Phù Sinh Mộng Tiếu Vong Thư

Cuộc đời này của nàng đã đủ thê thảm rồi, lại vì người nàng quý trọng nhất thảm càng thêm thảm, không còn gì để luyến tiếc.

Trong mắt thiếu niên vụt qua chút sắc thái khác thường, một lát sau, hắn giang hai tay, trong tay xuất hiện một viên thuốc nhỏ.

“Ta cho ngươi thời gian một đêm, ngươi đưa thuốc xong có thể tìm người mà ngươi trân trọng nói lời từ biệt. Sau đó, ngươi hãy quay lại đây.”

Dứt lời, viên thuốc từ trong tay thiếu niên là là bay tới, Phượng Âm đưa tay bắt lấy, nắm chặt viên thuốc rồi cười.

“Đa tạ.”

Nàng ngồi xuống, niệm Xuất hồn thuật để hồn phách nhẹ nhàng xuất ra. Thiếu niên mở cửa Vô phương giới để nàng phiêu phiêu theo gió bay về phía thiên cung.

Nàng đi không nhanh không chậm, vừa đủ để ngắm núi sông bên đường.

Đây là lần đầu tiên nàng tĩnh lặng quan sát thế giới này, núi non tươi đẹp, sông nước thanh thanh, sinh linh vạn vật, luân chuyển tuần hoàn. Hồn nàng đứng giữa đất trời, gió mát vờn quanh thân, tự do tự tại.

Sau khi đến Thiên đình, nàng dừng bước trước Nam Thiên môn. Nơi đó đã có đông đảo các vị thần tiên, họ nhìn thấy nàng thì nhiều người mắt lấp lánh nước.

Nàng đến gần đưa viên thuốc cho Bách Lý Quân Hoa, rồi quay đầu lướt nhìn những người đang chăm chú dõi theo nàng. Một lát sau, nàng cười rạng rỡ, lui từng bước, xoay người sang chỗ khác bái thiên địa: “Tạ ơn thiên địa đã cho Phượng Âm một cuộc đời đủ những buồn vui.” Dứt lời nàng quay lại cúi chào mọi người, nói lớn, “Tạ ơn mọi người nhiều năm bầu bạn. Nếu có năm nào…” Nàng đứng dậy, cười nói từng chữ rõ ràng, vô cùng phóng khoáng, “Không hẹn gặp lại.”

Một trận gió mát phất quá, nàng nhắm mắt lại, theo gió mà đi.


Phía sau vọng đến tiếng bạn bè gào khóc, nàng quay đầu thấy Giản Hề đang được rất nhiều người níu lại vì dường như hắn muốn chạy về phía nàng.

Bao năm qua, nàng chưa từng thấy hắn thất thố, vậy mà lúc này trên mặt toàn nước mắt, đang khóc gào gọi nàng: “Phượng nhi! Phượng nhi!”

Nàng muốn quay đầu lại nhưng không dám.

Bởi vì nàng biết, nếu nàng quay lại, có lẽ nàng sẽ không còn dũng khí trở về. Tình nguyện chết ở chỗ này, cũng không muốn quay về Vô phương giới.

Nàng nương theo gió bay đi, quên tính thời gian, chỉ còn chút nữa là phải trở về rồi. Suy nghĩ về người cuối cùng muốn gặp.

Thật ra cũng không cần phải nghĩ cũng đã biết trước.

Nàng lướt về phía Trường Hằng Sơn, nàng nghĩ, đến giờ phút cuối cùng của cuộc đời, nàng muốn gặp nhất vẫn là hắn.

Người đã cho nàng niềm vui lớn lao nhất cùng nỗi đau tận cùng nhất.

Khi đến được Trường Hằng Sơn, nơi này đã không còn giống trước nữa, ma binh đứng gác dọc từ dưới chân núi lên, khắp núi ma khí dày đặc, vừa nhìn đã biết ai đang ở đây. Nàng dùng thuật ẩn thân, đi vào phòng hắn rồi tiến nhập vào giấc mộng của hắn.

Nàng dù sao cũng là hồn phách, nhập vào mộng của một người rất đơn giản. Trước khi vào, nàng đã từng nghĩ ở trong mộng hắn thế nào. Có phải là thời điểm hắn nhất thống tam giới? Có phải là khi hắn không cam lòng bị ngũ xa phanh thây năm đó?

Nàng nghĩ rất nhiều, nhưng đến khi vào trong giấc mộng đó rồi, nàng lại ngẩn người.


Trong mộng là Hồng Hoang, là màn đêm đen kịch, là mặt đất khô cằn, trong không khí còn vương mùi bụi đất.

Mái nhà tranh treo tấm biển ‘Thanh Hòa’, thiếu niên mặc tử y đeo ngân kiếm đang nằm trên giường, bên cạnh là một con gà rừng lông đỏ rực đang ngủ say sưa.

Có lẽ đây là khoảnh khắc an bình nhất trong cuộc đời hắn, cũng là của nàng.

Phượng Âm vẫn không nhúc nhích, chỉ nhướn mày nhìn hắn cười. Kiếm của hắn chỉ cách một tấc thì dừng lại, thiếu niên nhìn nàng, miệng mở ra muốn nói nhưng không nói được gì, hồi lâu sau mới khàn khàn gọi tên nàng: “Phượng Âm…”

Có lẽ sẽ mau chóng rời khỏi nên khi nhìn thấy mặt hắn, nghe được giọng nói của hắn, Phượng Âm không còn cảm thấy chút đau đớn nào.

Dù là giả dối hay mưu toan, khi nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, nàng lại nghĩ, không sao cả.

Mãi cho đến lúc này nàng mới hiểu được, hóa ra thanh thản nhẹ nhõm là thế nào.

Trên đời này có quá nhiều yêu hận, biết bao khổ oán, vô luận phàm nhân hay tiên tử đều có nỗi u sầu, nếu chỉ cần được vui vẻ trong phút chốc thì sợ gì đau thương đằng đẵng, cứ tiêu sái phong lưu thôi.

Ai lại không có đau khổ? Nhưng ai có thể được như nàng, từng có những hạnh phúc vô cùng?

Nghĩ thông suốt rồi, nàng bất giác cảm kích con người này.

Nàng dịu dàng vươn tay vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên. Dạ Tịch bị cử chỉ của nàng làm giật mình, chẳng nói được câu nào, chỉ có thể ngẩn ra nhìn nàng.


“Dạ Tịch.” nàng ôn nhu gọi tên hắn, cố chấp không chịu gọi cái tên ‘Thái Uyên.”

“Ta đến cáo biệt chàng!” Nàng nói xong thì mỉm cười nhưng đáy mắt lại lấp loáng. Dạ Tịch không biết vì sao nhưng mắt hắn cay xè. Tim như bị ai đó giày xéo mà cả chính hắn cũng không hiểu được.

Hắn vẫn nghĩ bản thân đã không còn biết yêu nữa nhưng khi nhìn thấy người con gái ấy mang theo nụ cười dịu dàng đến từ biệt, hắn lại bất giác cảm nhận được nỗi đau đớn lạ kỳ. Đau đến độ… muốn rơi lệ.

“Nàng… muốn đi đâu?” Giọng nói khàn khàn, hắn hồi lâu mới hỏi được. Phượng Âm mỉm cười nhưng không nói thêm. Nàng quay lại nhìn ra ngoài bầu trời đầy ánh sao. Nàng giơ tay chỉ về hướng ngôi sao đó: “Có lẽ là phía đó!”

“Đương nhiên là vì…” Dạ Tịch vội cất lời nhưng câu ‘Ta nợ nàng nhiều lắm’ còn chưa thốt ra, hắn đã ngẩn người.

Bấy giờ hắn mới phát hiện, cơ thể Phượng Âm đang lấp lánh ánh sáng xanh nhạt, dưới ánh trăng lại trong suốt như chỉ cần một cơn gió nhẹ quét qua cũng có thể cuốn nàng đi. Hắn biết đó là gì, từ thuở khai thiên lập địa mấy ngàn năm trước, hắn đã nhiều lần chứng kiến sinh ly tử biệt, đương nhiên biết đó là gì.

Hắn mở miệng nhưng đến cùng vẫn chẳng nói được. Lần đầu tiên trong đời hắn biết rõ, không thể nói những lời gây tổn thương đến người khác.

Không thể chỉ vì kiêu ngạo, chỉ vì viện cớ.

Hắn không nói nữa, nữ tử cũng mất kiên nhẫn, cười tủm tỉm hỏi lại: “Đương nhiên là gì?”

“Đương nhiên là…” Dạ Tịch nghẹn ngào nhìn bóng dáng nàng dưới bóng trăng mà một hồi sau, trong đầu không biết là ai đang nói, từng tiếng vọng lại, bức bách hắn thốt nên lời đã chôn dấu trong lòng từ lâu, “ta thích nàng!”

Lời vừa nói xong cả hai đều sững sờ.

Phượng Âm kinh ngạc nhìn hắn, sau một hồi mới nở nụ cười. Nhưng khóe miệng vừa nhếch lên nước mắt đã rơi xuống.


Nàng đợi đã lâu, đau đớn vậy, khổ sở vậy, sau rốt mới nghe được lời nói này của hắn.

Còn hắn, cũng đợi đã lâu, thời gian đằng đẵng mới có thể thấy rõ được chân tâm của mình.

Mất hồn cũng được, vong tình cũng thế, dù là trong Linh Hư ảo cảnh hắn đã một lần quên nàng nhưng lại hết lần này đến lần khác yêu thương nàng.

Thế nhưng mỗi lần ấy hắn đều lo sợ, mỗi lần ấy hắn đều đau đớn.

“Ta cũng vậy,” Phượng Âm nheo mắt cười, “Ta cũng vậy, rất thích chàng!”

Nói xong, một cơn gió lành thổi tới, bóng hình Phượng Âm từ từ tan biến. Dạ Tịch ngây người nhìn thân thể nàng dần biến mất, cuối cùng không thể kìm nén được nữa, ngửa đầu hét lớn: “Đừng!”

Tiếng hét vừa thốt ra, hồn phách nàng cũng vỡ vụn. Dạ Tịch trừng mắt nhìn từng mảnh nhỏ tan vào hư không mà cảm thấy có gì đó trong lòng cũng đang tan nát.

Hắn vẫn còn nhớ bộ dáng gà rừng của nàng, nhớ khoảng thời gian nàng và hắn cùng ở Hồng Hoang. Nhớ tới lần lịch kiếp, hắn cũng từng yêu cô nương ấy, cũng từng có dũng khí vô hạn giương trường kiếm che chắn cho nàng.

Hắn nhớ khi hắn vẫn còn là Dạ Tịch Nguyên quân, điệu bộ nàng khi cười, khi khóc, khi nép mình vào lòng hắn thủ thỉ rằng ‘Dạ Tịch, ta thích chàng!’

Pháo hoa mừng năm mới long trọng, trận tuyết lớn vần vũ, từng sự việc ào ào ập tới khiến hắn gần như không thở nổi.

Quả nhiên là kiếp, quả thật là kiếp.

Dù có vong tình khó cưỡng nhưng vào khoảnh khắc tiễn đưa ấy, lại nhớ được hết tất thảy những yêu hận ly thương. Nàng bôn ba ngàn dặm đến đây, chỉ để nói lời từ biệt tuyệt vọng này.

Hết chương 38


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui