Phù Sinh Mộng Sát Nông


Kim Chung Nhân vế tới nhà, lại thấy phụ thân không làm ầm ĩ khi cậu vừa bước tới sảnh trước như thường lệ.

Người hầu nhận lấy áo khoác của Kim Chung Nhân rồi pha một tách cà phê đem tới trước mặt cậu.
Vừa ngồi trên ghế sô pha, Kim Chung Nhân bắt đầu hỏi han, lúc trước Lão quản gia cũng sẽ vội vàng tới ứng phó, thế nhưng hôm nay cũng chỉ có người hầu vội vã đáp lời.
"Lão gia tiếp khách trong thư phòng, Thiếu gia không cần lo lắng."
Kim Chung Nhân còn có chút buồn bực, Lão Kim Đầu sao đột nhiên đêm hôm khuya khoắt lại bàn việc, ngay đúng lúc cậu muốn tìm ông để nói những chuyện mình tai nghe mắt thấy hôm nay, liền thả cái tách trong tay xuống, thong thả bước lên lầu.
Thấy cửa thư phòng Kim lão gia đóng chặt, cũng không rõ đối phương buôn bán cái gì, ước chừng đợi hơn mười lăm phút thì có một nam tử xa lạ mặc đồ đen từ bên trong mở cửa đi ra, khi nhìn thấy Kim Chung Nhân thì khẽ cười.

Điều này làm Kim Chung Nhân khó hiểu, nhìn đối phương có chút khả nghi nhưng dầu gì cũng là khách quý mà Lão Kim Đầu tiếp đãi nên vẫn lễ phép đáp lễ lại.
Đợi đối phương đi rồi cậu mới chậm rãi bước vô, trông thấy phụ thân đang ngồi trước bàn sách day day thái dương liền mở miệng mang theo chút ít ý trêu chọc, "Chẳng lẽ là thiếu nợ rồi sao?"
"Lại tới đây càn quấy gì đó? Con nít không cần quan tâm." trong tiềm thức của Kim lão gia vẫn coi Kim Chung Nhân giống trước lúc đi du học, là một Tiểu thiếu gia cái gì cũng không hiểu, đối với chuyện vừa nãy cũng không nói lời nào.
"Là ba muốn con học tập giỏi giang để gánh vác gia nghiệp đó, bây giờ thì ngược lại, còn chê con xen vào chuyện người khác sao? Được, đúng là con cũng không muốn quan tâm đâu." Kim Chung Nhân luôn tỏ ra tùy tiện xuất trước mặt cha mình cùng giọng điệu vô tâm như ngày xưa, lại nhận lấy một ánh mắt nghiêm khắc từ đối phương.
"Con chừng nào mới có thể trưởng thành vậy? Có thể có chút trách nhiệm đi được không, đừng có tranh cãi với ta có được không?" xem ra cảm xúc của Lão gia hôm nay rất khác thường, không biết vừa nãy rốt cuộc là gặp chuyện gì.
Ngoài miệng Kim Chung Nhân không nói nhưng trong lòng đã có suy đoán, cha cậu có lẽ đang gặp chuyện phiền toái.

Cũng không rõ là chuyện cá nhân hay liên quan tới cả Kim Gia.
"Ba luôn miệng nói hy vọng con kế thừa gia nghiệp, nếu hôm nay Kim Gia gặp nạn, ba lại không giải thích tình huống cho con biết, con đây thực không biết phải làm sao mới có thể làm một Kim thiếu gia có trách nhiệm như ba kỳ vọng rồi."
Kim lão gia á khẩu không trả lời được, chỉ có thể âm thầm thở dài, phất phất tay, "Mà thôi bỏ đi, ta hôm nay hơi mệt, con đi ra ngoài trước đi."
Đô Khánh Tú đang dọn dẹp phòng, thấy Kim Chung Đại vào phòng liền mở miệng.
"Thần lão bản..."
"Có chuyện gì?"

"Vào mồng tám tháng sau là ngày giỗ của ông nội tôi, tôi muốn xin phép ngài quay về Thịnh Kinh thăm ông." Đô Khánh Tú thỉnh thoảng len lén ngẩn đầu, ánh mắt có chút e sợ nhìn Kim Chung Đại.

Lần này đi cậu đã suy tính rồi, dù sao hai người cũng vì mấy lời lần trước mà có chút không tự nhiên, lần này cậu trở về, một là để cúng bái tổ tiên, hai là có thể xoa dịu bớt tình trạng chung sống có chút khó nói với Kim Chung Đại bây giờ.
"Đi đi, đi đường cẩn thận, đem theo nhiều lộ phí một chút, nếu được thì đi thăm Bá Hiền giùm tôi, dù sao tôi cùng Xán..." Kim Chung Đại dường như cảm thấy trong lời nói có gì đó không đúng nên nhanh chóng sửa lời, "Dù sao tôi cũng khó lòng quay lại đó..."
"Dạ."
Sau đó, Kim Chung Đại giúp Đô Khánh Tú thu xếp hành lý, lại chuẩn bị thêm ít bánh ngọt ngon miệng để cậu ăn dọc đường.
"Ôi...chỉ còn lại mình tôi thôi..."
Nhìn căn phòng to lớn, Kim Chung Đại cảm khái.

Cậu thực ra rất sợ khi chỉ có một mình, cái cảm giác cả người bị nỗi cô đơn hậm hực quấn lấy, không khỏi bắt đầu suy tính cho nửa đời sau.

Nếu già rồi, hát không nổi nữa, thì lấy một cô gái thôn quê chất phác, sinh mấy đứa trẻ bụ bẫm để căn phòng quạnh quẽ này có thêm chút nhân khí, sau đó cũng tìm vợ cho Đô Khánh Tú, để cả nhà bọn họ cùng chung sống, mọi người lúc nào cũng có thể săn sóc lẫn nhau.
Nếu như có thể thu xếp được như vậy, quả thực rất tốt.
Đô Khánh Tú đi rồi, Kim Chung Đại mỗi ngày đều đến Nam Lâu lang thang, cũng không hát Hí hay thậm chí là tiếp khách như trước.

Lúc trước, quản lý Chu đã hứa với cậu, nên cũng không cưỡng ép cậu.

Có điều nghĩ lại ngày đó, cũng may có Phác Xán Liệt làm lá chắn nên cậu mới có thể nhàn rỗi tự tại như hôm nay, ngày thường nếu trạng thái tốt thì có thể hát thêm mấy đoạn, nếu không tốt thì không hát cũng không sao, còn có rất nhiều người mới đang đỏ mắt tìm lấy cơ hội lên sân khấu, nhường cho bọn họ thôi.
Song thỉnh thoảng cùng vài "khách quen" uống rượu là khó tránh khỏi, dù cậu đã lên tiếng và liên tục từ chối, nhưng là một con hát hèn mọn sống ở Phổ Hải, vẫn đành cắn răng chịu đựng, cũng chỉ còn cách kiên trì tới cùng, thỉnh thoảng cũng không tránh được bị đụng chạm.

Chuyện đó cậu cũng không có nửa câu oán hận, huống chi chuyện đụng chạm này so với những việc phải làm trên giường ngày trước tốt hơn quá nhiều.
Một ngày, cậu bị rót không ít rượu, đầu đã có phần choáng váng.


Người cậu tiếp đãi là Phạm lão gia của ngân hàng tư nhân, là người nổi tiếng háo sắc, trong bữa tiệc đương nhiên không thể thiếu chuyện ở dưới bàn ra sức cọ lấy mình.

Khó khăn lắm mới có thể sống sót qua một vòng mời rượu liên tục, đối phương ngỏ ý muốn đưa Kim Chung Đại về lại bị cậu khéo léo khước từ.
Kim Chung Đại không thể đảm bảo một khi đã lên xe đối phương sẽ không bị đưa đến một biệt thự nào đó, rồi bị đem lên giường của đối phương tựa như vào miệng cọp.

Cố nén men say cùng ý thức có chút hồ đồ, Kim Chung Đại loạng choạng vịn từng đồ vật dọc đường, từng bước từng bước về nhà.
Đang đi vào một con hẻm cách nhà không xa, đột nhiên bị hai người chặn lại.
Đối phương không có hảo ý, nhìn chòng chọc gương mặt Kim Chung Đại một cách bừa bãi sau đó cười xấu xa, "Huynh đệ, chúng ta hôm nay lời to rồi.

Đây không phải là Thần lão bản đứng đầu bảng Nam Lâu tiếng tăm lừng lẫy sao?" Một gã có râu quai nón vừa trêu ghẹo vừa quàng lấy bả vai Kim Chung Đại.
"Cũng phải.

Ai cũng nói muốn cùng chơi với Thần lão bản một đêm cũng coi như ném ngàn vàng rồi.

Đối với người bình thường như chúng ta, đúng là như bánh từ trên trời rơi xuống." một gã đàn ông bên má phải có một vết sẹo thuận tay xoa xoa mặt Kim Chung Đại.
Bởi vì hoa mắt chóng mặt, Kim Chung Đại cố đứng vững, lại bởi vì cố quay người để tránh cho thân thể bị xâm phạm bởi hai kẻ đối diện nên cả người không ngừng run rẩy.
"Thần lão bản, theo hai chúng tôi chơi đùa một chút đi, tốt xấu gì chúng tôi cũng coi như người mê coi hát,..."
"Đúng đúng, chúng tôi nhất định sẽ khiến cậu vui vẻ đó!"
"Biến đi...tôi không phải chỉ có một mình, nếu các người tiếp tục vô lễ, tôi sẽ cho hai người sáng mắt." Kim Chung Đại nói lời này chẳng qua chỉ là tăng thêm cho mình can đảm, tuy nhiên nhìn tình thế hiện tại, đêm nay khó có thể tránh khỏi kiếp nạn này rồi.

"Ơ, ngoại trừ cậu thì tôi có thấy ai khác đâu!" gã mặt thẹo nhìn trái phải một lượt, trong ngõ hẻm tối đen như mực căn bản không có bóng dáng ai khác.
"Ai nói không có người, Thế Huân! Thế Huân!" Kim Chung Đại nắm chặt tay, từ từ nhắm hai mắt rồi đột nhiên hét lớn.
"Anh ở đây!"
Trong nháy mắt đó, Kim Chung Đại cảm giác như linh hồn mình đã lìa khỏi thể xác, khoảnh khắc nghe thấy lời đáp lại cậu hy vọng mình vĩnh viễn đừng mở mắt ra, bởi vì sự thật sẽ khiến cậu tiếp tục thống khổ.

Mặc dù cậu biết rõ, câu đáp lại đó có thể chỉ là ảo giác.
Mãi cho đến khi một bàn tay to ấm áp che lên đỉnh đầu mình, bên tai lại có tiếng nói khẽ "Đừng sợ, có anh ở đây!" Kim Chung Đại đột nhiên mở hai mắt ra.
Bởi vì giọng nói đó...
Rõ ràng là Phác Xán Liệt.
Ngô Thế Huân sớm đã không có khả năng đáp lại mình rồi, ngoại trừ Phác Xán Liệt sẽ không có ai khác.
"Các người định làm gì Thần Thần của tôi?" Phác Xán Liệt nhìn qua hai kẻ vô tội kia, trên mặt là nụ cười nhưng trong ánh mắt lại ngập tràn sát khí.
"Thôi thôi, đi nhanh lên." Hai người châu đầu ghé tai nói nhỏ một hồi liền co chân chạy, lưu lại bóng hai người chồng lên nhau dưới đất.
"Em..."
"Cảm ơn."
Kim Chung Đại muốn chạy trốn, giờ phút này nếu như không đi, cậu không biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì.
Phác Xán Liệt bất đắc dĩ nở nụ cười, anh gần như một đường đi theo cậu, trông chừng cậu về nhà, thế nhưng mà vào thời khắc nguy nan, đối phương lại đem hết toàn bộ hy vọng ký thác vào một người không còn tồn tại, còn có thể làm gì nữa đây.

Ngoại trừ giả trang thành thân phận người kia để bảo vệ cậu thì đối phương căn bản không cho anh bất kỳ một cơ hội nào.
"Đã không tin tưởng anh như vậy sao?"
Tiếng Phác Xán Liệt rất nhẹ, rất khẽ, tựa như cánh chim.
"Tôi...tôi với anh không có gì để nói." ngữ khí vốn đã nhanh dịu đi rồi lại nhanh chóng biến thành mũi dao sắc nhọn đâm vào trong lòng Phác Xán Liệt.
"Được rồi, cứ vậy đi, không nói cũng đươc." Phác Xán Liệt cười khổ, lại không có rời khỏi Kim Chung Đại.

"Phía trước đường tối lắm, anh đưa em tới nhà rồi sẽ đi."
Lời vừa nói xong, trầm mặc một hồi, anh lại tiếp tục chậm rãi mở miệng, "Đừng cự tuyệt anh, anh xin em."

Anh đã không còn cưỡng cầu gì nữa, chỉ để cho anh thấy em khỏe mạnh cũng không được sao?
Chuyện cũ tựa như từng cái tát vang dội, tát đến độ Phác Xán Liệt cảm thấy đau.

Anh dường như còn nhớ rõ chính mình năm đó đã tàn nhẫn cự tuyệt hết ý tốt của Kim Chung Đại như thế nào, cho nên sự tình tới nước này, lưu lạc tới tận đây, không oán trách ai được.
Đưa người tới cổng, nhìn đối phương biến mất khỏi tầm mắt, Phác Xán Liệt lặng lẽ quay người rời đi.
Cả một câu tạm biệt cũng không hề mở miêng.
Em ấy có bao nhiêu hận.
Kim Chung Đại đem đầu nhúng xuống chậu nước, hy vọng nước lạnh có thể làm cho tâm tình mình lúc này bình tĩnh trở lại.

Cậu không nói lời nào không có nghĩa là cậu không nhìn thấy những mất mát như mình đã từng nếm trải từ trên người Phác Xán Liệt.
Thế nhưng mất mát thì làm được gì, mệnh định vô duyên.
Cậu xòe lòng bàn tay nhìn những đường chỉ tay rõ ràng, nhớ tới lời ông thầy bói kia từng nói.
Thực ra vừa giả vừa thật, không phải hoàn toàn vô lý.
Sự thực, cậu hy sinh hết thảy để đổi lấy tình nghĩa Phác Xán Liệt hôm nay, nhưng cái giá phải trả quá lớn, lớn đến mức cậu không dám đi trân trọng phần tình yêu này.
Kim Chung Nhân dường như cả đêm chưa ngủ, một mặt là vì phiền lòng chuyện trong nhà, một mặt là vì nghĩ đến Kim Chung Đại mà khổ não.

Hồi tưởng lại người đàn ông nhìn thấy trong tiệm cơm hôm đó, khiến cậu vừa hiếu kỳ vừa lo lắng.
"Chung Đại..."
Không ngờ tới Thần lão bản hóa ra là cái tên này.
Chung Đại Chung Đại, Chung Linh Dục Tú, Đại Âm Hi Thanh.
Kim Chung Nhân khoác áo lên, một mình tản bộ trên hành lang đình viện đêm đó, nhìn ánh trăng tương tự, gương mặt càng thêm thâm trầm.
- -----
(1) Chung Linh Dục Tú: đất thiêng nảy sinh hiền tài
(2) Đại Âm Hi Thanh: Tiếng lớn nghe không thấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui