Trở về Quảng Đức Lâu, mấy ngày liên tiếp Kim Chung Đại đều không hề nói chuyện, bất kể Biên Bá Hiền chủ động bắt chuyện cậu cũng không đáp lại.
Điều này khiến trong lòng Biên Bá Hiền rất khó chịu, vừa thấy Phác Xán Liệt liền trách cứ.
"Anh rốt cuộc là ăn hiếp Chung Đại như thế nào, bây giờ đến nói chuyện nó cùng không muốn nói với em, anh không thấy mấy ngày nay nó cố trốn tránh hai đứa mình sao?"
Nhất thời, Phác Xán Liệt không thể đưa ra câu trả lời thuyết phục, nghĩ thầm có phải chuyện mình và Bá Hiền khiến mối tình đầu của tên nhóc này nhận lấy đả kích, anh ngửa đầu lên, hờ hững nói, "Nó...hình như biết quan hệ của chúng ta rồi."
Biên Bá Hiền bất đắc dĩ thở dài, đứng tại chỗ dậm chân, "Anh đó anh đó...làm sao mới phải đây, e là nó cũng bắt đầu ghét bỏ ca ca này rồi."
Phác Xán Liệt ôm Biên Bá Hiền, an ủi cậu, "Đừng nóng vội đừng nóng vội, là anh không tốt, nhất thời hấp tấp khiến bụng dạ cùng hẹp hòi rồi.
Để anh đi tìm nói chuyện với nó là được đúng không nào?"
"Xán Liệt ơi, anh cái gì cũng tốt, chỉ có trong chuyện tình cảm lại cứ như đứa bé thôi.." Biên Bá Hiền biết rõ Phác Xán Liệt không phải cố ý, đành phải cảm thán một chút.
Kim Chung Đại một mình ngồi ở hành lang nội viện ngây người, một thời gian ngắn nữa đã là sinh nhật mười lăm tuổi của cậu.
Thấm thoắt, cậu cũng đã vào Quảng Đức Lâu được bảy, tám năm rồi.
Trước mắt thấp thoáng xuất hiện bóng dáng thấp bé ngày trước khi cậu còn chưa với tới cây hoa hòe trong nội viện.
Mà hôm nay, cây hoa hòe kia đã bị đốn mất, mang theo năm tháng thơ dại của mình xói mòn trong bụi đất.
Thiếu niên sẽ không biết được thế nào là tư vị u sầu, nhưng mà cậu của hôm nay trong lòng đã phủ đầy tang thương.
Tôi chỉ muốn tâm mình như nước lặng, nhưng đụng phải ánh mắt người kia lòng lại cuộn sóng trào.
"Trăng trên hải đảo không ngừng quay, gặp Thỏ Ngọc, Thỏ Ngọc sớm đã về phía Đông.
Ánh trăng kia rời xa hải đảo, đất trời sáng tỏ.
Trăng nhô lên cao, như Hằng Nga rời xa cung trăng.
Tôi giống như Hằng Nga rời xa cung trăng, thật giống như Hằng Nga xuống Cửu Trọng, an tĩnh vắng vẻ ở Quảng Hàn Cung..." Bất giác, Kim Chung Đại cất giọng hát một đoạn "Quý Phi say rượu", nghĩ đoạn kịch này thật rất giống tâm tình mình, tay bèn tạo dáng Lan Hoa Chỉ(1), phẩy phẩy ống tay áo, bắt đầu múa.
Là Dương Ngọc Hoàn say rượu nhớ Huyền Tông, là vở kịch mình yêu thích, là người mình nhớ nhung.
Nếu thật sự say có phải hay không cũng sẽ không cảm nhận được nhưng đau đớn rõ ràng chân thật như vậy.
"Sư đệ thật sự hào hứng như vậy, bây giờ còn ca hát sao? Có cần "Cao lực sĩ" này phụ họa không?" Đột nhiên sau lưng Kim Chung Đại phát ra một tràng vỗ tay, nghe giọng liền biết là Đoàn Gia Tân.
"Lại bị Sư huynh chê cười rồi, chẳng qua là có cảm xúc nên tùy tiện hát vài câu thôi." Kim Chung Đại khoát tay, lập tức thu hồi biểu lộ lúc nãy.
"Sao? Tựa hồ là ầm ĩ với Đại sư huynh nên khó chịu?" Đoàn Gia Tân ngồi xuống băng ghế bên cạnh y trên hành lang, vừa bẻ một nhánh cây gần đó vừa cười nói.
Kim Chung Đại đứng yên tại chỗ không lên tiếng, cũng không biết nên trả lời thế nào.
"Quả thật thích Đại sư huynh như vậy?" Đoàn Gia Tân đột nhiên nhướng lông mày, nhếch miệng.
Trên khuôn mặt trắng trẻo thuần khiết kia lại có thêm vài phần tà khí.
Kim Chung Đại giương mắt nhìn gã, không rõ ý tứ trong lời nói của gã.
"Lời Đoàn sư huynh nói Chung Đại vẫn chưa hiểu."
Đoàn Gia Tân vẫn phe phẩy nhánh cây như trước, không nhìn thẳng Kim Chung Đại, "Chung Đại, tôi biết tâm tình của cậu, nếu như cậu tin tôi, tâm sự với tôi cũng không phải không được." vừa đứt lời lại ngắt một chiếc lá xanh biếc.
Tuy hai người họ chính thức tiếp xúc cũng chưa lâu nhưng Kim Chung Đại cảm thấy Đoàn Gia Tân tựa hồ là một người nghe đáng tin cậy.
Kìm nén trong lòng quá lâu cũng không phải là cách, huống chi bây giờ cũng không thể tìm Bá Hiền sư huynh để tâm sự.
Chẳng lẽ lại đi bày tỏ rằng mình yêu Phác Xán Liệt với ý trung nhân của anh ấy sao?
"Ngưởi sống trên đời sẽ luôn bị tình ái làm vướng chân, cũng không có ai chưa từng vấp té ở đó.
Cho nên cậu cũng không cần phải hối hận, không hẳn là cậu không tốt mà ngược lại là đối phương có mắt như mù, không nhìn thấy ưu điểm của cậu thôi."
Kim Chung Đại nghe Đoàn Gia Tân nói lời này, liền vội giải thích.
"Không, thực ra không thể trách Đại sư huynh.
Mọi thứ từ đầu đến cuối, chênh lệch giữa em và Tiểu Bạch sư huynh không chỉ là điều kiện ưu khuyết của bản thân mà là thời gian hai người họ bên nhau.
Bây giờ, em cũng biết tình cảm Đại sư huynh đối với Tiểu Bạch sư huynh, em đều không có khả năng làm lung lay.
Nếu cuối cùng phải rơi vào cảnh cả đời không thể qua lại với nhau, em thà rằng ở phía sau yên lặng chúc phúc...tác thành...Như vậy, họ sẽ hạnh phúc, em cũng sống thoải mái một chút không phải sao?" Kim Chung Đại lặng lẽ ngồi bên cạnh Đoàn Gia Tân, cười khổ.
"Tội tình gì phải làm khó mình như vậy? Đã thích thì không phải nên tranh thủ sao? Yên lặng đứng phía sau thì người kia càng không để ý tới cậu thôi." Đoàn Gia Tân có chút tiếc nuối phẩy phẩy sợi tóc bay loạn trước trán..
chống đầu dựa vào lưng ghế ở hành lang.
"Em chỉ sợ đi giành lấy lại biến khéo thành vụng làm anh ấy càng chán ghét thêm thôi.
Mặc dù đã qua nhiều năm như vậy, em phát hiện em vẫn không hiểu rõ Đại sư huynh, một chút cũng không." Kim Chung Đại than thở, tay Đoàn Gia Tân đặt trên bả vai cậu, đầu ngón tay khẽ chạm.
"Chung Đại à, kỳ thực tôi thấy tiếc cho cậu." Dứt lời liền đưa bả vai cho Kim Chung Đại, để cậu hơi nghiêng đầu là có thể tựa vào.
Tuy Kim Chung Đại cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng phát giác tính tình Đoàn sư huynh rất hiểu lòng người liền dứt khoát tựa vào.
Cậu từ nhỏ là người thiếu thốn yêu thương, có người sẵn lòng đưa tay đối tốt vời mình, cậu đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Trong gánh hát, có được người bạn đã ít càng thêm ít, hơn nữa bây giờ tình huống giữa cậu và hai người Phác Biên có chút không tự nhiên, người cậu có thể thổ lộ tình cảm lúc này cũng chỉ còn có Đoàn sư huynh.
"Tôi có thể cảm nhận được cậu khổ sở, dù sao tôi cũng từng trải qua loại tâm tình đó.
Với tư cách người từng trải, tôi chỉ có thể nói dù là cô đơn cũng hy vọng cậu không bỏ cuộc, nếu không, hối hận càng khiến con người ta khổ sở hơn." Đoàn Gia Tân nhìn cái đầu trên bờ vai mình, đạm mạc nói.
Đúng lúc Phác Xán Liệt chuẩn bị đi tìm Kim Chung Đại giảng hòa, đi ngang qua hành lang đình viện vừa vặn bắt gặp cậu tựa vào ngực Đoàn Gia Tận, nhất thời nghẹn lời.
Thậm chí còn cảm thấy hơi khó hiểu, hai người thân như vậy từ khi nào.
Bởi vì bụi cây rậm rạp khiến Phác Xán Liệt không nhìn rõ động tác của hai người, nhất thời hiếu kỳ liền từ từ ghé sát vào.
Không lẽ Tiểu sư đệ nhanh như vậy đã cùng người khác? May mắn các nhánh cây đan xen nhau cùng lá cây tươi tốt che chắn cho anh rất kín đáo, không để cho hai người họ phát hiện sự hiện hữu của anh.
Phác Xán Liệt chỉ thấy hơi buồn cười, mình đúng là giống như Bá Hiền nói, rất...trẻ con, đường đường là Đại sư huynh lại núp trong bóng tối nghe lén người khác nói chuyện.
Thực ra, anh cũng có chút oán trách, còn tưởng Kim Chung Đại sẽ rất si tình, không ngờ hôm nay đã nhanh chóng đổi đối tượng, không kìm nổi mà bật cười.
Tiểu sư đệ lớn rồi, tâm tình tự nhiên Đại sư huynh anh bây giờ cũng bắt không kịp nữa.
Ngẫm lại mới chợt nhớ, hóa ra không bao lâu nữa, cậu ấy đã mười lăm rồi.
"Mặc dù, em có cố gắng thế nào đi nữa.
Trong mắt Đại sư huynh đều không có em.
Từ lúc bắt đầu em nên hiểu, bản thân mình suy cho cùng cũng chỉ là gánh nặng mà Viên Chủ giao cho anh ấy thôi..."
"Lại nói lời không hay rồi, Chung Đại, nếu như cậu không chấp nhận được bản thân mình, người khác làm sao chấp nhận được cậu?"
"Nhưng mà..."
"Nếu muốn cậu quên Đại sư huynh, cậu làm được không?" Đoàn Gia Tân đột nhiên ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn Kim Chung Đại.
Đã trầm mặc hồi lâu, Kim Chung Đại lắc đầu, "Sao lại có chuyện dễ dàng như vậy, em yêu anh ấy cũng sắp được bảy năm rồi..." suy nghĩ nhanh chóng lại bay xa, lời vừa nói ra, mũi không khỏi chua xót.
Giống như cậu không biết làm một con hát có phải là lựa chọn đúng đắn hay không, yêu một người bảy năm cũng khiến cậu mê mang, nhưng đến cùng vẫn không buông được.
Tựa như một hạt mầm nho nhỏ trong lòng đã đâm chồi bén rễ, hôm nay trở thành một cây đại thụ cao chọc trời, nếu như ngắt một chiếc lá một đóa hoa, tim cũng muốn nhỏ máu, thử hỏi làm sao cậu cam lòng đem cây chặt đến tận gốc, làm như vậy, cậu nhất định sẽ đau đến chết.
Kim Chung Đại cậu, bất tri bất giác, đã yêu Phác Xán Liệt bảy năm.
Nếu như nói, một nửa cuộc đời cậu là mẫu thân cho, nửa còn lại chính là vì một người mà sống.
"Xán Liệt Xán Liệt, giống như tên của anh ấy, là một tia sáng rực rỡ mãnh liệt, làm sao người khác có thể không đuổi theo?" Kim Chung Đại ngẩng đầu nhìn bầu trời không chút gợn mây, bị ánh sáng chiếu vào đến nheo mắt.
"Có thể cậu không biết, "Phác" cũng là tên một loại dao nhỏ, nếu không cẩn thận sẽ làm người khác bị thương." Đoàn Gia Tân hờ hững nói, cắt đứt suy nghĩ miên mang của Kim Chung Đại.
Đồng thời cũng làm Phác Xán Liệt đang núp trông bụi cây không cách nào phát ra được âm thanh.
Anh dù thế nào cũng chưa từng nghĩ qua, người Kim Chung Đại thích lại là mình.
Anh sững sờ tại chỗ, không biết bước tiếp theo phải làm sao mới phải, nghĩ đến những trò cười mấy ngày trước anh đột nhiên muốn tát cho mình mấy cái thật mạnh.
"Cậu xem hôm nay thời tiết đẹp như vầy, không bằng đi dạo phố một chút đi.
Nói thế nào thì thương cảm cũng không phải là cách trị thương tốt." Đoàn Gia Tân đột nhiên kéo tay Kim Chung Đại, đề nghị.
"Cũng được."
Vì thế, hai người hẹn nhau cùng đi ra ngoài.
Phác Xán Liệt nhìn hai người họ đi xa mới từ trong lùm cây đi ra, một hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Tựa hồ như trong đầu vẫn còn quanh quẩn tiếng nói Kim Chung Đại.
Đột ngột biết được tình cảm kia khiến đầu óc anh bây giờ rất hỗn loạn, không biết phải đi đâu để giải tỏa.
Đi tới Thịnh Kinh nhiều năm như vậy, Kim Chung Đại kỳ thật cũng chưa đi dạo phố đàng hoàng một lần.
Ký ức còn dừng lại ở đoạn hình ảnh "kẹo mứt chua" trắng đen kia, dù sao cũng là đoạn ký ức không đẹp còn có chút ám ảnh khiến cậu rất ít khi có hứng thú đi dạo trên phố, trước kia nếu không phải Biên Bá Hiền lôi kéo cậu cũng sẽ không chủ động đi ra ngoài.
Thay đổi thực sự không ít, mấy năm nay chính phủ bắt đầu tiếp thu văn hóa Tây phương, cảnh phố mang ít phong vị cổ xưa dần dần bị thay thế bằng các kiểu kiến trúc Tây phương.
Đương nhiên, những người bán "kẹo mứt" trong trí nhớ ngày bé của cậu cũng hấp thụ "phong trào làm việc cho người nước ngoài" nên cũng không còn thấy bóng dáng nữa.
Tại một góc đường nhỏ, hai người họ bắt gặp một quầy hàng của một ông thầy tướng số.
Kim Chung Đại còn cười nói vị sư phụ này vận khí không tệ, tránh thoát được vận mệnh "cải cách" này.
Bất chợt lúc này, có người gọi cậu lại.
- ---
(1) Lan hoa chỉ: cử chỉ tay hoa lan
.