Phù Sinh Nhược Mộng

Phạm Dương, tháng tư, mặt trời chiếu rọi.

“Tử Thanh, chúng ta đã trở lại.” Ôm một hộp gỗ nhỏ, Triều Cẩm bước vào đại
môn Sử gia, đập vào mắt là chữ hỉ đỏ thẫm, lại khiến lòng Triều Cẩm chợt lạnh.

“Tiểu thư đã trở lại! Đại nhân, tiểu thư đã trở lại!” Gia đinh ngoài cửa thấy khuôn mặt gầy yếu của Triều Cẩm liền hoảng hốt vội vàng chạy vào phủ.

Vạn vạn lần không nghĩ tới, người chạy ra sớm nhất lại dĩ nhiên là Sử tiểu muội kia.

Liếc mắt một cái liền nhìn thấy cái bụng hơi nhô cao của nàng, Sử tiểu muội
kích động tiến lên giữ chặt tay Triều Cẩm: “Tỷ tỷ người trở lại là tốt
rồi, toàn bộ bọn họ đều bức ta phải bỏ hài tử, ta không muốn, không
muốn, ta không muốn lại vì lợi ích gia tộc mà gả cho ai nữa, ngươi thay
ta gả lần này đi, được không?”

“Bọn họ muốn ngươi gả cho ai?” Triều Cẩm thản nhiên hỏi.

“Đột Quyết vương tử A Sử Na Côn.” Sử tiểu muội hoảng sợ lắc đầu: “Hài tử này vô tội!”

“Vương tử?” Triều Cẩm lạnh lùng cười: “Có bao nhiêu vạn binh sĩ?”

“Nghe nói là mười vạn…” Sử tiểu muội trong mắt lấp lánh nước mắt, mặc kệ giờ
phút này nàng đến tột cùng là diễn trò hay thật sự luyến tiếc hài tử
trong bụng, Triều Cẩm cũng không muốn đoán nhiều.

Triều Cẩm lắc đầu: “Tiểu muội, yên tâm đi, lần này sẽ không có ai lại ép buộc ngươi nữa, mặc kệ hài tử trong bụng là của Lăng Trọng hay Trịnh Nguyên
Hoán, đúng như lời ngươi nói, đều vô tội, an tâm sinh hạ đi.”

“Tỷ tỷ…” Thật không ngờ Triều Cẩm thế nhưng sẽ nói như vậy, Sử tiểu muội kinh ngạc đứng ngây ra tại chỗ.


“Lớn bé có thứ tự, cho dù phải gả thì cũng không tới phiên ngươi.” Triều Cẩm không hề nhìn nàng, chỉ hờ hững đi vào nội đường, mười vạn…Tốt…Liền bắt đầu từ mười vạn binh Đột Quyết này đi…Tử Thanh, nàng cứ chờ xem ta từng bước từng bước báo thù cho nàng.

“Nguyên lai là muội muội đã trở lại a, ta còn sợ muội muội đã cùng An lục công
tử đơm hoa kết trái, không muốn trở về gặp chúng ta.” Sử Triều Nghĩa
cười tươi ra đón.

“Cha ở đâu?” Triều Cẩm lạnh lùng mở miệng.

“Triều Cẩm, như thế nào ngươi lại có thể ngay cả ca ca cũng không gọi một
tiếng?” Sử Triều Nghĩa nhìn gương mặt lạnh như băng của Triều Cẩm, không hiểu sao cảm thấy có chút bất an, đột nhiên trở về, còn ôm một cái hộp
gỗ kỳ quái, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?, “Trên tay ngươi là cái gì?”

“Đây là tính mạng của ta, ai cũng không thể đụng vào!” Triều Cẩm hất tay hắn ra: “Ta muốn gặp cha.”

“Ngươi!”

“Cẩm nhi! Rốt cục con đã trở lại!” Sử Tư Minh nhìn thấy khuôn mặt gầy yếu
của nữ nhi, vẫn nhịn không được mà lòng tê rần: “Từ biệt mấy tháng, con
gầy đi nhiều quá.”

“Cha, con muốn gả cho A Sử Na Côn!” Triều Cẩm bỗng nhiên mở miệng, khiến cho Sử Tư Minh cùng Sử Triều Nghĩa đều kinh ngạc.

“Con…con nói cái gì?” Sử Tư Minh hỏi lại một lần.

“Hai người không cần một lần lại một lần khiến cho tiểu muội làm vật hi sinh của Sử gia, được không? Vì sao thân là nữ tử Sử gia liền nhất định phải hy sinh cho đại kế của nam nhân các người? Trong bụng tiểu muội có cốt
nhục của Sử gia, hai người sao lại có thể nhẫn tâm làm tổn thương?”
Triều Cẩm không kiêng nể nhìn thẳng vào khuôn mặt kinh sợ của Sử Tư
Minh: “Bây giờ, để cho con đi, đổi lấy tính mạng của hài tử trong bụng
tiểu muội.”


“Ngươi…ngươi không hối hận?” Sử Triều Nghĩa đè nén lại sự cao hứng trong lòng, gả
cho Đột Quyết ở xa thế, từ đó Triều Cẩm sẽ không còn là mối họa trong
lòng hắn nữa!

“Tuyệt không hối hận!” Triều Cẩm trả lời, kiên định mà rõ ràng.

“Tỷ tỷ…” Sử tiểu muội theo phía sau đi vào, nhịn không được mà nước mắt rơi xuống, không thể tin được thế nhưng Triều Cẩm sẽ nói vậy.

Sử Tư Minh không nỡ nhìn Triều Cẩm: “Cha vốn tưởng nếu con có thể ở lại Sử gia làm quân sư, đến lúc đi theo dưới cờ của An đại nhân thì quân Sử
gia nhất định có thể đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, chiến công vô
số.

“Nếu con có thể gả cho vương tử Đột Quyết, cũng không phải tương đương với
tăng thêm cho Sử gia mười vạn binh mã sao? So với chút chiến công hư vô
kia, càng thêm đáng tin cậy, cha, người nói phải không?” Triều Cẩm bỗng
nhiên cười, cha, người muốn không chỉ có chiến công, ta biết.

Kinh ngạc nhìn Triều Cẩm, Sử Tư Minh thở dài: “Đáng tiếc a, vì sao con không phải nam tử.”

“Không phải nam tử thì mới có thể vì cha mà hoàn thành đại kế, Triều Cẩm cam
tâm tình nguyện.” Nói xong, Triều Cẩm liền quỳ rạp xuống đất: “Mong cha
thành toàn!”

“Ha ha, tốt!” Sử Tư Minh nâng Triều Cẩm dậy, ánh mắt dừng lại trên hộp gỗ trong tay Triều Cẩm: “Đây là vật gì?”

“Là tính mạng của nữ nhi, gả cho Đột Quyết, hộp này cũng không thể rời khỏi người.”

“Từ khi nào muội muội lại nghĩ thông suốt như vậy?” Sử Triều Nghĩa nghi hoặc hỏi.


“Rời nhà mấy tháng, ta nghĩ thông một chuyện, thiên lí tuần hoàn, báo ứng
không sai, nợ ai đó thứ gì, cuối cùng cũng sẽ phải trả.” Triều Cẩm lạnh
lùng nói xong, nghiêm túc nhìn Sử Tư Minh: “Cha, không biết ngày nào sẽ
gả?”

“Ba ngày sau, quan nghênh thân của vương tử Đột Quyết sẽ đi trước đến Phạm Dương đón dâu.”

“Được, con chờ kiệu hoa tới đón. Cha, con có chút mệt mỏi, về phòng nghỉ ngơi
trước.” Nói xong, Triều Cẩm liền xoay người rời khỏi nội đường.

“Cha, con thế nào cũng cảm thấy lần này muội muội trở về rất quái lạ!” Sử Triều Nghĩa rốt cuộc nhịn không được mở miệng.

Sử Tư Minh cũng gật đầu: “Đúng là có chút không thích hợp, hay là ở Vân Châu đã xảy ra cái gì?”

“Công tử! Công tử! Bên ngoài có tướng quân Đột Quyết truyền tin cho ngài!” Gia đinh bỗng nhiên cầm một phong thư chạy vào.

Sử Triều Nghĩa tiếp nhận bức thư: “Là thư của Ma Ô tướng quân.” Vội vàng
mở ra, sắc mặt liền đại biến: “Hắn…hắn nói Triều Cẩm giết chết đại ca Ma Dịch của hắn, mà hắn liền giết An lục công tử, hỏa thiêu thành Vân
Châu!”

“Đây…đây là đại họa mà!” Sử Tư Minh kinh hãi: “Nay chúng ta cùng Đột Quyết vạn vạn lần không thể dấy lên tranh chấp như vậy!”

“Cha, người đừng vội, nay xem ra nếu chúng ta muốn bảo vệ muội muội thì tất
nhiên sẽ phải xé rách da mặt với Đột Quyết, nếu muội muội gả cho A Sử Na Côn thì ngược lại là một chuyện tốt, nếu bọn họ muốn gây nháo sự thì
đều là Đột Quyết loạn thôi, không có quan hệ với chúng ta!” Sử Triều
Nghĩa cười nhẹ nhõm: “Trách không được muội muội vừa về đã nói phải gả
cho vương tử Đột Quyết, thì ra là muốn giữ mạng.”

“Nhưng mà…Lục công tử chết đi, bên phía An đại nhân chẳng lẽ không truy cứu?” Sử Tư Minh mồ hôi lạnh rơi ào ạt.

“Cha, con sẽ lập tức viết một phong thư để cho vị tướng quân ở ngoài cửa mang về cho Ma Ô tướng quân, đem lợi hại đều nói rõ, tin rằng hắn sẽ không
nói ra chuyện giết Lục công tử, huống hồ An Khánh Ân đã sớm bị An đại
nhân vứt bỏ. Về phần đại hôn của Triều Cẩm, con cũng sẽ nói hết cho hắn, mặc kệ hắn muốn làm loạn thế nào thì cũng là chuyện của hắn, ba ngày
sau nữ nhi xuất giá cũng giống như bát nước đổ đi, không liên quan tới

chúng ta!” Sử Triều Nghĩa nói xong, ý cười trên mặt càng đậm thêm.

Lặng lẽ nhìn mặt Sử Triều Nghĩa, Sử Tư Minh không khỏi hít một hơi: “Vậy cứ
làm theo lời con nói đi.” Kẻ này tâm kế thâm trầm, ngay cả thân muội
muội cũng không niệm tình, ngày sau nếu có quyền thế, liệu có thể nào
nhớ tới tình cảm phụ tử đây?

Sử tiểu muội hoảng sợ rời khỏi nội đường, vì sao nam nhân Sử gia đều lãnh
huyết vô tình như vậy? Xoa xoa hài tử trong bụng, con không thể sinh ra ở đây, vạn vạn lần không thể.

***

Ba ngày nhanh chóng trôi qua.

Ba ngày này, ngoại trừ cùng mẫu thân nói vài việc nhà ra, Triều Cẩm chỉ thì thầm lẩm bẩm với chiếc hộp gỗ.

Một đêm đèn đuốc sáng trưng.

Cầm bút vẽ mi, Triều Cẩm thản nhiên cười với mình trong gương – xiêm áo hồng, y phục hồng, trên búi tóc cắm đầy hoa nhỏ đỏ thẫm.

“Tử Thanh, nàng thấy ta có đẹp không?” Một mạt thê lương hiện lên trong mắt, bất giác hai mắt đều ngập tràn lệ.

Đặt bút xuống, đứng dậy, cẩm bào hoàng kim thật dài khoác lên người, hé ra khuôn mặt tuyệt mỹ.

“Thời điểm ta tới gặp nàng, cũng sẽ mặc y phục như vậy, để cho nàng nhìn thấy một ta xinh đẹp nhất.” Ôm chặt hộp gỗ, Triều Cẩm áp mặt lên trên: “Tử
Thanh, nàng chờ xem, tất cả những kẻ khi dễ nàng, đều sẽ phải trả cái
giá lớn bằng máu tươi…”

Ngồi trên mép giường, tay phải Triều Cẩm đem hộp gỗ ôm sát vào trái tim
mình, tay trái đem khăn hỉ đỏ thẫm phủ lên đầu: “Ta phải xuất giá rồi,
Tử Thanh, đáng tiếc…cuối cùng tân lang lại không phải là nàng…” Nước mắt rơi lên hộp gỗ: “Đây là lần cuối cùng ta khóc, Tử Thanh, nàng luôn nói
ta khóc nhìn rất khó coi, ta sẽ không khóc nữa.”

Đường xuống Hoàng tuyền, chờ ta, Tử Thanh, ta muốn làm tân nương của nàng…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui