Hoàng hôn buống xuống đỏ như màu huyết, ngọn nến lung lay theo gió, đem hai bóng người trên giường một nằm một ngồi chiếu xuống vách tường, tùy theo ngọn đèn dầu nhẹ nhàng rung động .
Lăng Tiêu nắm chặt tay trái lạnh hơi tái nhợt của Tư Phi Tình, huyết trên ngón tay bị đứt đã ngừng, vết thương nhưng lại thủy chung làm đau đớn lòng người. hai mắt băng hàn dường như không chịu nổi khép lại, lại mở ra, di chuyển lên cái trán Tư Phi Tình, một đạo vết thương sâu sắc, nhìn thấy vết thương mà giật mình, không khỏi thở dài ——
Ta vẫn tưởng rằng lưu lại ngươi, hảo hảo mà yêu ngươi, chậm rãi khiến ngươi đối với ta thay đổi, cuối cùng có một ngày ngươi sẽ minh bạch tâm ý của ta, nhưng hôm nay, ta biết đó chẳng qua là ý nghĩ ngông cuồng của ta mà thôi.
Trong nháy mắt ngươi dùng lư ngọc đánh chính mình, lòng ta một chút hy vọng ban đầu còn sót lại cũng bị ngươi hoàn toàn đập tan. Ngươi, thật sự thà rằng chết, cũng không nguyện cùng ta cùng một chỗ, không muốn để ta thích ngươi…
Nhưng ta, chỉ là đơn thuần là nghĩ muốn yêu ngươi…Tư Phi Tình…
“… Chủ nhân…” Phong nô cùng Nguyệt nô bưng bữa tối cùng đi vào, Nghe được tiếng thở dài vô cùng bi thương, cũng vì sầu não. Thật không ngờ, chủ nhân xưa nay cao ngạo lạnh lùng đã thật sự động tình, thậm chí không tiếc cắt đứt ngón tay, cũng càng không ngờ, Tư Phi Tình cư nhiên cam tâm tự vận, cũng không chịu tiếp nhận chủ nhân…
Một mặt yên lặng sắp đặt bữa tối, Nguyệt nô ánh mắt không nhịn được chuyển hướng Tư Phi Tình trên giường mê man đến nay, thần sắc biến ảo không ngừng —— Tư Phi Tình, ngươi có thể vì Mạnh Thiên Dương, Phong Nhã lâu ghê tởm kia ngay cả mạng cũng bỏ qua sao?
“… Phân phó xuống, giờ ngọ ngày mai chuẩn bị tốt mã xa dưới chân núi.” Lăng Tiêu vẫn ngóng nhìn Tư Phi Tình, bình tĩnh không dao động nói: “Ta đưa y quay về Phong Nhã lâu —— ”
“Chủ nhân?!” hai tỳ nữa đồng thanh hô lên, vẻ mặt kinh ngạc.
Nắm chặt quyền, Phong nô cũng bất chấp lễ nghĩa nói: “Chủ nhân, ngươi có thể như vậy buông tay, đưa y trở về? ——” Nguyệt nô nghe khẩu khí của nàng không che đậy, vội vàng kéo ống tay áo nàng, Phong nô vẫn lớn tiếng nói: “Chẳng lẽ chủ nhân đã uổng công vì hắn chặt đứt hai ngón tay sao? Phong nô đều không cam lòng —— ”
Không có tiếng quát lớn, Lăng Tiêu ngược lại khẽ cười: “Hết thảy đều là ta cam tâm tình nguyện, có cái gì hối hận chứ? … không cần nhiều lời, nhanh đi phân phó nô bộc chuẩn bị là được. ”
Phong nô như trước căm giận bất bình, nhưng lại cũng không dám nhiều lời nữa, cùng Nguyệt nô đồng loạt cáo lui.
Con ngươi huyền băng hàm chứa ôn nhu ấm áp, nhìn chăm chú khuôn mặt không chút huyết sắc của Tư Phi Tình, một hồi lâu, Lăng Tiêu cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cánh môi lộ vẻ tái nhợt của y—— Tư Phi Tình, đây là ta Lăng Tiêu lần cuối cùng hôn ngươi. Ngày mai ta sẽ đưa ngươi trở về, trở lại bên người ngươi thích… ngươi cao hứng không?
Ta không hối hận yêu ngươi! Cho dù ngươi không thích ta, thậm chí căm ghét ta, ta cũng vẫn không hối hận yêu ngươi! Vì ngươi động tình, vì ngươi tâm loạn, chặt đứt tay, tất cả đều là ta Lăng Tiêu tự nguyện, ta không oán hận không hối hận!
Đúng vậy, ta sẽ không hối hận! Ta duy nhất tiếc nuối chính là không thể nhận được tâm của ngươi… nếu như thời gian có thể quay lại, ta nhất định sẽ không làm bất cứ chuyện gì thương tổn ngươi nữa! Ta nhất định sẽ kiên nhẫn chờ đợi ngươi yêu ta! đáng tiếc, người không có khả năng quay trở về trước kia…
Ngón tay tinh tế vuốt ve bàn tay nhỏ bé —— là ta sai, khiến ngươi sau này đều không thể đạn cầm nữa, cũng nghe không được tiếng cầm thanh u trong trẻo của ngươi… cho nên, cho dù ta và ngươi giống nhau, ngày sau cũng không thể tấu tiêu nữa đi. Mất đi tiếng cầm thanh u của ngươi, Lăng Tiêu thành cũng từ nay về sau sẽ không có tiếng tiêu của ta vang lên nữa.
Mất đi ngươi, ta lại phải một lần nữa qua quay về cuộc sống cô độc trước kia, lạnh như băng, không chút sinh khí, trống rỗng tịch mịch đến ngay cả trái tim cũng bị đóng băng… ta thật sự không muốn để ngươi rời ta đi! Ta thật sự rất muốn ngươi có thể lưu lại làm bạn với ta! Nhưng, ngươi trong lòng không vui, ta sẽ không cưỡng cầu ngươi nữa! Ta, không muốn lại thương tổn ngươi!
Hy vọng đưa ngươi trở về có thể khiến ngươi không còn như vậy chán ghét ta! Hy vọng người kia có thể khiến ngươi vui vẻ! Mặc dù ta không muốn cho ngươi đi… khó chịu đến đau lòng, trái tim lạnh… Ta lần đầu tiên phát hiện, nguyên lai Cửu Trọng Hiên đúng là lạnh lẽo băng hàn như thế, lạnh đến xương tủy, lạnh lẽo khiến ta không thể chịu đựng được…
Hoa nến nhẹ lay động ánh sáng mờ ảo, một điểm trong suốt phút chốc rơi xuống trên mu bàn tay Tư Phi Tình, phát ra tia sáng quang mang ——
Lăng tiêu kinh ngạc nhìn giọt nước kia, đột nhiên, lại một viên rơi xuống. Xoay tay lại một sờ gương mặt, mới phát giác không biết khi nào đã ẩm ướt một mảnh ——
Đây, chính là nước mắt sao? Ta, như thế nào lại khóc?
Ta cư nhiên đang rơi lệ…
…
Đầu rất đau! Mí mắt nặng nề cơ hồ không mở ra được! Ta đây là ở nơi nào? Dường như có người nắm tay của ta, là ai? Bàn tay rất ấm áp, hữu lực…
Là ngươi? Tư Phi Tình si ngốc nhìn nam tử bạch y thắng tuyết trước mặt —— Dung nhan tuấn mỹ khiến người ta không dám nhìn thẳng, nhưng ánh mắt lại mang theo ôn nhu khiến người ta tan nát cõi lòng… rất đẹp, người hảo thân cận! Nhưng là, tại sao ngươi lại rơi lệ? Tại sao ngươi khổ sở như vậy? Tại sao ánh mắt của ngươi đau thương như thế? Khiến tâm của ta cũng khó chịu theo…
Ngươi đừng khóc nữa! Ta không muốn nhìn thấy bộ dáng ngươi thương tâm! Đừng rơi nước mắt nữa!
“… Đừng khóc…” tay phải xoa xoa gương mặt tuyết y nam tử, nghĩ muốn lau đi những giọt nước mắt kia khiến mình lòng mình chua xót.? Tư Phi Tình! Bàn tay mềm mại hơi lạnh xoa nhẹ trên khuôn mặt, Lăng Tiêu nhất thời lại vô phương phản ứng, Tư Phi Tình đang giúp hắn lau nước mắt sao?
“… Tư Phi Tình? …” rốt cục phục hồi tinh thần, đè lại tay Tư Phi Tình, Lăng Tiêu thanh âm cũng run nhè nhẹ.
“Đừng khóc…” Tư Phi Tình giống như hống tiểu hài tử, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của tuyết y nam tử vừa ôn nhu ngừng rơi lệ, trong lòng y cảm thấy vui vẻ nói không nên lời, đột nhiên giống như nghĩ tới cái gì, nhẹ nhíu mi lại: “Tư Phi Tình? ngươi là đang gọi tên của ta sao? —— ”
Cái gì? Lăng Tiêu chợt cứng đờ, chằm chằm nhìn Tư Phi Tình mày nhíu chặt, vẻ mặt mơ màng lắc lắc đầu: “Như thế nào ta nhớ không được tên của mình nữa? Ta, ta là ai? … ngươi… Là ai?”
Ta tại sao nhớ không nhớ nổi mình là ai nữa? Ta đến tột cùng là ai, bây giờ đang ở đâu? Tại sao ta nghĩ không ra? Đầu ta rất đau, rất đau… rút tay về, Tư Phi Tình hai tay ôm lấy đầu, trong đầu một mảnh hỗn loạn không chịu nổi ——
” Đầu ta rất đau, như thế nào cái gì cũng nhớ không ra? … rất đau…”
“… Tư Phi Tình?!” Lăng Tiêu kinh hãi lúc ban đầu vơi đi, đem Tư Phi Tình ôm vào trong lòng, khẽ vuốt lưng y, trong ngực một cỗ cảm giác dâng trào, cũng không biết là tư vị gì —— Tư Phi Tình cư nhiên mất đi trí nhớ… Là lư ngọc kia một kích làm bị thương đầu y sao? Cái gì cũng không nhớ rõ nữa sao? …
Ôn nhu vuốt ve khiến Tư Phi Tình tâm bối rối thoáng bình tĩnh lại, Tư Phi Tình sau khi tỉnh lại nhìn thấy hắn đầu tiên trực giác hết sức thân thiết, kéo tay áo nam tử,: ” Ta, ta gọi là Tư Phi Tình sao? Ngươi là ai? Ngươi biết ta, có đúng hay không? …”
Lăng Tiêu ngóng nhìn cặp mắt cho dù nhiễm lên một tia kinh hoàng mê loạn nhưng vẫn như cũ minh tịnh như lúc ban đầu, chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mi mắt Tư Phi Tình: “Lăng Tiêu… tên của ta!”
“… Lăng… Tiêu…” Tư Phi Tình nỉ non , tùy ý Lăng Tiêu khẽ hôn xuống khuôn mặt mình, trong lòng cảm thấy một trận an tâm.
“Chủ nhân, xe ngựa đã an bài thỏa đáng, A? ——” Phong nô một chân bước vào phòng, thấy thế nuốt xuống nửa câu nói còn lại. Bên cạnh Nguyệt nô cũng là há to miệng, như thế nào có thể? Cái kia Tư Phi Tình đối với chủ nhân chỉ sợ trốn tránh không kịp, như thế nào thái độ khác thường dựa vào trong lòng chủ nhân như thế, vẻ mặt lưu luyến không muốn xa rời? Bị đụng đến cháng váng đầu rồi sao?
Nghe tiếng kêu, Tư Phi Tình quay đầu, nhìn thấy hai nữ tử xinh đẹp trợn mắt há hốc mồm, không biết…
“Lăng Tiêu, Ta đây là ở nơi nào? Các nàng là ai? Ta…” một bụng nghi vấn, Tư Phi Tình nắm chặt tay Lăng Tiêu, hỏi không ngừng.
Nguyệt nô suýt nữa té ngã, ngược lại cư nhiên bị nàng đoán trúng, Tư Phi Tình xem ra thật sự lúc trước bị đụng đến đầu bị choáng váng rồi, cái gì cũng nhớ không ra. Đây, đây nên tính như thế nào? Chủ nhân a ——
” A ——” Tư Phi Tình đột nhiên một tiếng kêu lên sợ hãi, chính là nhìn thấy đoạn tay trái của mình: ” Tay của ta như thế nào như vậy?”
Lăng Tiêu khóe môi co giật, không nói chuyện, ánh mắt Tư Phi Tình chạm đến vết thương trên tay phải của hắn, càng hô to hơn: “Lăng Tiêu, như thế nào tay ngươi cũng bị thương?” nâng lên bàn tay trắng như ngọc, Trong lòng không khỏi đau đến lợi hại, nhất thời quên mất vết thương trên tay mình.
Y vẻ mặt đau đớn, ngược lại giống như tay Lăng Tiêu so với chính y quan trọng hơn. Lăng Tiêu ngực kinh sợ một chút, Nói cái gì cũng không nên lời —— lần đó khi bị kiếm đả thương, Tư Phi Tình cũng là như vậy khẩn trương mà nắm lấy tay hắn…
“Còn không phải vì ngươi, tay chủ nhân mới có thể biến thành như vậy ——” Phong nô không nhịn được xen vào, cho dù Tư Phi Tình mất đi trí nhớ, nàng vẫn là như trước chán ghét tiểu quỷ này làm hại chủ nhân rối loạn tâm tình.
Tư Phi Tình chấn động, Lăng Tiêu đã lạnh lùng nói: “Lắm miệng! đi ra ngoài!”
Phong nô trừng mắt liếc nhìn Tư Phi Tình một cái, cùng Nguyệt Nô thối lui ra ngoài.
“… Lăng tiêu… thật là bởi vì ta sao? tay ngươi…” Tư Phi Tình ngực khó chịu cực kỳ, bàn tay tốt như vậy gần như hoàn mỹ, là vì hắn mà cắt đứt tay sao?
” Chuyện không liên quan đến ngươi, vốn là chính ta nguyện ý…” trong mắt Lăng Tiêu hiện lên một tia chua sót: “Tư Phi Tình, ngươi không cần để ở trong lòng.” đây, là ta trả giá đã thương tổn ngươi!
Lăng Tiêu! Ngơ ngác nhìn chăm chú vào tuyết y nam tử, tại sao ánh mắt ngươi vừa lộ ra tia ôn nhu vừa khiến lòng ta đau đớn? … vô thức, Tư Phi Tình hai tay nâng khuôn mặt tuấn mỹ của Lăng Tiêu: “Ngươi không nên lại khổ sở nữa, lúc ngươi vừa rồi khóc, trong lòng ta cũng rất khó chịu…”
“Tư Phi Tình…” cầm lấy hai cổ tay y, Lăng Tiêu thật lâu nhìn vào con ngươi trong suốt thanh tịnh của Tư Phi Tình ——
“Ta sẽ không khóc nữa, sẽ không khiến lòng ngươi khó chịu nữa… Tư Phi Tình…” Lăng Tiêu khẽ mỉm cười —— Ta sẽ không làm chuyện ngươi không thích nữa.
Nụ cười yếu ớt, khuôn mặt tuấn mỹ của Lăng Tiêu khiến người ta hoa mắt! Tư Phi Tình nhưng lại không dời tầm mắt, có chút ngây ngô nói: ” Lúc ngươi cười rất đẹp…” nhìn thấy con ngươi huyền băng của Lăng Tiêu chợt mở to, y vô cớ một trận ngượng ngùng, mặt đỏ lên, ngập ngừng nói: ” Cái này, ý của ta là, là…”
—— ” Lúc ngươi cười rất đẹp… ”
Giọng nói lọt vào tai, Lăng Tiêu đã ngây dại —— không quên nhớ lại khi hai người lần đầu tiên cầm tiêu hợp tấu, Tư Phi Tình câu đầu tiên đối với hắn nói cũng là như thế.
Lời nói giống nhau, vẻ mặt ngốc lăng giống nhau, khuôn mặt đỏ bùng giống nhau, không biết giải thích giống nhau…
Thời gian đảo ngược lại rồi sao? là quay về trước kia rồi sao? …
Mạnh mẽ đem Tư Phi Tình gắt gao ôm vào trong lòng, cúi đầu, đã chiếm trụ cánh môi lãnh đạm của y, nhưng chỉ là ôn nhu che chở giống như nhẹ nhàng tiếp xúc —— Tư Phi Tình! Tư Phi Tìn!
Ta biết không cách nào quay lại trước kia, nhưng chúng ta có thể một lần nữa bắt đầu lại! Lúc này đây, ta sẽ dùng thời gian cả đời kiên nhẫn chờ ngươi yêu ta!
****
“Lăng Tiêu, bôi xong hết rồi sao?” Tư Phi Tình ngồi ở trên giường, vuốt cái trán một tầng dược cao hơi mỏng mát lạnh. Ngày hôm qua nghe Lăng Tiêu nói, y là không cẩn thận đụng vào đầu, mới có thể nhớ không nổi sự tình trước kia, bất quá nhìn đạo vết thương trong gương đồng kia, mình thật đúng là đụng phải không nhẹ.
” Xong rồi.” nhẹ giọng lên tiếng, ngón tay cũng nhẹ nhàng lau dược trên vết thương, một bên Phong nô bề bộn đưa khăn lụa qua cấp lăng tiêu lau tay.
“Đừng loạn chạm! Ta giúp ngươi chải đầu ——” Thấy mái tóc đen nhánh của Tư Phi Tình tán loạn, Lăng Tiêu một tay ấn xuống tay y: ” Ngươi tự mình nhìn không thấy, cẩn thận đụng tới vết thương.” cầm lấy lược sừng Phong nô đưa qua, nhẹn nhàng chải từng sợi tóc cho Tư Phi Tình.?! Đây, như thế nào có thể như vậy? Thất thiếu gia theo Phong nô bưng bồn rửa mặt đi vào ngốc lăng một bên, hốc mắt tựa hồ trừng đến mức sắp nứt ra —— Tư Phi Tình khi nào cái kia vương bát đản trở nên thân thiết như thế?
Hắn bụng đầy kinh nghi nhưng lại nói không nên lời, chỉ có thể nhìn Lăng Tiêu vẻ mặt tươi cười thay Tư Phi Tình rửa mặt thay y phục, Tư Phi Tình cư nhiên cũng là vẻ mặt tươi cười. Gắt gao nhìn chằm chằm hai người trên giường ngồi sát nhau, Thất thiếu gia toàn thân đều run nhẹ. Tư Phi Tình!
Tại sao thiếu niên diễm lệ này ánh mắt lại hung ác nhìn chằm chằm y? Tư Phi tình nghi hoặc nhìn Thất thiếu gia, lắc đầu, không hiểu. Đột nhiên thân thể nhẹ một chút, bị Lăng Tiêu ôm lấy.
“Lăng Tiêu?”
“Mang ngươi đi ôn tuyền, ngày hôm qua đều không có đi ——” Lăng Tiêu lãnh đạm cười, đứng lên.
“Nga, cái này, ngươi không cần ôm, ta tự mình có thể đi.” Tư Phi Tình mặt ửng đỏ, mặc dù ngày hôm qua lúc bị Lăng Tiêu ôm hôn môi, một chút cũng không cảm thấy không được tự nhiên, nhưng trước mặt người khác, dường như không quá thích hợp… hơn nữa hai tròng mắt của Thất thiếu gia kia tựa hồ muốn phun ra lửa.
“Lăng Tiêu, Để ta tự mình đi a ——” Tư Phi Tình bắt lấy cánh tay hắn, kiên trì nói. Lăng Tiêu cười, đỡ y ổn định đứng xuống: “Hảo, tùy ngươi.” kéo tay y sóng vai đi ra ngoài, Khóe môi không khỏi cong lên, ngay cả mất trí nhớ, Tư Phi Tình tính tình vẫn quật cường, độc nhất vô nhị như trước.
Tư Phi Tình! Thất thiếu gia oán hận nhìn bóng lưng hai người biến mất, nắm chặt tay, lại nghe phía sau Phong Nô lạnh lùng nói: “Ngươi tức giận cái gì? Hắn làm hại chủ nhân cắt đứt tay, lại còn có thể lưu lại bên người chủ nhân như thế… Ta so với ngươi càng tức giận gấp trăm lần, cũng có ích lợi gì?”
Nàng đầu vai khẽ run, sắc mặt không kiên định, cuối cùng thở hắt ra, đi tới trước mặt Thất thiếu gia, nhìn vẻ mặt tức giận của hắn, đột nhiên cười: ” Chẳng lẽ ngươi cũng thích hắn? A, như vậy khuyên ngươi thừa dịp sớm bỏ đi cái ý niệm này trong đầu. Hắn bây giờ trừ chủ nhân ra, người nào cũng không nhận ra —— ”
Thất thiếu gia một trống rỗng, Phong nô đã cười lạnh xoay người: “Bất quá, hắn đối với cái gì Phong nhã lâu chủ cũng si tình, cư nhiên nghĩ muốn dùng lư hương đập chết mình, cũng không chịu ở chỗ này. Lầm bầm, nhưng lại hết lần này tới lần khác không chết được, ngược lại mất trí nhớ, kết quả còn không phải cùng chủ nhân cùng một chỗ? …”
Mất đi trí nhớ? Thất thiếu gia kinh ngạc, rồi nhah chóng tỉnh ngộ, khó trách Tư Phi Tình lúc trước nhìn hắn ánh mắt như người xa lạ. Nhưng là, sao có thể như thế? Lâu chủ còn đang đau khổ chờ Tư Phi Tình trở về a… hắn dùng sức cắn môi, Phong nô đã tự mình đi đến bên ngoài, thanh âm nhưng lại vẫn khoa trương truyền vào lỗ tai hắn: “Ngươi cũng đừng nghĩ đánh cái quỷ gì chủ ý! Chủ nhân bây giờ cao hứng như vậy, ai dám sinh chuyện phiền phức, ta tuyệt không buông tha!”
****
Gió núi thổi lên, tuyết bay đầy trời, thiên địa một mảnh trắng mịt mờ nhìn không tới. Lăng Tiêu bạch y tung bay, hai tay chắp sau lưng, thản nhiên đứng bên ngoài Cửu Trọng Hiên, mỉm cười nhìn Tư Phi Tình nghịch tuyết mà hết sức phấn khởi ——
“Lăng Tiêu, ngươi không đến chơi cùng sao?” Tư Phi Tình vân vê một viên tuyết lớn, thương thế nửa tháng trước đã khỏi hẳn, hôm nay cùng Lăng Tiêu ở thạch thất luyện kiếm trở về, thấy tuyết rơi so với bình thường nhiều hơn, y liền kéo Lăng Tiêu đi ra ngoài đắp người tuyết.
” Lăng Tiêu, thật sự chơi vui lắm, ngươi cũng đến đắp một người đi…”
“Lăng Tiêu…”
Con ngươi huyền băng thủy chung theo đại thanh thân ảnh chuyển động, trong mắt tràn ngập ý cười—— thật sự là không ngờ tới, Tư Phi Tình mất trí nhớ cư nhiên so với ban đầu càng dính hắn hơn, quả thực mỗi thời mỗi khắc đều không muốn rời khỏ tầm mắt hắn, tựa như lúc này ——
“Lăng Tiêu, ngươi xem ta đắp cái người tuyết này có được hay không?” Tư Phi Tình lôi kéo ống tay áo Lăng Tiêu dáng vẻ ngây thơ hướng người tuyết đi tới: “Đáng tiếc không có than đen, không thể làm gì khác hơn là dùng hòn đá làm hai tròng mắt … ”
“Thật không? Ta chưa từng chơi đùa mấy thứ này.” Lăng Tiêu cùng Tư Phi Tình đồng loạt ngồi xhổm xuống, vuốt vuốt người tuyết mập mạp, khóe miệng cong lên, nghĩ không ra ngoạn ý của tiểu hài tử này, cũng có thể khiến Tư Phi Tình cao hứng như thế, bất quá nếu y thích, cũng tùy vào y đi.
“Ta cũng vậy. Lần đầu tiên đắp người tuyết, khi còn bé cũng chỉ có thể nhìn người khác chơi đùa, hơn nữa nhà của ta bên kia cũng không có tuyết lớn như vậy… a?”
Vẻ mặt tươi cười bỗng nhiên cứng đờ, Lăng Tiêu nghiêng đầu nhìn Tư Phi Tình, Ánh mắt bỗng nhiên trở nên thâm thúy ——
Tư Phi Tình buột miệng nói ra phút chốc cũng ngẩn ngơ, trên mặt hiện lên mê mang, tự nhủ: “Tại sao ta khi còn bé cũng không thể ra ngoài cùng người khác chơi đùa chứ? … a, hình như ta suốt ngày đều phải uống dược… ta là bị bệnh gì sao? ”
Y vỗ nhẹ hai bên thái dương, chỉ cảm thấy cảnh tượng có chút mơ hồ thoáng lên trước mắt, nhưng cuối cùng thấy không rõ lắm, đầu lại dần dần trướng đau—— đúng a, mơ hồ nhớ chưa từng thấy qua gió tuyết lớn như vậy, ta trước kia không phải ở nơi này sao? …
“Lăng Tiêu, ngươi biết nhà của ta ở nơi nào sao? Ta hình như ban đầu ở tại địa phương khác…” đầu rất đau, nghĩ không ra, Tư Phi Tình buông tha, ngược lại hướng tuyết y nam tử bên cạnh cầu trợ giúp.
Tư Phi Tình, ngươi là nhớ tới ngày trước sao? Lăng Tiêu bình tĩnh nhìn hắn, ngực không báo hiệu mà nặng nề —— Ta cũng cơ hồ đã quên, ngươi chỉ là vì bị thương ở đầu, mất đi trí nhớ mà thôi, nếu như một ngày huyết tụ trong đầu tan hết, ngươi có lẽ liền có thể khôi phục trí nhớ… Ngươi bây giờ, đã bắt đầu thanh tỉnh rồi sao? …
“Ngươi làm sao vậy? Lăng Tiêu” Tư Phi Tình đưa tay ở trước mặt hắn vẫy vẫy, Lăng Tiêu như thế nào đột nhiên phát ngốc?
Nhẹ thở ra một hơi, Lăng Tiêu kéo y đứng dậy, khẽ cười nói: ” ngươi từng nói qua mình nguyên trụ ở Hàng Châu… Bên kia quả thật không giống Thiên Sơn, có thể nhìn thấy cuồng phong tuyết rơi nhiều như thế.”
Hàng Châu sao? Tư Phi Tình trong lòng nhớ lại một lần, nhưng cũng không có ấn tượng gì, ngây ngốc một chút, chỉ nghe Lăng Tiêu lẳng lặng hỏi: “… muốn quay về xem một chút không? …”
Tại sao thần sắc Lăng Tiêu lại trở nên có chút ưu thương như vậy? Tư Phi Tình tim đập loạn nhịp, không cần nghĩ ngợi lắc đầu: “Không cần, ta thích ở chỗ này a…”
“… Tư Phi Tình…” ngưng chú trong chốc lát, Lăng Tiêu than nhẹ thay y phủi rơi bông tuyết trên y sam: “Quay về phòng thôi…” dắt tay xoay người, khuôn mặt tuấn mỹ phiếm lên một tia khổ tâm —— nghe ngươi nói thích ở tại chỗ này, ta hẳn là cao hứng mới đúng, nhưng ta, không cách nào vui vẻ. Bởi vì không phải ý nguyện thật sự của ngươi…
Mấy ngày nay, ta vẫn đều đắm chìm trong vui mừng, nhưng lại quên mất, sẽ có một ngày ngươi có thể sẽ nhớ hét thảy trước đây. Đến lúc đó, ngươi còn có thể nói thích ở tại chỗ này sao? Ở lại bên người đã từng thương tổn ngươi, thậm chí đem ngươi bức đến đường cùng sao?
Ngươi sẽ không! Ngươi chỉ biết sẽ càng hận ta, càng cấp bách mà trở lại bên người ngươi thích …
Ta không biết, lúc nào ngươi sẽ khôi phục trí nhớ? Nhưng ta biết, vô luận sớm muộn gì, ngày nào đó cuối cùng cũng đến… Lăng Tiêu buồn bã thở dài.
“Lăng Tiêu? …” thanh âm thở dài tựa hồ mang tia đau thương khiến Tư Phi Tình trong lòng một trận run rẩy, mới kêu được một tiếng, Đã bị Lăng Tiêu vững vàng ôm vào trước ngực, y mở to hai mắt: ” Ngươi hôm nay không vui sao?”
Song chưởng dùng sức buộc chặt, ngữ khí nhưng lại ôn nhu khác thường: “Không có, ta chỉ là muốn ôm ngươi một chút…” Chỉ ôm ngươi, ta mới vững tin giờ khắc này là chân thật… chậm rãi phủ lên cánh môi lãnh đạm, êm ái đụng chạm : “Tư Phi Tình…”
—— chỉ có hiện tại, ta có thể như thế ôm ngươi, hôn môi ngươi. Chờ ngươi nhớ lại hết thảy, ta cũng liền mất đi hết thảy…
Tuyết vung vẩy tung bay khắp nơi, bay xuống vây quanh hai thân ảnh trắng xanh.
Bên trong Hiên, một đạo ánh mắt phẫn nộ thủy chung lướt qua song cửa sổ nhìn chăm chú chú hai người, lòng bàn tay đã bóp ra huyết, Thất thiếu gia vẫn vô tri giác, chỉ là khuôn mặt diễm lệ vặn vẹo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...