muội muội là người chí thân của ta, mà Hương nhi nàng là người ta yêu
thương, ta không thể để cho mọi người chịu một chút thương tổn!”

Lạnh lùng đẩy Lí Vũ ra, Hoắc Hương chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng: “Chàng vẫn là Lí gia tiểu tướng trong lòng ta sao?”


“Hương nhi…” Vô lực lắc đầu, trong ánh mắt tiều tụy của Lí Vũ lộ ra đầy vẻ bất đắc dĩ: “Ta chỉ là không muốn để các nàng có việc gì, chẳng lẽ ta sai
rồi sao?”

“Chàng nghĩ rằng ta và mọi người đều do Hằng vương thả?” Hoắc Hương bi ai hỏi, nhìn mọi người phía sau: “Nếu không phải Nhã Hề thì chúng ta đến tột
cùng có mạng để trở về không cũng vẫn chưa biết được!”

Lí Vũ lắc đầu: “Ta chỉ biết, nếu hắn thật sự không muốn tha cho mọi người
thì một mình Nhã Hề cô nương tuyệt đối không có khả năng cứu được các
ngươi!”

Bỗng nhiên im bặt, Hoắc Hương không khỏi hít một hơi, Lí Vũ nói đúng, chỉ
bằng số ngân châm ít ỏi trong túi Đỗ y quan thì sao có thể dễ dàng chạy
thoát khỏi truy kích của Hằng vương như vậy? Hắn diễn trò, đến tột cùng
thì hắn muốn diễn trò gì? Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên Hoắc
Hương cảm thấy một người đáng sợ như thế!

“Ta chỉ là một Phó lưu thủ nho nhỏ, không đấu lại đường đường Vương gia như hắn, trừ bỏ tin tưởng hắn ra, ta không có biện pháp!” Lí Vũ tiến lên
nắm chặt tay Hoắc Hương cùng Lí Nhược: “Các nàng trở về là tốt rồi, chỉ
cần ở bên người ta, ở lại Lạc Dương, ta cho dù liều chết cũng sẽ bảo vệ
mọi người chu toàn!”

“Nhưng mà…Nhã Hề cô nương còn ở trong tay hắn…Nếu ta không đi cứu nàng, lòng
ta vĩnh viễn đều bất an.” Nước mắt Hoắc Hương chảy xuống.

“Ngươi nhìn nghiệt chướng mình tạo ra xem!” Man Tử rốt cục nhịn không được bạo phát, hung hăng cho Tô Tình một cái tát: “Không phải ngươi, Vân Châu sẽ bị hủy sao? Không phải ngươi, Nhã Hề cô nương sẽ rơi vào tay tên súc
sinh kia sao? Không phải ngươi, Lục công tử sẽ sinh tử không rõ sao?”

“Đừng đánh tiểu Tình tử!” Lí Nhược tiến lên ôm chặt Tô Tình: “Nàng đã đủ đáng thương rồi, đừng thương tổn nàng thêm nữa.”

“Nhược tiểu thư!” Man Tử căm hận dậm chân, đứng lên, vẫy tay với các huynh đệ: “Các huynh đệ, bọn họ không đi cứu, chúng ta cho dù là chém giết khắp
Trường An cũng muốn giúp Lục công tử cướp Nhã Hề cô nương về!”

“Chậm đã!” Đỗ y quan vội vàng gọi Man Tử lại: “Trường An là Hoàng đô, không phải Vân Châu, các ngươi không cứu được Nhã Hề đâu.”

Đoạn phu nhân rơi lệ lắc đầu: “Nhã nhi đáng thương…ta biết giải thích với Tử Thanh thế nào đây…”

“Mụ nội nó! Thực nên ở Vân Châu liền cho hắn một đao!” Man Tử chỉ thiếu điều nôn ra máu.

“Ngàn sai vạn sai là lão nô, không nên ở trên đường cứu tên súc sinh đó!” Đỗ y quan trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, chỉ hận không thể trở lại
ngày đó, bỏ tên súc sinh ấy lại sơn đạo.

“Thánh chỉ tới –!”

Đột nhiên vang lên một thanh âm chói tai, mọi người không khỏi cả kinh, toàn bộ quỳ xuống.

Một vị công công truyền chỉ mang theo hơn mười hộ vệ cưỡi ngựa tiến lại, mở ra thánh chỉ bằng gấm vàng kim: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu
viết: Đông Đô phó lưu thủ Lí Vũ, nhân phẩm đáng quý, thiếu niên anh
dũng, được lòng trẫm, đặc biệt ban thưởng hôn phối cho Vân Hoan quận
chúa cùng Lí Vũ tướng quân, thưởng vải vóc tám ngàn, hoàng kim ba ngàn
lượng, ngày gả lễ tới Lạc Dương, tức khắc thành hôn, khâm thử.”


Thân mình Lí Vũ mãnh liệt chấn động: “Cái gì?”

Công công truyền chỉ cười hì hì xoay người xuống ngựa, đi ra phía trước, ôm
quyền cúi người: “Chúc mừng, Lí tướng quân, a, lão nô nói sai rồi, là Lí quận mã gia.”

Kinh ngạc nhìn Hoắc Hương cũng đồng dạng khiếp sợ ở bên cạnh, Lí Vũ không
hiểu ra sao, giương mắt nhìn công công truyền chỉ: “Công công có phải
lầm rồi không? Ta rõ ràng đã có nương tử, như thế nào có thể…”

“Đây vạn vạn lần không sai được.” Truyền chỉ công công tiến sát lại Lí Vũ:
“Hằng vương điện hạ còn có câu muốn nói, lệnh tôn tính tình rất cứng
rắn, cơn tức rất cao, nếu muốn bình an trở về, liền nhìn vị quận mã gia
ngài có cơ hội diện thánh hay không? Đúng rồi, đêm thất tịch (1) sắp
tới, Hoàng Thượng tựa hồ có ý muốn tổ chức đại yến cho hoàng thân quốc
thích, tin tưởng quận mã gia người biết.”

“Hằng…vương!” Cắn răng một cái, Lí Vũ đấm một quyền thật mạnh lên phiến đá.

Truyền chỉ công công hắng giọng: “Quận mã gia, sao ngươi còn không tiếp chỉ? Chẳng lẽ là muốn kháng chỉ?”

“Sao phụ hoàng lại biến thành như vậy?” Đáy lòng Đoạn phu nhân đầy đau xót,
vạn lần không thể tưởng được phụ hoàng anh minh thần võ lúc trước lại hạ ý chỉ như vậy! Chẳng lẽ đúng như những lời của người trên phố nói, Minh hoàng độc sủng Dương phi (2), lâm triều đã phế, triều cương đã hủy,
giang sơn Đại Đường nguy nan sớm tối!

Toàn thân run rẩy không ngớt, Lí Vũ nhìn Hoắc Hương, bi ai gọi: “Hương nhi…”

Hoắc Hương rưng rưng lắc đầu: “Ta biết…chàng đã có quyết định, cho ta…một tờ hưu thư* đi…”

(*giấy li hôn)

“Ta không viết!” Lí Vũ nhịn không được ho khan một trận: “Nàng mới là thê tử của ta!”

Công công truyền chỉ không kiên nhẫn trừng mắt với Lí Vũ: “Quận mã gia, để ý tới họa từ miệng mà ra! Đường đường là quận chúa, sao có thể làm thiếp? Cho dù ngươi thật sự đã có thê tử, cũng chỉ có thể — hưu!”

“Ngươi!” Lí Vũ nắm chặt tay, hoàng mệnh, hiếu đạo, tình cảm chân thành, đến tột
cùng là nên làm cái gì bây giờ? Hai hàng nhiệt lệ chảy xuống: “Hương
nhi, ta nên làm gì bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ?”

“Quận mã gia, nếu ngươi không tiếp thánh chỉ này, lão nô cần phải về Trường
An phục mệnh! Nếu Hoàng thượng trách tội xuống dưới, tội khi quân này
cũng không nhẹ đâu!”

“Bỏ ta…” Hoắc Hương vươn tay, lau đi nước mắt trên mặt hắn: “Chuyện tới nước này, chàng còn có gì khác để chọn đây?”

“Hương nhi, nàng chờ ta, chờ một ngày ta…”

Che lại miệng Lí Vũ, Hoắc Hương rơi lệ: “Chuyện ngày mai, ngày mai nói sau, Hoắc Hương phúc bạc, mong chàng bảo trọng.”


“Tốt lắm, lấy văn phong tứ bảo đến!” Thanh âm chói tai của công công lại vang lên lần nữa.

Thế nhưng ngay cả cái này cũng đều đã chuẩn bị tốt! Chẳng lẽ đã tính nhất định hắn sẽ phải đi đến bước này sao?

Run run cầm lấy bút, Lí Vũ rốt cục hạ bút, mỗi một nét đều giống như cắt một đao vào lòng hắn!

Đợi hưu thư viết xong, công công truyền chỉ đưa hưu thư cho Hoắc Hương:
“Nghe rõ chưa, Vân Hoan quận chúa không thích người cũ đi qua đi lại
trước mặt, cho nên thành Lạc Dương này…”

“Hoắc Hương còn sống, tuyệt đối sẽ không bước nửa bước vào thành Lạc Dương!”
Tiếp nhận hưu thư, Hoắc Hương nén lệ nói xong, vò nát hưu thư trong tay.

“Ca ca…huynh có thể nào…” Lòng Lí Nhược lạnh đến cực hạn.

“Hương…” Lí Vũ còn muốn mở miệng, cũng chỉ còn lại âm thanh nghẹn ngào khàn khàn.

“Quận mã gia, còn không tiếp chỉ?”

“Thần…Lí Vũ…tiếp chỉ…Vạn tuế…vạn tuế…vạn…vạn tuế…” Khoảnh khắc thánh chỉ rơi vào lòng bàn tay, trái tim Lí Vũ đã đau đến chết lặng.

“Vậy lão nô trước hết về Trường An phục mệnh, xa giá của Vân Hoan quận chúa, hẳn là vài ngày sau sẽ đến Lạc Dương, trước cung hỉ quận mã gia, ha
ha.” Nói xong, truyền chỉ công công liền lên ngựa, mang theo thị vệ đi
xa.

Hoắc Hương đứng dậy, đi tới xe ngựa.

“Hương nhi, để cho ta nhìn nàng một lần nữa…” Lí Vũ nhịn không được gọi Hoắc Hương.

Hoắc Hương cười nhạt: “Nhìn thì có ích gì? Lí công tử, bảo trọng.” Nói xong liền lên xe ngựa, đem màn che buông xuống thật mạnh.

“Tẩu tẩu!” Lí Nhược khóc nấc bổ nhào vào bên xe ngựa: “Tẩu tẩu, ta đi với người, được không?”

“Nhược nhi, lúc này ngươi còn nhỏ, hiện tại hắn cần là thân nhân, nếu ngươi
rời khỏi hắn, hắn sẽ không trụ nổi.” Thanh âm run run, Hoắc Hương cùng
chút khí lực cuối cùng, nói ra một câu: “Đoạn phu nhân, có nguyện mang
theo Hoắc Hương rồi khỏi nơi này không?”

“Được…” Đoạn phu nhân gật đầu, rời khỏi nơi này. Phiến giang sơn Đại Đường này
đột nhiên làm cho nàng cảm thấy đã rách nát không chịu nổi.

“Phu nhân ngồi chắc, chúng ta đi!” Đỗ y quan quay đầu ngựa.

Man Tử bỗng nhiên quát lên một tiếng: “Nếu phu nhân không chê, thỉnh mang
theo chúng ta, chúng ta tất nhiên sẽ vì công tử mà bảo vệ tốt cho ngài.”

“Đi thôi…” Đoạn phu nhân mệt mỏi mở miệng, sinh tử của Tử Thanh không rõ,
Nhã Hề thân rơi vào miệng sói, phụ hoàng trái tim băng giá đến nhường
ấy, Đại Đường ngày nay, còn có cái gì để lưu luyến đâu?

“Các huynh đệ, chúng ta đi!”

“Giá!” Xe ngựa dần đi xa…

“Tẩu tẩu…” Lí Nhược buồn bã gọi, lại bị Lí Vũ kéo tay lại: “Muội muội, đừng
đi, hiện tại ta thực đau quá, nếu cả ngươi cũng li khai, ca ca thực sự
chỉ còn một mình…”


“Ca ca…” Lí Nhược quay đầu ôm chặt Lí Vũ: “Chờ chúng ta lật đổ tên Hằng
vương thối tha kia, chúng ta liền cùng nhau tìm tẩu tẩu về, được không?”

“Được…”

Nhìn thấy lại một người gặp bi kịch là do chính mình tạo nên, Tô Tình nhịn
không được hung hăng cắn chặt tay mình, ta nghiệp chướng nặng nề, cả đời này cũng không thể trả lại cho các ngươi…Thực xin lỗi…

Tô Tình nhìn bầu trời phía tây, lặng yên rời đi, ta chỉ có thể làm một việc như vậy…

“Đúng rồi! Tiểu Tình tử!” Lí Nhược bỗng nhiên nhớ tới Tô Tình, nhìn lại, Tô
Tình đã không còn ở nơi đó. Tiểu Tình tử, nàng trăm ngàn lần đừng nghĩ
quẩn trong lòng.

***

“Lộc cộc! Lộc cộc! Lộc cộc!…”

Tường thành Lạc Dương rốt cuộc rơi vào mắt, đôi mày nhíu chặt của Tử Thanh
rốt cục cũng giãn ra, tìm được Lí Vũ rồi, có lẽ có thể nghĩ ra biện
pháp, lẩn vào Vương phủ Hằng vương ở Trường an, cứu Nhã nhi ra.

“Công…công…” Đầu lưỡi Man Tử bỗng nhiên thắt cả lại, dấu không được kích động trong lòng.

Đoạn phu nhân liếc nhìn Hoắc Hương im lặng rơi lệ, thở dài: “Chẳng lẽ là xa
giá của Vân Hoan quận chúa đến Lạc Dương? Ngươi lại thấy vị công công
nào?”

“Không phải công công! Là công tử!” Đỗ y quan rốt cục kêu lên, kéo cương ngựa: “Công tử! Công tử!”

“Tử Thanh! Hài…tử…” Đoạn phu nhân toàn thân chấn động, kinh hỉ vạn phần
nhấc màn che lên, nhìn thấy vị bạch y công tử từ xa xa thúc ngựa chạy
tới: “Thanh nhi! Thanh nhi của ta!”

Tử Thanh…ngàn vạn ủy khuất trong nháy mắt sắp sụp đổ, Hoắc Hương nhìn thân ảnh quen thuộc kia, vì sao lại cũng là ngươi, xuất hiện ở thời điểm ta
bất lực nhất?

“Đỗ…Đỗ…Nương!” Tử Thanh kinh ngạc ngẩn ra, đánh ngựa lại, ghìm cương dừng trước xe.

Xoay người xuống ngựa, Tử Thanh tiến lên ôm lấy Đoạn phu nhân: “Nương! Nương! Hài nhi đã trở lại! Đã trở lại!”

“Con có biết con làm cho nương lo lắng gần chết không!” Ôm chặt Tử Thanh,
Đoạn phu nhân bối rối vỗ nhẹ lưng nàng: “Con rốt cuộc chạy đi đâu? Vì
sao đã hơn hai tháng trôi qua mà một chút tin tức đều không có?”

“Nương, là con không tốt…khiến người chịu khổ…”

----------------------------------------

(1) thất tịch: theo văn hóa phương Đông (Trung Quốc và các nước lân cận)
là ngày lễ tình yêu được tổ chức vào ngày 7 tháng 7 Âm lịch, đôi khi
được người phương Tây gọi là Ngày Valentine Trung Quốc. Lịch sử về ngày
này gắn bó với câu chuyện về Ngưu Lang Chức Nữ hoặc vợ chồng Ngâu với
nhiều dị bản. Đây là ngày hội truyền thống ở Trung Quốc để các cô gái
trẻ trưng bày các vật dụng nghệ thuật tự tạo trong ngày này và để cầu
mong lấy được ông chồng tốt.

(2) Ở đây ý chỉ Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui