Phù Sinh Mộng Tiếu Vong Thư

Câu chuyện xưa cũ ngàn vạn năm trước từ lâu đã phủ bụi trong ký ức của nàng, chẳng thường nhắc hay chạm tới. Nàng vốn tưởng rằng, cả đời này sẽ chẳng còn gặp lại người ấy nữa nhưng, nhiều năm sau lại lần nữa cơ duyên xảo hợp gặp lại hắn. Cố nhân đã lâu không gặp, chỉ để lại nguyên thân bất diệt theo năm tháng rộng dài nằm im lìm tại đó.

Nàng vẫn thường nghĩ đến, mấy ngàn mấy vạn năm qua đi, khi gặp lại hắn, dù dưới bất kỳ hình dạng nào nàng vẫn có thể lạnh nhạt thản nhiên. Nhưng đến khi nhìn thấy hai chữ ‘Thanh Hòa’, nàng mới hiểu được, cho tới bây giờ nàng vẫn không phải là người có thể dễ dàng quên đi.

Ký ức quý báu lại hiện ra, nàng ngây người nhìn máu mình thấm xuống thân cầm, lúc này mới biết nàng cuối cùng vẫn bị tổn thương.

Đây là nỗi đau sau ngàn năm xa cách, nàng đã lặng lẽ muốn trốn tránh nhưng vẫn là tránh không thoát.

Vì thế nàng nhìn nguyên thân của Thanh Hòa, chậm rãi mở miệng hỏi Dạ Tịch bên cạnh: “Người…đi khi nào?”

“Nhiều năm rồi.” Khi Dạ Tịch nói, đầu nghiêng đi, nét mặt có vẻ áy náy: “Sức khỏe hắn không tốt, còn bị thương. Có một hôm, ta ra ngoài tìm thức ăn, khi về thì thấy hắn bị Cùng Kỳ dẫm nát dưới chân, khi đó cũng đã gần chết.”

“Cùng Kỳ…” Phượng Âm mắt lạnh đi: “Nó đã chết chưa?”

“Chết rồi.” Vẻ mặt Dạ Tịch tỉnh bơ, mở miệng: “Ta với nó đánh nhau bốn ngày, cuối cùng ta cũng giết được nó, lấy thịt làm thành thịt khô, nội tạng hầm canh, cả tháng ăn chưa hết.”

Nói xong, hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, la lên hoảng hốt: “À, ngươi chờ một chút.”

Nói xong chậm rãi ra ngoài, khi quay lại thì trong tay hắn cầm một miếng thịt, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đây là thịt khô của nó, ta còn chưa ăn hết. Ngươi có muốn ăn cho hả giận không?”

Phượng Âm không nói, nàng yên tĩnh nhìn đống thịt vẫn còn đầy lông xanh dài, đấu tranh một lúc vẫn không thể mở miệng, vì vậy đành lắc đầu nói: “Ta không muốn tự ngược đãi mình.”

Buổi tối, Phượng Âm được bố trí ngủ bên Thanh Hòa. Dạ Tịch không biết đi vào trong tìm được nhánh cây kỳ quái gì, đem bện thành một cái giỏ nan cho Phượng Âm nằm, sau đó lại đi giết thêm ít thú, lột da lót vào bên trong giỏ để nàng nằm êm ái thoải mái hơn.

Lúc hắn đang làm mấy việc này, Phượng Âm ngồi bên nhìn, thấy hắn làm rất thành thục thì buột miệng hỏi vài câu.


“Ngươi vẫn sống một mình ở đây à?”

“Ừ, đúng vậy.” Dạ Tịch dùng xương thú làm kim may lại tấm da thú cho Phượng Âm, trả lời lơ đễnh.

“Cha mẹ đâu?”

“Cha mẹ là cái gì?” Dạ Tịch nghiêng đầu, biểu tình trên mặt thuần khiết ôn nhu, xen lẫn chút khó hiểu.

“Tức là, mỗi người đều được hai người khác tạo ra, hai người tạo ra ngươi, nữ nhân gọi là mẹ, nam nhân gọi là cha.” Phượng Âm suy nghĩ rồi kiên nhẫn giải thích từ từ. Dạ Tịch nghe chăm chú, nghe xong hắn nghĩ nghĩ lại hỏi: “Nữ nhân là cái gì? Nam nhân là cái gì?”

“Ờ… tức là, trên đời có hai loại người, một loại là nam nhân, một loại là nữ nhân. Ngươi chính là nam nhân, còn ta là nữ nhân.”

“Nhưng ngươi không phải người…” Dạ Tịch càng khó hiểu: “Thanh Hòa nói cho ta biết, bọn ta là người, ngươi là chim.”

“Ta không phải chim.” Phượng Âm xịu mặt xuống, còn nghiêm túc trả lời: “Ta là Phượng Hoàng.”

“Nói bừa,” Dạ Tịch lườm nàng, cứ như nàng đang lừa hắn, sắc mặt không tốt nói: “Ở đây bọn ta cũng có Phượng Hoàng, rất hung tàn, ta đã thấy mà, không phải dạng như ngươi, đẹp hơn ngươi nhiều.”

“Ờ… Ta trước kia từng là Phượng Hoàng.” Nói dối bị lộ, Phượng Âm nhanh chóng nghĩ ra lý do chống chế. Dạ Tịch còn nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt ‘Ta hiểu’ nói: “À, thì ra là thế. Nhưng ngươi vẫn không phải người”

“Ta có thể biến thành người!” Phượng Âm cuối cùng cũng nổi giận, rướn cổ gào lên. Dạ Tịch vẫn có vẻ tò mò, không chút châm biếm mà ngây thơ đơn thuần yêu cầu: “Vậy ngươi biến thử ta xem.”

Phượng Âm: “…”


Nàng không nói, Dạ Tịch vẫn nhìn nàng chòng chọc, vẻ mặt chờ mong nàng biến thành nữ nhân. Nhưng mà đợi hồi lâu, lại chỉ đợi được một câu hỏi rất thiếu kiên nhẫn của Phượng Âm: “Ngươi may vá có tốt không đấy?”

“Tất nhiên là tốt rồi!” Dạ Tịch bị đánh lạc hướng thành công, dương dương tự đắc giơ tấm da thú lên, vẻ mặt tự hào nói: “Không tồi chứ?”

Thiếu niên này so với khi trưởng thành thật không giống nhau.

Dù là cùng một dung mạo nhưng mỗi lần nói chuyện, đôi mắt hắn chớp động phát ra tia sáng thuần khiết và thiện lương, xém chút có thể thiêu đốt nàng. Hắn cười giơ da thú lên cho nàng, đôi đồng tử trong suốt không pha lẫn tạp chất, tinh khôi như khe suối giữa sườn núi. Phượng Âm lẳng lặng nhìn hắn, sau một lúc mới chậm chạp gật đầu: “Không tồi.”

Nói xong, nàng cất bước trở về ổ của mình, kéo rèm nói: “Ngủ thôi.”

“Ừ, được rồi.” Dạ Tịch cũng quay lại đắp da thú lên người nàng, giải thích: “Hồng Hoang ban đêm rất lạnh, đắp thêm chăn đi. Trước kia Thanh Hòa mới đến cũng phải đắp đến ba lớp da cửu vĩ hồ.”

“Ừ. Ngươi đi ngủ đi.” Phượng Âm gật đầu, tựa đầu tựa vào Thanh Hòa, ngủ như thế giống như đang được nằm cạnh người ấy. Dạ Tịch suy nghĩ rồi nói tiếp: “Nếu lạnh, ngươi phải gọi ta đấy. Dù sao ngươi cũng là sủng vật của ta, ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.”

“Ừ. Ngươi đi ngủ đi.”

“Thanh Hòa còn nói với ta, sinh vật được nuôi làm sủng vật ở bên ngoài như các ngươi yếu ớt hơn trong này gấp nhiều lần. Mấy thứ sủng vật đó phần lớn đều được nuông chiều nên tính tình ngang ngược nhưng càng không tốt thì người nuôi càng thích, càng khó chiều thì giống càng cao quý. Ta còn nghe nói chúng còn có thể trao đổi với chủ nhân, nhiều người nuôi bọn chúng đều là những người cô đơn, sau khi Thanh Hòa đi, ta cũng chẳng có ai nói chuyện nên ta có thể được xem là người cô đơn, sau này ngươi phải trò chuyện với ta nhiều một chút…”

“…”

“Đương nhiên, ta thật ra cũng không phải người nói nhiều. Con người của ta bình thường rất ít nói. Hồng Hoang có thần thức, thần thú có thể nói tiếng người đều phân định địa bàn, trước kia những thần thú gần nơi ta ở cũng rất thân thiết với ta, Thanh Hòa nói cái này gọi là hàng xóm, đồng hương phải duy trì quan hệ tốt, khi đó ta mỗi ngày tìm được đồ ăn đều khoe với chúng, nhưng sau đó không biết tại sao, bọn chúng lại chuyển đi ngày một xa chỗ ta, bây giờ ngày nào ta muốn tìm chúng nói chuyện, cho dù ta có chạy hết một ngày, cũng không tìm được chúng…”


“…”

“Ta cảm thấy mấy thần thú này thật ra rất thiện lương. Rất có thể bọn chúng thấy ta sống một mình không dễ dàng gì nên đã san sẻ cho ta thêm đất mà chuyển ra ở cách xa ta. Dù nói thế nào, đời sống vật chất tuy rằng rất quan trọng nhưng đối với ta mà nói, đời sống tinh thần cũng quan trọng. Hiện tại ở địa bàn của ta chẳng còn thần thú nói tiếng người, ta nghe chúng nói chuyện mà không hiểu, giờ ngươi đến đây thì tốt rồi.”

“…”

“Nói xem, có phải ngươi ngay từ đầu rất sợ ta đúng không? Thật ra ngươi không cần sợ ta. Ta chỉ tàn nhẫn với đồ ăn thôi, giờ ta xem ngươi là sủng vật, nghe nói sủng vật cũng không có người thân, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi, tuyệt đối sẽ không ăn ngươi. Đương nhiên, ta tốt với ngươi như vậy, ngươi cũng phải tốt với ta, bằng không ta sẽ biến ngươi thành đồ ăn đấy.”

“…”

“Còn nữa…”

“Câm miệng!!” Phượng Âm không tài nào nhịn được nữa, hét ầm lên, tái mặt nói: “Ngươi không biết là ngươi nói nhiều lắm hả?!”

“Nói sao ta vẫn là một người rất ít nói.” Dạ Tịch chớp chớp mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội. Phượng Âm cắn chặt răng, một hồi lâu mới dằn được xúc động muốn đập vào mặt hắn, chậm rãi hỏi: “Ai nói?”

“Thanh Hòa.” Dạ Tịch mở miệng, thần sắc còn rặt vẻ thản nhiên và nghiêm túc: “Thanh Hòa nói, ta ngày thường quá ít lời, phải năng trò chuyện với người khác mới bộc lộ được nét hoạt bát của ta. Vì vậy hắn mỗi ngày đều bắt ta đi tìm thần thú nói chuyện. Chỉ tiếc là… mấy thần thú đó cuối cùng đều bỏ đi cả.” Nói xong, mặt Dạ Tịch còn lộ vẻ nuối tiếc. Phượng Âm đổi sắc mấy lần, ngẫm nghĩ nàng mới hỏi: “Ngươi không… bị ai chê là nói nhiều sao?”

“Có chứ,” Dạ Tịch gật đầu. Phượng Âm vui mừng, cảm thấy đã tìm được bạn hữu: “Sau đó thì sao?”

“Hắn chết rồi!”

Phượng Âm: “…”

Dông dài cùng Dạ Tịch cả buổi, cuối cùng sau tiếng rống giận lần nữa của Phượng Âm, Dạ Tịch mới lên giường, ngả xuống lập tức ngủ luôn.

Phượng Âm cũng nhắm mắt lại, ngủ thẳng đến nửa đêm, nàng chợt thấy lạnh mà choàng tỉnh. Vừa mở mắt, nàng thấy cả căn phòng đã kết một lớp băng mỏng. Thanh Hòa ở cạnh nàng cũng đã bị tầng băng mỏng phủ lên, cả căn phòng đều bị hàn khí vờn quanh, nàng đã hiểu ra thế nào là đêm lạnh, rất lạnh rồi.


Nàng hơi đập cánh, nghe thấy tiếng băng vỡ ra. Tiếng động làm Dạ Tịch thức giấc, Dạ Tịch dường như vô thức nhảy dựng khỏi giường, đến lúc đứng xuống mới nhìn lướt toàn thân mình, rồi quay đầu đi, nhìn thấy Phượng Âm cả người đang bị phủ dưới lớp băng.

Hắn ngẩn người, vội vàng chạy lại nâng Phượng Âm ra khỏi giỏ tre, ôm vào trong ngực, vẻ mặt hoảng hốt: “Sao cả người đầy băng thế này? Như vậy sẽ sinh bệnh, sinh bệnh sẽ chết đấy.”

Vòng ngực thiếu niên ấm áp đến nóng rực, chỉ chốc lát sau đã khiến lớp băng mỏng trên người nàng tan chảy. Phượng Âm đã run cầm cập, đành cố gắng dán chặt vào ngực đối phương, muốn bản thân được gần hơn một chút, rồi lại gần hơn một chút nữa. Dạ Tịch ôm nàng đặt lại xuống tấm da thú, giữ chặt nàng, nghiêm túc nói: “Chim này, ở Hồng Hoang là không thể sinh bệnh, sinh bệnh sẽ chết đấy.”

“Làm sao có thể…” Phượng Âm run lẩy bẩy, khó nhọc nói: “Uống thuốc thì được rồi.”

“Ngươi biết uống thuốc gì sao?” Dạ Tịch thở dài một tiếng, chỉ là một thiếu niên nhưng thanh âm trong trẻo lại toát nên tia sinh tử tang thương: “Chim này, Hồng Hoang không có thứ mà các ngươi gọi là y thuật đâu, không có thuốc, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình, cho nên không thể sinh bệnh.

“Bên chỗ các ngươi thật ra đã từng có vài thần tiên đến đây, nhưng thường chẳng được mấy ngày đã chết. Bọn họ chỉ cần vừa nhuốm bệnh là đã chết rồi. Đương nhiên, chúng ta cũng thế. Vì vậy, chúng ta không thể sinh bệnh, nếu bị bệnh có thể sẽ bị chết.”

“Vậy… nếu bị thương thì phải làm sao?” Phượng Âm khó hiểu: “Ngươi chẳng lẽ chưa bao giờ bị thương?”

“Tất nhiên là từng bị thương chứ.” Dạ Tịch cười khẽ: “Bị thương thì hoặc là chờ nó khỏi, hoặc là chết thôi.”

Nói xong, hắn cười nhẹ nhàng: “Chim này, đây là Hồng Hoang. Nó không giống với thế giới của ngươi, ngươi phải tuân theo quy luật ở đây.”

Phượng Âm không thèm nói tiếp, nàng cuộn mình trong lòng hắn, hồi lâu mới than thở thành tiếng: “Ta không phải tên ‘Chim này’.”

“Hả? Vậy ngươi tên gì?” Giọng điệu thiếu niên hơi ủ rũ. Phượng Âm khẽ nói: “Ta là Phượng Âm, là một Phượng Hoàng.”

“À…” Thiếu niên lại trả lời lấp lửng, khẽ nhắc lại tên nàng: “Phượng Âm.”

Âm giọng ngây ngô non nớt lại mang theo chất khàn của thiếu niên vỡ giọng, nhưng khi nhỏ nhẹ thốt ra tên nàng lại khiến nàng có cảm giác giọng nói ấy như một sợi lông chim nhỏ bé nhẹ nhàng lướt qua lòng nàng, khơi dậy từng đợt sóng rầm rì.

“Sao lại nghe hay thế nhỉ…” Mơ màng nghĩ đến dung mạo tuấn lãng của hắn, Phượng Âm chẳng hiểu sao da mặt nóng rần lên. Đầu chôn vào chăn, nàng lầm bầm thành tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui