Áo đen số bốn là người trầm lặng nhất trong cả đám áo đen, cũng là người lùn nhất. Nghe giọng nói, hóa ra lại là một cô gái.
Trên người áo đen số bốn có một thứ mùi không giống với những áo đen khác, lạnh một cách khác thường, khiến cho bất cứ sinh vật có thân nhiệt nào cũng không dám tùy tiện tới gần.
Câu chuyện đêm nay bắt đầu ở trước một đống lửa.
Không thể không nói rằng, việc áo đen số bốn di chuyển bối cảnh kể chuyện từ trong lều ra ngoài trời là vô cùng sáng suốt. Nghe một kẻ như thế này kể chuyện, lại có một đống lửa ấm áp sáng rực để cân bằng, thật không gì thích hợp hơn thế.
Ngoài ra, áo đen số bốn không hề dài dòng văn tự, không vòng vo lấy một câu, không đẩy đưa dẫn dắt, chỉ nhìn ngọn lửa nhảy nhót, chậm rãi vào chuyện…
- Việc cô yêu tôi, chẳng liên quan gì tới tôi!
Giọng nói lạnh nhạt dần tan biến vào trong màn đêm bất tận, hương thơm đặc biệt của rượu Gruner Veltliner âm thầm lắng đọng trong gian phòng.
Ngoài cửa sổ, có tiếng chuông đồng hồ văng vẳng dưới bầu trời u tịch lạnh giá, vang vọng và trong trẻo.
Một tiếng thở dài não nuột, thoảng qua giữa những tiếng chuông đồng hồ, nụ cười và niềm thê lương trong đó, là ngang nhau.
Trong khoảng khắc này, năm cũ và năm mới giao thoa trong niềm hạnh phúc của số đông và sự cô quạnh của số ít người…
Tư Đồ Nguyệt Ba ôm vai Chung Húc, cùng ngắm phong cảnh.
Từ trên ngọn tháp phía bắc nhà thờ Sveti Stefan nhìn ra xa, toàn cảnh thành phố Vienna đều được thu vào tầm mắt. Trong vẻ phồn hoa của một thành phố cổ kính, thi thoảng cũng xen kẻ những tòa kiến trúc hiện đại, phong cách hoàn toàn tương phản càng làm tôn lên vẻ đẹp của nhau.
- Tuyệt đẹp! - Chung Húc tấm tắc khen ngợi, hào hứng lắc lắc cánh tay Tư Đồ Nguyệt Ba – Anh ơi, chúng mình ở lại đây chơi thêm vài ngày nữa nhé!
- Chơi thêm vài ngày nữa? - Tư Đồ Nguyệt Ba cố tình tỏ ra thờ ơ nhìn ra bên ngoài, trên mặt đầy vẻ khiêu khích – Hay là thôi đi! Vienna thì có gì hay ho đâu, ngoài nhà cửa ra cũng chỉ là nhà cửa, làm gì có lịch sử lâu đời được như Ai Cập, làm gì có phong cảnh đẹp được như Ai Cập, làm gì có sông Nile…
Chung Húc đấm vào ngực chồng, đanh mặt lại:
- Không được bắt chước giọng em! Em chẳng phải đã nghe theo lời anh, tới Vienna trước rồi đấy thôi!
Tư Đồ Nguyệt Ba phá lên cười, càng ôm vợ chặt hơn.
Vienna là điểm dừng chân đầu tiên trong chuyến du lịch trăng mật của họ. Ban đầu, Chung Húc khăng khăng đòi tới Ai Cập trước, nhưng đã bị Tư Đồ Nguyệt Ba phủ quyết, lý do là khu vực châu Phi nên là điểm đến cuối cùng, nếu không, ngay từ đầu đã bị cháy nắng trông như kem đánh răng Ông Tây Đen, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng khi chụp ảnh. Bàn qua bàn lại, cuối cùng Chung Húc vẫn nghe theo ý anh, tới kinh đô âm nhạc nổi tiếng thế giới này trước. Quả đúng như lời Tư Đồ Nguyệt Ba đã nói trước khi tới đây – “Tới đó, em sẽ bị nó hút hồn”, đến thành phố này chưa đầy bốn mươi tám tiếng đồng hồ, những nhà thờ pha trộn giữa phong cách kiến trúc Gothic và Roma cầu kỳ tinh xảo, những đại lộ ngắm cảnh sạch tinh tuyệt đẹp, những quán cà phê xuất hiện khắp nơi, thậm chí là cả bức tượng nữ thần và đài phun nước trước tòa nhà thị chính, vẻ đặc sắc diệu kỳ của một xứ sở xa lạ đã dấy lên trong Chung Húc sự hiếu kỳ cực độ và lòng ngưỡng mộ sâu xa, lại càng cảm thấy một thành phố xinh đẹp nhường này đáng để cô ở lại thêm vài ngày.
- Muộn rồi, mình về thôi! -Tư Đồ Nguyệt Ba nhìn vệt nắng vàng rực biếng nhác phía chân trời, kéo Chung Húc vẫn đang hào hứng tràn trề về phía thang máy – Sabrina chẳng phải đã nói, tối nay còn muốn mời em ăn món bánh nho chế biến theo công thức bí mật độc nhất vô nhị hay sao?
Chung Húc ngẩn ra một thoáng, dường như cô đã quên bẵng mất việc này, rồi vội vàng gật đầu lia lịa:
- Đúng rồi đúng rồi! Suýt chút nữa thì quên khuấy đi mất! Món điểm tâm này bà ấy làm ngon tuyệt! Mới nghĩ đến mà đã ứa nước miếng!
Sabrina là bà chủ khách sạn nơi họ nghỉ chân, một bà lão to béo người Áo rất thân thiện, lúc nào cũng mang chiếc tạp dề kẻ carô. Sau khi nếm thứ một lần món bánh ngọt tráng miệng do bà biếu tặng, Chung Húc đã trở thành fan ruột của bà. Bà Sabrina rất đỗi vui mừng khi có một cô gái Trung Quốc ngưỡng mộ tài nghệ nấu nướng của mình đến vậy, hứa rằng tối nay sẽ làm thật nhiều món bánh ngọt này cho cô ăn thỏa thích.
Vừa nghĩ tới bánh ngọt, phong cảnh vốn chẳng thể ăn được cũng chẳng thể uống được lập tức bị hạ xuống vị trí thứ hai. Chung Húc rối rít giục Tư Đồ Nguyệt Ba mau mau quay về khách sạn.
Thang máy từ từ hạ xuống, hai vợ chống chốc chốc lại kể cho nhau về cảm nhận trong chuyến đi ngày hôm nay, trong lúc trò chuyện rộn ràng, ánh mắt vẫn không ngớt ngó nghiêng tứ phía của Chung Húc đã chạm phải một bóng người mảnh khảnh ở sau lưng họ.
Chiếc áo thể thao màu đen rộng thùng thình che kín cơ thể cao gầy, chiếc mũ rộng vành màu đen chụp lên cái đầu cúi thấp, dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo, hắn ta chốc chốc lại kéo vành mũ vốn đã sùm sụp xuống thấp hơn. Nhìn thoáng qua, ngoài đôi môi mỏng nhợt nhạt và chiếc cằm nhọn hoắt, chỉ có thể nhìn thấy một vài sợi tóc rủ xuống vai, bạc trắng.
Trong thang máy, chỉ có ba người họ. Vừa rồi khi tham quan đỉnh tháp, Tư Đồ Nguyệt Ba và Chung Húc cũng không để ý trong đám du khách bên cạnh lại có cái gã này. Trong lúc thang máy đi xuống, Tư Đồ Nguyệt Ba quay đầu lại hai lần, quan sát cái con người luôn cúi gục đầu im lặng kia, còn Chung Húc lại càng khỏi phải nói, cô ngờ vực nhìn chằm chằm vào đối phương hồi lâu, trong lòng có chút cảm giác bất thường, nhưng lại không nói ra được lý do.
Thang máy reo lên một tiếng dừng lại ở tầng cuối cùng, hai vợ chồng dắt tay nhau bước ra, nhưng họ lại không nghe thấy sau lưng có bất cứ tiếng chân nào ra khỏi thang máy. Đi được một đoạn ngắn, Chung Húc không nhịn nổi nữa, liền quay ngoắt người lại, nhìn qua khe hở giữa đám du khách đang bước vào thang máy, thấy rõ ràng gã kia vẫn đứng nguyên chỗ cũ, kéo thấp vành mũ xuống.
Cửa thang máy từ từ khép lại, rồi chạy lên trên.
- Người lớn cũng thích chơi trò đi thang máy à? - Chung Húc nhìn chồng, hết sức nghi hoặc.
Tư Đồ Nguyệt Ba nhún vai:
- Có lẽ người ta có sở thích đặc biệt.
- Nhưng… em cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn… - Chung Húc vẫn ngoái đầu nhìn lại – Trên người gã ấy dường như có gì đó khác với người bình thường…
- Bà xã ơi, đừng quên giao hẹn của chúng ta trước khi lên đường đấy! - Tư Đồ Nguyệt Ba vịn vào cằm vợ để xoay đầu cô lại, cắt đứt dòng phân tích đầy hào hứng của Chung Húc, nghiêm nghị nói – Cất cái bệnh nghề nghiệp của em đi!
- Anh… - Chung Húc vốn định cãi lại, nhưng nhìn thấy thái độ nghiêm túc của chồng, cô vẫn phải hạ cái đầu ngang bướng xuống, hậm hực “ờ” một tiếng.
Trước khi rời Trung Quốc, họ đã lập ra một “hiệp ước quân tử”, quy định rõ ràng trong kỳ nghỉ trăng mật, Chung Húc không được lấy lý do “sứ mệnh gia tộc” để ra tay với bất cứ yêu ma quỷ quái nào gặp phải trên đường, trừ khi là thể loại đại gian ác thì có thể cân nhắc. Khi bạn vớ phải một cô vợ hung tợn dữ dằn, luôn vênh vang vì mình là hậu duệ của Chung Quỳ, coi việc trừ diệt yêu ma là nhiệm vụ của bản thân, quyết không đội trời chung với tà ma trong thiên hạ, thì muốn yên ổn tận hưởng một kỳ trăng mật êm đềm lãng mạn mà không bị quấy nhiễu bởi những thứ thần chú, đạo bùa, kết giới và đủ loại hậu quả chết chóc mà chúng mang lại, việc lập ra thỏa thuận như thế này từ trước là việc rất cần thiết. Tư Đồ Nguyệt Ba có thể điều hành tập đoàn Thịnh Đường khổng lồ một cách thung dung điệu nghệ, nhưng lại thường xuyên phải đau đầu vì cô vợ của mình. Trước đây, cô ấy muốn hàng yêu diệt ma thì cứ mặc cho cô ấy làm, nhưng bây giờ, kiểu gì anh cũng không muốn kỳ trăng mật của mình phải chết yểu trong cái cảnh tượng hỗn loạn bóng ma lập lòe, đao quang kiếm ảnh, bùa chú mù trời. Chỉ cần không phải là giống yêu ma hại người, thì cứ mắt nhắm mắt mở mà cho qua đi thôi.
Bước ra khỏi nhà thờ, Tư Đồ Nguyệt Ba thư thái vươn vai, rồi ngoái đầu lại nhìn Chung Húc vẫn đang dẩu môi hậm hực, mỉm cười:
- Nghỉ ngơi lấy một chốc không tốt à? Em còn chê mình đánh đấm chưa đủ hay sao? Đừng quên, trận địa chính của em là ở Trung Quốc. Những giống xấu xa ở nước ngoài, hãy cứ để cho tự bọn họ xử lý đi. Huống hồ đây là nhà thờ, anh nghĩ chẳng có yêu ma nào có thể tự do ra vào nơi đây. Em đừng quá đa nghi, rất có thể đó chỉ là một con người có hành vi cổ quái mà thôi!
- Trừ yêu diệt ma không biên giới! - Chung Húc trừng mắt lườm anh, rồi làu bàu – Thôi bỏ đi, đã hứa với anh là không tới lúc cùng bất đắc dĩ thì không ra tay. Lần này em nhịn vậy! Về ăn bánh ngọt thôi!
Tư Đồ Nguyệt Ba hài lòng hôn lên trán vợ, cười nói:
- Thế mới ngoan chứ! – Nói xong, anh vẫy một cỗ xe ngựa mui trần rất đậm chất Vienna, chỉ vào cỗ xe tuyệt đẹp với phần bánh được sơn đỏ, nói với Chung Húc – Chúng ta hãy ngồi xe Fiacer băng qua trung tâm thành phố, tiếp tục ngắm cảnh cho thoải mái, sau đó đi ô tô về Meyerling.
- Fiacer? - Chung Húc vốn trình độ tiếng Anh hạn chế, nhắc lại từ này, rồi nhìn cỗ xe ngựa, hỏi – Là cái này á?
Tư Đồ Nguyệt Ba gật đầu cười:
- Ừ, thực ra đây là tiếng Pháp, chính là…
- Ok, ok! Em biết là anh thông thạo nhiều ngoại ngữ rồi, đừng có mà lên lớp cho em nữa! - Chung Húc sợ nhất là anh chồng luôn tự hào học rộng hiểu nhiều của mình lên mặt thầy giáo, vội vàng le lưỡi cắt ngang, tung tẩy nhảy phóc lên xe ngựa.
Người đánh xe râu trắng phơ phơ, đội chiếc mũ phớt chóp tròn, trên mặt nở một nụ cười nhiệt tình nhìn họ. Tuy không hiểu đôi vợ chồng Trung Quốc kia đang nói gì, nhưng những con người đẹp đẽ vẫn thường khiến người ta không thể không nhìn ngắm, mà vợ chồng Tư Đồ đích xác là rất phù hợp với tiêu chuẩn thu hút ánh nhìn. Nếu người đánh xe biết tiếng Trung Quốc, có lẽ ông ta sẽ nói những câu đại loại như “một đôi tiên đồng ngọc nữ trời sinh” để khen ngợi họ.
Tư Đồ Nguyệt Ba nói với người đánh xe về địa chỉ cần đến bằng một thứ tiếng Đức thành thạo. Cỗ xe ngựa bốn bánh nhẹ nhàng lướt đi trên đường, thủng thẳng chở theo đôi vợ chồng hạnh phúc tiến lên phía trước. Tiếng móng ngựa gõ lộp cộp rất đều đặn và vui tai.
Nép trong lòng Tư Đồ Nguyệt Ba, Chung Húc say sưa ngắm nghía cảnh vật suốt dọc đường đi. Những quảng trường nhỏ xinh đẹp, những quán rượu nhộn nhịp khách khứa, và những quán cà phê rải rác khắp nơi. Đường phố của Vienna dường như đâu đâu cũng ngập tràn những giai điệu du dương mà rộn rã, gợi nên một cảm giác thư thái nhàn tản không thể diễn tả bằng lời.
Tới một ngã rẽ, ánh mắt của Chung Húc lọt vào trong một quán cà phê ngoài trời ở bên trái đường. Lúc này, khách trong quán rất ít, những chiếc bàn phủ khăn kẻ carô nhã nhặn phần nhiều đều vắng khách, chỉ độc một bàn có một vị khách đang ngồi. Và ánh mắt cô, đang dính chặt vào người khách duy nhất ấy…
Là cái con người kỳ quặc vừa gặp trong thang máy, ngồi im lìm bất động trước bàn, một tách cà phê đầy nguyên đặt trước mặt, vẫn chưa hề động đến. Vành mũ vẫn sùm sụp, chiếu theo góc nhìn, thì người này đang nhìn chăm chăm vào mười ngón tay đang đan chéo nhau đặt trên mặt bàn. Ánh sáng từ trên đầu hắt xuống, phủ lên bộ áo đen, nhưng không hề mang lại chút vẻ ấm áp, mà trông lại càng thêm lạnh lẽo.
- Anh nhìn kìa! - Chung Húc giật tay Tư Đồ Nguyệt Ba, quay đầu chỉ vào quán cà phê đã lùi lại phía sau – Cái gã quái nhân áo đen kia tại sao lại xuất hiện ở đây?
Tư Đồ Nguyệt Ba quay đầu lại nhìn kỹ, rồi thờ ơ mỉm cười nói:
- Có thể người ta lái xe tới đó, đương nhiên là nhanh hơn chúng ta đi xe ngựa.
- Có vấn đề! Chắc chắn là có vấn đề! Em cứ cảm thấy thằng cha đó… - “Bệnh nghề nghiệp” của Chung Húc lại gan lì trỗi dậy.
Tư Đồ Nguyệt Ba cố ý ho lên hai tiếng, khẽ véo má cô:
- Stop! Nên nhớ rằng chúng ta đang đi du lịch trăng mật đấy! Đừng có đoán mò về người khác.
- Em biết rồi! - Chung Húc hậm hực quay mặt đi. Thật đáng thương, muốn bắt cô lờ đi những giống “khác người” trên đời, quả thực còn khó hơn bắt một kẻ nghiện thuốc lá cai thuốc! Dựa vào năng lực cảm nhận vượt xa người thường, cô nhận định rằng cái gã áo đen kia không cũng một thể loại với những con người đang đi đi lại lại trên đường phố.
Mang theo một chút ít tiếc nuối và bực bội, hai vợ chồng ngồi xe ngựa đi một vòng trung tâm thành phố, sau đó lái chiếc xe nhà di động do chi nhánh công ty của Tư Đồ Nguyệt Ba ở Áo cung cấp, quay về khách sạn của họ ở Meyerling.
Tiến vào một đại lộ có quang cảnh hai bên đường đẹp như tranh vẽ, Chung Húc dán mặt vào cửa kính, hào hứng quan sát phong cảnh dọc đường. Sự nghi hoặc và khó chịu mà gã áo đen vừa mang lại đã nhanh chóng bị khung cảnh tuyệt đẹp xóa sạch sành sanh.
- Vienna hẳn cũng là một miền đất nhiều truyền thuyết! - Chung Húc quay đầu lại, hỏi anh chồng bác học bên cạnh.
Tư Đồ Nguyệt Ba tay nắm vô lăng, vừa chăm chú nhìn đường vừa đáp:
- Ừ, Vienna dù gì cũng là một thành phố văn hóa nổi tiếng. Giống như ngôi làng Meyerling nơi chúng ta đang ở, năm xưa, người thừa kế của vương triều Habsburg từng xây dựng một ngôi biệt thự đi săn ở đó. Cho nên, đừng xem thường nơi đấy diện tích nhỏ hẹp, nó cũng có bề dày lịch sử đấy.
Không thể không khâm phục Tư Đồ Nguyệt Ba. Có những thứ có đánh chết Chung Húc cũng không nói ra nổi, thì anh chẳng cần suy nghĩ cũng kể làu làu.
Bên ngoài có cảnh đẹp say lòng nơi xứ lạ, bên trong có hướng dẫn viên du lịch riêng là Tư Đồ Nguyệt Ba, chuyến đi Vienna của Chung Húc hoàn toàn có thể cho điểm mười hoàn hảo. Đương nhiên, nếu xe của họ không bị hỏng giữa đường, thì chắn hẳn tâm trạng vui vẻ của cô vẫn còn kéo dài thêm mãi. Đến khi Tư Đồ Nguyệt Ba sửa xe xong, hai vợ chồng hối hả tăng tốc quay về đến khách sạn có tên là “Rừng Rậm” nơi họ thuê ở, thì đêm đã về khuya.
Xe còn chưa dừng hẳn, hai người đã cảm nhận thấy có điều chẳng lành từ chiếc xe cảnh sát đỗ trước cửa khách sạn và những tiếng xôn xao vẳng ra từ bên trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...