Phù Sinh Nhược Mộng

“Tử Thanh….Tử Thanh….”

Nước mưa điên cuồng quất lên người Triều Cẩm, thành Vân Châu trống rỗng, một bóng người cũng không có.

Trái tim mãnh liệt co thắt lại, Triều Cẩm thúc ngựa tìm khắp đầu đường đến
cuối phố, nhưng mà bất luận thét gọi thế nào, đáp lại nàng cũng chỉ có
tiếng mưa rơi rào rào.

“Ngươi ở đâu? Rốt cuộc ngươi ở đâu?” Triều Cẩm thúc ngựa trở lại cửa nam, lắc
đầu, muốn để mình tính táo lại, Sử Triều Cẩm, ngươi không thể loạn, trấn tĩnh, trấn tĩnh, trấn tĩnh, nơi này không có vết máu, khẳng định Tử
Thanh bình yên, nàng không có việc gì, tất nhiên không có việc gì.

Rời khỏi Vân Châu, nơi bọn họ có thể đi chỉ có…chỉ có Lạc Dương…Phương hướng hẳn là hướng đó…

Triều Cẩm hít thật sâu mấy hơi, ghìm ngựa phóng về phía Lạc Dương, cúi đầu
liền thấy dấu vó ngựa hỗn độn còn chưa bị mưa to xóa hết, một đường này
phương hướng đúng là Lạc Dương.

Nhìn dấu vó ngựa loang lổ, rõ ràng là thiết kỵ đại quân Đột Quyết, nếu Tử
Thanh bị đuổi theo…Triều Cẩm đột nhiên lắc đầu, không có khả năng! Không có khả năng! Tử Thanh không có việc gì, không có việc gì!

“Tử Thanh!” Thê lương hô lên, Triều Cẩm quất mạnh ngựa, dọc theo dấu vó ngựa hỗn loạn một đường đuổi theo.

Tử Thanh, chờ ta, chờ ta…

***

Sơn cốc xanh um tươi tốt, dưới mưa to có vẻ đặc biệt xanh ngắt.

Vó ngựa tung bay, Tử Thanh một khắc cũng không dám chậm lại.

Tiếng hò hét ở phía sau càng ngày càng gần, mưa to làm cho con đường trong sơn cốc trơn trượt, tuấn mã chạy càng ngày càng chậm.

“Vút!”

Đột nhiên, một sợi dây thừng xuất hiện dưới vó ngựa Tử Thanh, con ngựa mệt
mỏi bị sợi dây ngáng, đột nhiên ngã lộn ra đất, Tử Thanh bị quăng thật
xa ra ngoài.

Cảm giác được vết thương bị rách truyền đến cơn đau như xé, Tử Thanh cắn răng một cái đứng lên, toàn thân không khỏi run rẩy.

“Ngươi chạy không thoát được đâu.”


Tử Thanh kinh hãi quay đầu, chỉ thấy hơn mười thị vệ của Hằng vương đã sớm mai phục tại chỗ này, giờ một đám cao thủ tay cầm đại đao, chờ lấy tính mạng nàng.

“Điện hạ đã sớm tính được ngươi sẽ đi qua sơn cốc này, đi đường tắt để đuổi
theo xe ngựa, nên đặc biệt lệnh cho ta ở đây chờ An lục công tử đã lâu.”

Nắm chặt hai nắm đấm, Tử Thanh đột nhiên bật ra một tràng cười lạnh thê
lương: “Ha ha, thì ra ta đã bốn bề thọ địch…” Năm đó Bá vương Hạng Vũ
cũng có tâm tình như vậy sao? Thê lương, tuyệt vọng lại không cam lòng,
không nỡ, Ngu Cơ bình yên ra đi, có lẽ Bá vương mất đi còn thanh thản
hơn ta, mà Nhã nhi…Chẳng lẽ không thể chạy thoát khỏi bàn tay tên súc
sinh kia? Không! Ta không chấp nhận số mệnh này, phải xông ra, xông ra!

Tử Thanh đột nhiên hung hăng cắn răng, rút ra bội kiếm bên hông: “Đến đây đi!”

Một đạo tia chớp xé rách bầu trời, một tiếng sấm kinh thiên vang vọng khắp nơi.

***

“Lộp cộp –!” Con ngựa dưới thân Triều Cẩm hí dài một tiếng, đột nhiên bốn vó mềm nhũn, ngã gục xuống, kịch liệt thở dốc.

“Ngươi không thể ngã xuống, Tử Thanh đang chờ ta! Tử Thanh đang chờ ta!” Một
đêm chạy như điên, con ngựa đã không chịu nổi, rốt cuộc không đứng dậy
được.

“Đồ vô dụng! Đồ vô dụng!” Bỏ dây cương trong tay ra, Triều Cẩm vứt roi đi,
tiếp tục chạy nhanh dọc theo dấu vó ngựa, trái tim hoảng loạn mỗi khắc
lại nhảy lên, đều đau đến thấu xương.

Tử Thanh, ta đến đây, ta đến đây…Ngươi không thể làm nhục ta rồi không
quan tâm đến ta thế, ngươi đã nói muốn ta làm nữ nhân của ngươi, ngươi
không thể nói chuyện không giữ lời!

***

“Vút!”

Một đạo kiếm ảnh cắt qua màn mưa, mang theo một tia máu tươi.

Tử Thanh hai mắt đỏ bừng, giống như một đầu dã thú rơi xuống bẫy của thợ
săn, mỗi một kiếm đâm ra, đã không còn để ý xem có bao nhiêu vết đao rơi xuống người…


Trên người vô số vết thương, máu tươi chảy ròng ròng, Tử Thanh giương mắt
nhìn hơn mười thị vệ còn lại của Hằng vương, lạnh lùng cười: “Các
ngươi…còn coi mình là người Đại Đường sao?”

“Ta…ta…” Một câu hỏi khiến cho thị vệ Hằng vương nghẹn họng.

“Trợ Trụ vi ngược…ngày khác tất có ác báo!”

“Ngươi…ngươi vẫn nên nghĩ đến cái mạng nhỏ của mình trước đi!”

Đại quân Đột Quyết gần ngay trước mắt, Tử Thanh tuyệt vọng hít một hơi thật sâu: “Các ngươi tránh ra!”

“Ha ha, một ngàn lượng hoàng kim là của ta!” Một tràng tiếng vó ngựa dồn
dập vang lên phía sau, một thanh trường mâu bỗng nhiên phóng xuyên qua
ngực Tử Thanh…

Không còn tiếng mưa rơi, không còn tiếng vó ngựa, cũng rốt cuộc không còn
nghe thấy thanh âm binh khí thiết kỵ Đột Quyết đâm vào thân thể.

“Ta…không muốn chàng gọi ta bằng cái tên đó…”

“Được…Nhã nhi…”

Nhã nhi, ta muốn gọi tên nàng thêm một lần, mười lần, trăm lần, ngàn lần, cuộc đời này còn chưa gọi đủ.

“Ta còn muốn nghe nàng đàn hát…”

“Được…”

“Còn muốn xem nàng nhảy múa…”

“Được…”

“Còn muốn…”

“Tử Thanh…Ta muốn…mỗi ngày đều có thể thấy chàng…”

Nhã nhi, nhưng mà rốt cuộc cũng không được gặp nàng nữa rồi.


“Đứa ngốc…Thế gian này, nơi nào có chàng, nơi ấy mới là thế ngoại đào nguyên của ta.”

Nhã nhi, thế ngoại đào nguyên, đột nhiên cách ta xa, thực xa, nếu ta chết
đi, Hằng vương sẽ gây ra cho nàng bao nhiêu ác mộng đây? Ta không cam
lòng, không thể an tâm!

“Tử Thanh…cái gì ta cũng không muốn…Ta…thầm nghĩ…muốn nàng…cùng ta…đến già…Làm Nhã nhi…của một mình…nàng…”

Thực xin lỗi, Nhã nhi, ta không làm được, giờ đây thật sự không làm được…

“Chúng ta phải nói rõ, nếu có một ngày chúng ta chia xa, vậy đều phải vì nhau mà sống cho tốt, chờ đợi ngày đoàn tụ.”

Thì ra, thì ra gặp lại chỉ là hy vọng hư ảo xa vời…

“Nhã nhi –!” Một tiếng thét không cam lòng khàn khàn thê lương từ miệng Tử
Thanh thoát ra, kiếp này khó thoát khỏi cái chết thì cũng muốn hóa thành u hồn, thường ngày làm bạn với nàng!

“Thanh âm này! Sơn cốc!” Triều Cẩm đang ở giữa rừng toàn thân cứng đờ, run rẩy không ngừng: “Chẳng lẽ…chẳng lẽ…không –!”

Quỳ rạp xuống đất, hai bàn tay Triều Cẩm cào thật sâu vào nền đất: “Yến Tử
Thanh! Sao ngươi có thể không quan tâm đến ta như vậy, như thế nào có
thể…”

Tử Thanh, Tử Thanh, ta thật sự mất đi ngươi sao? Triệt để hoàn toàn mất ngươi sao?

Ta không muốn kết cục như vậy, không muốn…

“Để nàng theo giúp ta mạo hiểm, đó mới chân chính là tàn nhẫn với nàng!”

“Tử Thanh, ngươi thực sự thực sự tàn nhẫn…” Triều Cẩm gào khóc ngã gục
xuống đất, ngươi khiến ta một mình sống sót, có ý nghĩa gì? Có ý nghĩa
gì đây?

***

Thiết kỵ Đột Quyết vây chặt Tử Thanh, một thanh trường mâu xuyên thẳng qua thân thể nàng trông đặc biệt chói mắt.

“Tiểu tạp mao!” Xa xa, Ma Ô lạnh lùng nhìn Tử Thanh, lệ nóng doanh tròng:
“Ngươi cũng biết đau? Vậy vì sao ngươi phải tự mình thả hung thủ! Khiến
cho đại ca của lão tử chết không nhắm mắt?”

“A…a…” Tử Thanh toàn thân run run, thê lương cười lớn.

“Ngươi cười cái gì?”

Máu tươi từ khóe miệng chảy xuống, Tử Thanh nhắm mắt lại: “Triều Cẩm…vô tội…vì sao ta…không thể thả nàng?”

“Ngươi!” Ma Ô phẫn nộ quát: “Loạn tên bắn chết!”


“Tuân lệnh!”

“Vút! Vút! Vút!…”

Loạn tên đều cắm ngập vào thân thể Tử Thanh, không còn thấy đau, cũng không
còn thấy lạnh, hết thảy trước mắt, chỉ còn lại một mảnh hắc ám…

Triều Cẩm, nếu có kiếp sau, nhất định sẽ không phụ nàng…

Mưa rơi càng lúc càng lớn, khoảnh khắc Tử Thanh ngã xuống, tia chớp lóe lên xé rách nửa bầu trời, ánh chớp chói mắt làm cho mọi người không khỏi
vội vàng che mắt…

***

“Oanh long long!”

Một tiếng sấm rền vang làm cho lòng Triều Cẩm bỗng nhiên chấn động.

“Vô luận thế nào, ta cũng muốn gặp nàng một lần!” Triều Cẩm ráng sức đứng lên, chạy về hướng sơn cốc.

Đại quân Đột Quyết đã lui đi, thị vệ Hằng vương cũng mang theo thi thể đồng bạn rời đi theo lệnh Hằng vương.

Trong sơn cốc, máu tươi nhuộm đỏ một màu, còn chỉ là một mảnh huyết nhục mơ hồ.

“Tử Thanh…” Triều Cẩm run rẩy bổ nhào xuống, vươn hai tay chạm vào vũng máu kia: “Bọn chúng thế nhưng lại tàn nhẫn với nàng như vậy! Thế nhưng…thế
nhưng…khiến ta thậm chí nhìn nàng một lần cũng không được!”

Run run nhìn bùn đất cùng máu tươi trên tay, Triều Cẩm cắn chặt môi, liên
tục lắc đầu: “Đường xuống Hoàng tuyền ta sẽ không để nàng phải cô độc
đâu…sẽ không…”

Máu tươi từ bên khóe môi chảy xuống, bị mưa xóa nhòa.

“Ma Ô…Hằng vương…Tô Tình…” Ánh mắt một phiến đỏ rực màu máu khiến cho người ta phải sợ hãi, thanh âm Triều Cẩm run rẩy: “Nàng chờ ta mấy ngày, Tử
Thanh, ta biết nàng ôm hận, không cam lòng, bọn chúng thiếu nợ nàng, ta
sẽ giúp nàng đòi về, rồi sẽ lại đến với nàng, được không?”

“Đột Quyết!”

“Đại Đường!”

Lạnh lùng nhìn cơn mưa to dai dẳng trút xuống thiên địa không dứt: “Ta muốn
cho mỗi một tấc đất của các người đều nhuộm máu tươi!”

Tay phát run cởi y bào ướt đẫm, Triều Cẩm đem đám huyết nhục mơ hồ dưới đất từng chút từng chút bốc vào trong y bào, thê lương cười: “Tử Thanh, giờ đây nàng đi theo ta, vĩnh viễn cũng không phân khai, ta mang nàng trở
về, ai cũng không thể thương tổn nàng được nữa…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui