Phù Sinh Nhược Mộng

“Khụ khụ…” Một trận ho khan kịch liệt làm cho Tử Thanh phải che miệng ngồi
dậy, Đoạn phu nhân cùng Hoắc Hương cuống quít tiến lên đỡ lấy Tử Thanh.

“Tỉnh! Rốt cục cũng tỉnh!”

Tử Thanh nhíu mày, chỉ cảm thấy trong cuống họng vẫn còn mùi máu tươi nồng đậm, chỉ yên lặng nhìn Hoắc Hương: “Nhã nhi nàng…hiện tại nàng thế
nào?”

Hoắc Hương thở dài: “Nàng uống chút cháo thì thật ra không có gì đáng ngại
cả, nhưng mà huynh, đang êm đẹp lại thế nào mà cực bi công tâm* vậy?”

(*cực bi công tâm: quá bi thương dẫn đến ảnh hưởng tinh thần)

“Uống được ít cháo là tốt rồi, là rốt rồi.” Tử Thanh giãy dụa muốn xuống
giường, lại bị Đoạn phu nhân đè lại: “Con hài tử này, bị bệnh thì nghỉ
ngơi cho khỏe đi, còn muốn chạy đi đâu?”

Tử Thanh liên tục lắc đầu: “Vân Châu sắp nổi lên một hồi bão táp, con
không thể ngã xuống được, nếu không tất cả chúng ta đều sẽ tai ương ngập đầu!”

“Cái gì?”

“Khụ khụ.” Tử Thanh giương mắt nhìn Hoắc Hương: “Toàn bộ mọi người trên dưới trong phủ, sau này phàm là việc ăn uống thì phải lưu tâm nhiều hơn, bên trong Vân Châu có một con sói hoang, tùy thời đều có thể hung hăng cắn
chúng ta một cái.”

“Lục công tử! Lục công tử!” Tử Thanh vừa dứt lời, tiểu tướng vẫn đang trực ở cửa thành phía bắc liền vội vàng chạy vào: “Không tốt! Bên ngoài cửa
bắc tựa hồ có cả ngàn quân mã tập kết! Hình như là đi về phía Vân Châu!”

“Điều ta lo lắng vẫn xảy ra!” Tử Thanh cả kinh xuống giường: “Mau chóng tập kết nhân mã, toàn thành đóng cửa đề phòng!”

“Tuân lệnh!” Tiểu tướng liền xoay người chạy đi.

“Rốt cuộc sao lại thế?” Vẻ mặt Đoạn phu nhân đầy kinh hãi.

Tử Thanh không kịp giải thích nhiều, cầm lấy giáp y ở bên giường, trao cho Đoạn phu nhân cùng Hoắc Hương một nụ cười an bình: “Chỉ cần ta còn một
hơi thở thì cũng sẽ bảo vệ mọi người bình an!”


Bước ra khỏi phòng, lại dừng lại trước cửa phòng Nhã Hề.

“Nhã Hề cô nương, mau uống thuốc đi…” Thanh âm Hằng vương vang lên trong phòng.

Tử Thanh kinh hãi, đột nhiên đẩy cửa bước vào, thấy là cảnh Hằng vương
bưng chén thuốc, múc một thìa muốn đút cho Nhã Hề vẫn tái nhợt nằm trên
giường.

Nàng tình nguyện uống thuốc của hắn cũng không nguyện uống cháo ta cầu xin nàng uống sao?

Tử Thanh cười thê lương, ánh mắt đầy đau lòng khiến Nhã Hề cảm thấy lạnh đến thấu xương.

“Tử Thanh…” Thì thào gọi, Nhã Hề biết nàng hiểu lầm, biết mình lại làm nàng tổn thương sâu sắc thêm lần nữa.

Khuôn mặt anh khí trong nháy mắt biến thành một màu trắng bệch, Tử Thanh chậm rãi tiến lên, vẫn không nhúc nhích nhìn Hằng vương, cắn răng nói: “Điện hạ! Nay Vân Châu có chiến hỏa, trong có kẻ gian hạ độc, Tử Thanh sợ
không bảo hộ được điện hạ chu toàn, cho nên đặc biệt đến thỉnh điện hạ
mau chóng theo cửa nam rời khỏi Vân Châu!”

Hằng vương lạnh nhạt cười: “Tiểu vương không thể đi, nay mọi người nguy nan
sớm tối mà ta lại lén lút chạy trốn thì tất nhiên sẽ bị người trong
thiên hạ nhạo bang!”

“Vậy thỉnh điện hạ di giá đến tiền viện trong phủ, Tử Thanh sẽ phái binh bảo hộ!”

“Không cần, tiểu vương cũng dẫn theo mấy trăm hộ vệ thủ hộ bốn phía phủ nha, chắc chắn không có việc gì đâu.”

“Nói như thế là điện hạ không đi?” Thanh âm Tử Thanh lạnh lùng, ánh mắt sắc
bén hung hăng nhìn Hằng vương: “Nam nữ thụ thụ bất thân! Nếu điện hạ vẫn không cố kỵ lễ tiết thì đừng trách Tử Thanh vô lễ!”

Hằng vương đột nhiên ha ha cất tiếng cười to: “Nhã Hề cô nương còn chưa gả,
tiểu vương chỉ là người ái mộ, ngươi làm khó dễ được ta sao?”

Tử Thanh giận dữ bóp lấy cổ hắn: “Cùng lắm thì chết cùng ngươi! Nói không chừng có thể đổi lấy an bình cho tất cả Vân Châu!”

“An…An Khánh Ân! Ngươi thật lớn mật!” Hằng vương kinh hãi nhìn mặt Tử Thanh,
đôi mắt đỏ hồng khiến Hằng vương cảm thấy kẻ trước mặt hắn tựa hồ đã có

chút điên cuồng.

“Đều là ngươi bức ta!” Tử Thanh cắn răng: “Bắt đầu từ hôm nay, nếu ngươi còn dám bước vào phòng Nhã Hề cô nương một bước, ta tuyệt đối sẽ khiến
ngươi hối hận!” Tử Thanh buông tay ra, tay phải vung lên: “Thỉnh điện hạ ra ngoài!”

“Ngươi nhớ kỹ cho tiểu vương!” Hung hăng trừng mắt với Tử Thanh, Hằng vương
nhịn xuống đầy bụng tức giận, buông chén thuốc, xông ra ngoài – lúc này
đây ta muốn ngươi chết! Chết! Chết!

“Tử Thanh…” Đau lòng nhìn vẻ mặt Tử Thanh, Nhã Hề lắc đầu: “Ta…”

“Cái gì nàng cũng không cần nói.” Tử Thanh cười nhẹ, cũng không nhìn mặt
nàng: “Cho dù nàng không thể tha thứ cho ta, một trận chiến này ta cũng
sẽ tử chiến vì nàng.” Từng bước ra khỏi cửa liền va phải Lí Nhược đang
vội vã trở về.

“Tử Thanh ca ca?”

“Nhược tiểu thư, thỉnh ngươi chiếu cố tốt cho nàng, nếu cửa bắc Vân Châu bị
phá, nhất định phải mang nàng bình yên rời khỏi nơi này!”

“Tử…”

“Ta đi đây!” Tử Thanh lặng yên lau đi nước mắt bên khóe mi, cũng không quay đầu lại mà li khai.

Lí Nhược bối rối vào phòng, nhìn đôi mắt đẫm nước của Nhã Hề: “Nhã Hề tỷ tỷ, chẳng lẽ hai người lại cãi nhau?”

Nhã Hề lắc đầu, nước mắt chảy xuống: “Tử Thanh, nàng hiểu nhầm ta…Lúc nãy, nàng thật sự hiểu lầm ta…”

“Ta chỉ đi liếc một cái xem tẩu tẩu đã nấu cháo xong chưa, rốt cuộc thì nơi này đã xảy ra chuyện gì?”

“Là Hằng vương…Lúc ngươi đi rồi hắn liền tiến vào muốn mớm thuốc cho ta,
nhưng mà…ta một ngụm cũng không uống!” Nhã Hề bưng mặt, bật khóc ngã
xuống giường, nỗi bất an trong lòng dần lan rộng, Tử Thanh, giữa ta và
nàng từ lúc nào vì cái gì lại xuất hiện một hố sâu lớn như vậy? Lớn đến

mức cả ta và nàng đều không thể vượt qua sao? Nghĩ đến câu nói cuối cùng của Tử Thanh kia, lòng Nhã Hề lại một trận sợ hãi đến tim đập vội, nàng không thể có việc gì…không thể có việc gì…

“Nhã Hề tỷ tỷ, ngươi đừng vội, giờ ta giúp ngươi đi tìm Tử Thanh ca ca về!”
Lí Nhược xoay người chạy đi, lại bị Tô Tình đi ngang qua ngăn cản.

“Vừa rồi ta ở phía trước nghe thấy An công tử phân phó, Vân Châu gặp nguy
hiểm, muốn chúng ta không được chạy loạn, trăm ngàn lần không thể tự
tiện ra khỏi phủ.” Tô Tình lắc đầu: “Nhược tiểu thư, ngươi muốn đi đâu?”

“Ta muốn đuổi theo tìm Tử Thanh ca ca về, ta muốn để cho Nhã Hề tỷ tỷ giải thích đã.”

“Nhược tiểu thư, để sau đi, vẫn đừng nên khiến An công tử phân tâm nữa.” Tô
Tình có chút đăm chiêu nhìn cửa phòng Nhã Hề: “Là nghiệt hay là duyên,
chờ Vân Châu yên ổn xong sẽ có kết quả.”

“Aish…” Lí Nhược chỉ có thể bỏ cuộc.

Tử Thanh vội vã bước vào giáo trường, hỏi tình huống của các tướng sĩ bị
trúng độc, Đỗ y quan chỉ nhíu mày lắc đầu, loại độc này cho dù lập tức
được giải thì người trúng độc cũng không thể lập tức ra chiến trường,
toàn thân vẫn mệt mỏi ba ngày rồi mới khá lên được.

“Chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu chi binh có thể sử dụng?” Tử Thanh vội hỏi.

“Không đủ một ngàn.” Đỗ y quan nặng nề lắc đầu: “Công tử, lúc này Vân Châu sợ là lành ít dữ nhiều.”

Tử Thanh ưu tư nhìn nhìn các tướng sĩ trong giáo trường: “Vô luận thế nào, Đỗ y quan, trước cứ giải độc cho bọn họ, còn về việc kia, ta sẽ cùng
với Triều Cẩm suy nghĩ biện pháp.”

Nói xong Tử Thanh liền xoay người rời khỏi giáo trường, chạy về phía cửa bắc thành.

Đi lên thành lâu, Tử Thanh nhìn Triều Cẩm đang nhíu mày trầm tư: “Triều Cẩm.”

Triều Cẩm nhìn cờ xí của đại quân hung mãnh phía xa xa, trầm giọng nói: “Tử Thanh, là binh của Đột Quyết…”

“Ma Ô đến?” Tử Thanh cả kinh.

“Không phải, soái kì của chi quân đội Đôt Quyết này ta chưa bao giờ thấy qua,
không phải quân của Ma Ô.” Triều Cẩm chỉ phía trước: “Tính đơn giản thì
kỵ binh tiền quân của chúng không dưới ba ngàn, hậu quân cũng tuyệt đối
ngoài hai ngàn, huống chi tả hữu hai bên cánh quân còn có mấy trăm cung
tiễn thủ — xem trận thế hành quân của bọn hắn, khí thế hung hăng, không

chút loạn nào, nhất định là một chi quân tinh nhuệ!”

“Chúng ta có thể tử thủ cửa bắc, để cho dân chúng trong thành theo cửa nam rời đi không?”

“Không kịp…” Triều Cẩm lắc đầu: “Nếu đêm qua mà đi thì còn có thể lợi dụng địa thế núi rừng mà né tránh kỵ binh truy kích, nhưng mà…Lấy phòng thủ của
Vân Châu ngày nay thì không có khả năng trụ được một khắc tấn công mạnh
mẽ — ra khỏi thành cũng là chết!”

Tử Thanh gắt gao nắm chặt tay, hung hăng đấm lên hàng gạch trên thành
tường: “Chẳng lẽ ngay cả một tia sinh cơ cũng không có sao?”

“Có…” Triều Cẩm bỗng nhiên gật đầu, buồn bã cười, nhìn Tử Thanh thật sâu: “Lúc này, chỉ có một con đường…”

Tử Thanh nhìn vào mắt nàng, bỗng nhiên lắc đầu: “Không thể! Ngươi tất nhiên lại muốn làm việc ngốc nghếch gì đó!”

Triều Cẩm nhẹ nhàng cười: “Tử Thanh a, ngươi thật sự thông minh lên không
ít.” Nhìn quân mã Đột Quyết phía xa xa: “Nay có thể cứu chúng ta thì chỉ có Ma Ô, ta muốn ra khỏi thành đến chỗ quân doanh của hắn cách đây một
trăm dặm để gặp hắn!”

“Không được, như vậy rất nguy hiểm! Huống hồ, cùng là người Đột Quyết, hắn
không có khả năng đáp ứng ngươi đi xuất binh giải cứu!”

“Ta cá cược rất nhiều lần, nhiều lần đều thắng, lúc này, ta cũng sẽ không thua!”

“Ta đi cùng ngươi!”

“Không được! Ngươi phải ở lại Vân Châu, nghĩ biện pháp bám trụ khi bọn chúng
công thành, ta cần một ngày một đêm!” Triều Cẩm kiên quyết dứt lời, đột
nhiên nhìn Tử Thanh thật sâu: “Nếu ngươi không kéo dài nổi qua một ngày
một đêm, vậy chúng ta đây cũng chỉ có thể tương kiến trên đường xuống
Hoàng tuyền thôi.”

“Triều Cẩm!” Tử Thanh nhịn không được gắt gao ôm chặt lấy nàng, nếu như…Nếu
như nàng còn có thể bình yên trở về, ân tình ta nợ nàng, ta còn…

“Được chàng ôm, Triều Cẩm không còn gì hối tiếc.” Gượng cười, Triều Cẩm đẩy
Tử Thanh ra, chạy nhanh xuống dưới thành – phi thân lên ngựa, một con
tuấn mã từ cửa nam phóng vội đi, theo đường vòng chạy về hướng bắc.

“Toàn quân đề phòng!” Tử Thanh lớn tiếng hô lên trên đầu tường thành, cung
tiễn thủ trên tường thành liền nhất nhất cài tên căng dây cung, một hồi
đại chiến, hết sức căng thẳng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui