Phù Sinh Mộng Chi Phi Tình

Bóng trúc đung đưa, ánh mặt trời loang lỗ. Tiếng cầm kỳ ảo thanh u trầm lặng trong khoảng sân yên tĩnh, tựa như đàn chim ríu rít hòa vang.

Ngón tay khẽ vẽ một cái, tiếng cầm dừng lại, thanh y nam tử đưa tay ôm lấy huyền cầm.

Tư Phi Tình hơi hơi ngửa mặt lên trời, để cho ánh nắng xuyên thấu qua rừng trúc chiếu vào khuôn mặt lộ vẻ tái nhợt của y. Liên tiếp mấy ngày mưa xuân, hôm nay mới thật sự trời quang mây tạnh… Đột nhiên che miệng nhẹ ho khan vài tiếng rồi đứng lên.

Mở bình sứ, đổ mấy viên dược hoàn ra lòng bàn tay, đang định đưa vào trong miệng, nhưng rồi lại buông xuống. Tư Phi Tình  thở dài một tiếng,  từ lúc sinh ra đến nay bệnh tật  đã dây dưa cùng mình suốt mười chín năm rồi, căn bản dược này còn không hữu dụng, muốn  đến khi nào mới ngừng a? … Còn có một năm tuổi thọ nữa thôi sao? Y hơi nhắm mắt lại —— từ nhỏ đến lớn, song thân đã thỉnh qua vô số đại phu, chẩn đoán rất nhiều, nhưng đều không có khác biệt:

“Lệnh công tử vốn là trời sinh tâm mạch khiếm khuyết, lại dùng quá nhiều dược, bất quá cũng chỉ kéo dài thêm được vài năm sinh mệnh… Có thể sống tới đôi mươi đã là may mắn… Nhưng phải cố kỵ chuyện tình cảm,  để tránh tinh thần thương tổn…”

Một bên cổ tay, liền nghĩ muốn vứt rơi dược hoàn, nhưng dung nhan song thân ngày đêm lo lắng lại hiện lên trong đầu, Tư Phi Tình cuối cùng đành nuốt xuống mấy viên dược hoàn vừa vô dụng lại sang quý * này.昂贵  = sang quý: đắt tiền            Ôm lấy cầm, xuyên qua rừng trúc, hướng tiểu viện đi đến. Chẳng qua ở bên ngoài đạn cầm trong chốc lát, thân thể bệnh tật đã không trụ nổi không khí ẩm ướt trong rừng, bắt đầu đau nhức, y chua chát cười: Ngoài việc khiến cho song thân buồn phiền lo lắng và lãng phí ngân lượng thuốc thang ra, bản thân thật đúng là vô dụng.

Thân là nhi tử độc nhất Tư gia vùng Giang Nam, nhưng việc sinh ý trong nhà lại không giúp được gì, ngược lại còn liên lụy tỷ tỷ so với mình lớn hơn một tuổi, cả ngày xuất đầu lộ diện, trợ giúp phụ thân quản lý sản nghiệp. Đến nỗi ngày đính hôn cũng năm lần bảy lượt trì hoãn, nhưng năm nay, tỷ tỷ cuối cùng sắp xuất giá. Đến lúc đó, ai tới tương trợ phụ thân a?

Nặng nề suy nghĩ, đột nhiên bị một tiếng thét chói tai cắt đứt, Tư Phi Tình thay đổi sắc mặt, tiếng kêu chính là từ trong phòng tỷ tỷ bên cạnh tiểu viện truyền ra. Theo sau lại mơ hồ nghe được một trận tiếng khóc thê lương.

Còn chưa chạy tới gần, ngực đã thở hổn hển, đẩy cánh cửa ra, hạ nhân vây quanh hai bên, Tư Phi Tình xông vào phòng, lập tức toàn thân lạnh băng, cầm rơi xuống đất, gãy thành mấy đoạn. Kia nằm trên vũng máu chính là tỷ tỷ y, ngực bị một cái chủy thủ cắm sâu không thấy chuôi, khi còn sống khuôn mặt xinh đẹp luôn mang một tia tươi cười, giờ một mảng tái xanh. Nha hoàn thân thiết của nàng đang quỳ gối khóc thảm thiết.

” Sao, sao lại thế này?”  Tư Phi Tình thoáng một cái, chống giữ mép bàn, mùi máu tanh mạnh mẽ xộc vào mũi, bị kích động khiến trái tim vốn đã suy yếu của y không chịu nổi,  một trận co rút.

” Tiểu thư, tiểu thư nàng tự sát…” Nha hoàn khóc thút thít .

Như thế nào có thể? Tỷ tỷ năm nay chẳng phải sẽ cùng công tử Mạnh Ngự Sử thành thân a, đang vui vẻ đợi xuất giá, như thế nào lại tự sát a?


Lúc này ngoài cửa một mảnh hỗn loạn, Tư phu nhân tấn kiến, kêu trời gọi đất chạy tới, nhìn thấy tình trạng bi thảm của ái nữ, không kịp nói gì, liền bất tỉnh. Tư Phi Tình vội vàng tới đỡ, nhưng y trời sinh thân thể hư nhược, liền không trụ nổi ngồi xổm xuống, mùi máu tanh lại xộc vào mũi, đầu vừa một trận choáng váng mắt hoa, lại vô lực đứng lên. Bên tai tiếng vang ầm ầm không thôi, loáng thoáng nghe được tiếng phụ thân kêu gào đau đớn …

****

Linh cữu đen nhánh đặt giữa linh đường trống trải, gió đêm xuyên qua cửa sổ, đem cành phướn trắng thổi tung bay giống như trêu chọc, bỗng nến vụt tắt, ánh sáng mờ nhạt chiếu vào dung nhan tái nhợt yếu đuối của Tư Phi Tình.

Một mình ngẩn ngơ quỳ gối, trước thâu đồng đốt vàng mã, ngọn lửa phun ra nuốt vào. Chậm rãi triển khai trong lòng bàn tay, Tư Phi Tình nhìn tờ giấy trắng trong tay, bên trên còn lưu lại vài vết máu đã khô, trên giấy chỉ viết hai chữ —— Lăng Tiêu.

Bút tích đẹp đẽ, vết máu chói mắt, trang giấy này, tỷ tỷ cho đến chết cũng gắt gao nắm chắc trong lòng bàn tay, tựa hồ  hai chữ này so với mạng của nàng còn quan trọng hơn.

Lăng Tiêu! Tư Phi Tình chăm chú nhìn, bên tai phảng phất lại vang lên câu nói đầy bi thương của phụ thân.

” Phụ thân thật sự không nghĩ  đến tỷ tỷ con lại có thể gây ra loại sự tình này. Vài ngày trước, sau khi từ Lạc Dương trở về, cư nhiên vì một người nam tử mới vừa gặp mặt qua ở hội hoa xuân, lại tự tiện hướng Ngự Sử thối hôn, còn muốn rời khỏi nhà…” trên mặt phụ thân nước mắt tuân trào:

“Ta đương nhiên không đồng ý, muốn tỷ tỷ con đóng cửa suy nghĩ, ai ngờ, ai ngờ…” Người thống khổ lắc đầu, cuối cùng nói không được gì nữa.

Tư Phi Tình chua xót rơi lệ, nguyên lai trong nhà phát sinh chuyện lớn như vậy, hắn cư nhiên đều không biết. Chính là bởi vì không muốn kích động đến y đang tĩnh dưỡng sao? Cho nên chuyện gì cũng gạt y. Đầu vai hơi run rẩy, hắn rất hận bản thân  mình vô dụng.

Ánh mắt lại một lần nữa nhìn tờ giấy trắng, Tư Phi Tình đau khổ cười: Lăng Tiêu, tỷ tỷ hẳn là vì ngươi mà chết! Mà ngươi, đại khái cái gì cũng không biết được, ngươi, rốt cuộc là cái dạng người gì? Cư nhiên có thể khiến tỷ tỷ mới gặp qua một lần đã tuẫn tình, thực cũng không phải dạng bình thường đi.

Tỷ tỷ…

Duỗi một ngón tay, đem tờ giấy trắng quăng vào hỏa bồn, tờ giấy liền cháy thành tro. Chỉ còn lại một làn khói xanh đang dần dần phiêu tán, cũng tựa như sinh mệnh Tư Thanh Tụ tiêu tan theo gió rồi biến mất. Chăm chú nhìn linh cữu, Tư Phi Tình ôm ngực ho không ngừng —— ta vẫn tưởng rằng có thể không có bệnh tật, không tai họa mà sống, đó chính là ông trời đã ban cho phúc lớn, chỉ đáng tiếc ta không có phúc khí này.


Nhưng tỷ tỷ, ngươi tại sao muốn chọn kết thúc tánh mạng của mình như vậy chứ? Ta, thật sự không hiểu a… Có lẽ, là do ta không hiểu tình cảm là như thế nào đi, bởi vì bệnh của ta, không cho phép ta có thất tình lục dục tránh làm thương tổn đến trái tim, song thân đặt cho ta cái tên Phi Tình, cũng chính là muốn ta vô tình vô dục* yên ổn sống hết đời này. Nhưng vì một phần tình cảm này, thật sự đã khiến ngươi cam tâm tình nguyện,  vì một người khác mà không cần đến tánh mạng của chính mình sao? tỷ tỷ…vô tình vô dục ( 无情无欲): không có tình cảm nam nữ, tạm dịch như vậy * úp mặt vào tường *

Tang lễ đưa xong, nhưng  phiền toái Tư gia tựa hồ mới bắt đầu. Tư phu nhân ngày ấy chấn kinh ngất đi, khi tỉnh lại liền suốt ngày hồ ngôn loạn ngữ, trạng thái điên điên khùng khùng, ngay cả Tư Phi Tình cũng không nhận ra, mời đại phu tới người nào cũng lắc đầu thở dài. Tư lão gia đang tâm phiền ý loạn, các hiệu buôn bên dưới lại gửi thư cấp báo những chuyện không hay tới. Nguyên là Tư Thanh Tụ lúc còn sống thối hôn, làm Mạnh Ngự Sử rất mất mặt, hắn quyền cao chức trọng, sao có thể nhịn xuống được mối hận này, liền âm thầm tìm đến những cửa hàng thường đối đầu với Tư gia, lại xúi giục thủy vận liên tiếp khấu trừ hàng hóa Tư gia. Khiến Tư lão gia ba lần bốn lượt cho người tới nói rõ sự tình, đều bị đuổi ra khỏi cửa.

Tư gia mặc dù ở Giang Nam phú giáp một phương, nhưng xưa nay dân không cùng quan đấu, sao có thể chống lại dụng ý không tốt như vậy. Không đến một tháng, Sản nghiệpTư gia đều đã bị người khác sâu xé hết sạch, luân phiên chịu nhiều đả kích, Tư lão gia đau khổ phẫn uất  rồi hôn mê, cuối cùng bỏ mạng quy thiên.

Tư Phi Tình lại một lần canh giữ ở trước linh đường, y xưa nay bản thân chỉ ở tại tiểu viện trong rừng trúc cùng cầm dưỡng tâm, chưa bao giờ gặp phải đại biến cố này, cảm thấy trong lòng quá mệt mỏi. Lão quản gia thấy y khí sắc rất kém, liền hầm canh nhân sâm đưa tới cho y.

Mới vừa uống được hai ngụm, bên ngoài một trận tiếng kêu khóc, nha hoàn hầu hạ bên cạnh Tư phu nhân lảo đảo tiến vào, khóc  nói:

” Công tử, phu nhân… nàng quy đã thiên rồi…”

Cái gì? Bát canh rơi xuống trên đất vỡ tan, canh sâm bắn tung tóe đầy người, y cũng không có cảm giác, trong lòng nhưng lại quặn đau, mặt cắt không còn huyết sắc:

” Như thế nào…” Lời còn chưa dứt, trước mắt tối sầm ngất đi.

Đợi đến khi tỉnh lại,  đã là buổi trưa ngày hôm sau. Tư Phi Tình mở mắt ra, thấy mình nằm trong phòng tại tiểu viện của mình, nghĩ là lúc hôn mê được hạ nhân đưa về. Y thần trí hơi rõ ràng, gọi gã sai vặt đi gọi quản gia tới, cặn kẽ hỏi hắn tình hình sự việc, nguyên lai ngày hôm qua Tư phu nhân lại đột nhiên thanh tỉnh, thấy lão gia đã quy thiên, nàng liên tục gặp sự tình mới vừa mất nữ tử rồi lại tang phu, bệnh cũ phát tác, buông tay tại chỗ mà đi.

Lão quản gia hầu hạ Tư gia đã ba đời, Trong vòng một tháng thấy gia chủ liên tiếp gặp chuyện thê thảm như vậy, cũng không khỏi đau buồn, nói:

“Công tử, hậu sự lão gia cùng phu nhân, lão nô đã tự giải quyết, thỉnh người đến  xử lý, chỉ là, chỉ là hôm nay nhưng lại ngay cả phần mộ còn chưa có…”


Tư Phi Tình lúc này liên tục ho khan không ngừng, nhăn mày thở dốc nói:

” Phòng thu chi chẳng lẽ không còn ngân lượng để xuất sao?”

“Công tử a, lúc này sản nghiệp các nơi đều đã thay đổi chủ, đừng nói phòng thu chi không có ngân lượng có thể xuất ra, ngay cả tiền hàng vẫn còn thiếu nữa.”

Quản gia mặt cười khổ,  ấp a ấp úng nói, giương mắt nhìn thần sắc Tư Phi Tình, sợ y một chút chịu không nổi đả kích này,  không khỏi kinh hãi, liền gọi y vài tiếng.

Tư Phi Tình lấy lại tinh thần, khụ hai cái,  vén chăn đứng dậy, nhìn rừng trúc bên ngoài cửa sổ ngốc lăng một hồi, sau đó quay đầu lại, phân phó quản gia nghĩ cách đem Tư gia này bán đi.

Quản gia thất kinh, cơ hồ tưởng rằng chính mình đã nghe lầm rồi. Tư Phi Tình âm thầm thở dài:

“Bán được bao nhiêu ngân lượng, khấu trừ hậu sự của lão gia và phu nhân, còn lại phân phát cho gia đinh hết… Sau này, cũng không còn cái gì gọi là Tư gia phú giáp Giang Nam nữa.” Quản gia còn muốn nói thêm, Tư Phi Tình phất tay áo, tự rời khỏi rừng trúc.

Trong rừng vẫn còn lưu lại chút không khí ngày xuân của vùng Giang Nam, Tư Phi Tình ngồi ở giả thạch*, một tay chống đỡ đầu, nhìn ánh nắng xuyên qua bóng trúc xanh biếc rực rỡ, khóe môi lãnh đạm lộ ra một tia cười khổ: vẫn tưởng rằng bản thân bệnh hoạn có thể ra đi trước song thân, tỷ tỷ, không nghĩ tới cư nhiên trong một tháng lại có thể nhìn thấy tất cả thân nhân ở trước mặt rời đi, hơn nữa ngay cả chỗ cuối cùng để nương  thân cũng  không còn…giả thạch (假石): tạm dịch là ghế đá ^0^            Y mờ mịt cười, không biết làm sao, không ngờ nhớ tới tờ giấy đã lưu lại hai chữ —— Lăng Tiêu.

Nếu không phải hắn, có lẽ hết thảy sự việc sẽ không phát sinh. Lăng Tiêu a Lăng Tiêu, mặc dù ta cũng không biết ngươi là người ra sao, nhưng ngươi, đã khiến ta cửa nát nhà tan!

———

Tháng tư cuối xuân, hoa thơm bướm lượn. Cả Tây hồ ẩn hiện như được thanh sơn vây quanh, sóng  nước mênh mông, ánh hào quang chiếu xuống sáng chói. Tư Phi Tình như trước một thân thanh y, dọc theo quan đạo bên hồ chậm rãi bước, ánh mắt xa xăm nhìn ngọn liễu lay trong gió, không chốn nương tựa.

Từng cảnh tượng Tư gia nhất thời bị quên đi rất nhanh, nhưng lưu lại  thống khổ trong lòng, không biết đến khi nào mới phai nhạt? Căm hận chính mình vô dụng, trơ mắt nhìn gia cảnh sa sút, cái gì cũng không làm được. Tư Phi Tình thầm than thở một hơi, dừng lại cước bộ, nhìn chiếc thuyền trên mặt hồ. Hai năm trước, y thân thể còn không giống như hiện tại suy yếu như vậy, từng cùng cả nhà cùng nhau chèo thuyền du ngoạn trên hồ, không khí vô cùng vui vẻ ấm áp, nhưng hôm nay, chỉ còn lại y cô độc một người…

Y ngơ ngẩn xuất thần, lại không lưu ý phía sau có tiếng vó ngựa hỗn loạn, liên tiếp hơn mười tuấn mã trong bụi mù cuồn cuộn, phóng thẳng đến. Trên đường người qua lại đều né tránh, có người qua đường nhìn thấy Tư Phi Tình vẫn đứng ở giữa đường, không khỏi kêu to nhắc nhở y.

Tư Phi Tình cả kinh, vội vàng  tránh về phía bên cạnh, nhưng một con ngựa dẫn đầu tốc độ rất nhanh, đảo mắt đã tới gần, một đạo kình phong kéo lấy tay áo y, Tư Phi Tình thân ảnh đơn bạc, một cái lảo đảo té ngã về trước. Hán tử áo xám kia lập tức vội vàng ghìm chặt dây cương, nhưng ngựa khí lực hung hăng, vẫn lao thẳng về phía trước, mắt thấy sẽ giẫm đạp lên Tư Phi Tình ——


Bỗng dưng theo sau trong hơn mười người cưỡi ngựa kia, một thân ảnh như chớp từ lưng ngựa vọt lên, ngăn ở trước người Tư Phi Tình, một chưởng chụp trúng cổ ngựa, ngựa kia hí vang một tiếng lui về phía sau. Người nọ xoay người lại nâng Tư Phi Tình dậy, mỉm cười nói:

” Không có việc gì?”

Tư Phi Tình kinh hồn liền bình tĩnh lại, thấy người nọ cẩm y đai ngọc, khuôn mặt tuấn nhã, khóe miệng mỉm cười hàm chứa tia ôn nhu, cực kỳ tao nhã ân cần. Y nhất thời đã quên  trên người đau đớn, lắc  đầu.

Thời khắc này, đoàn tuấn mã kia cũng đã dừng lại, lập tức một đoàn người  toàn thân trang phục áo xám, đều xoay người xuống ngựa, vây quanh cẩm y nam tử đợi lệnh. Hán tử áo xám dẫn đầu kia vẻ mặt sợ hãi, đến gần cúi đầu nói:

“Lâu chủ —— “

” Ngươi cũng quá qua lỗ mãng đi, chỗ này người qua đường đông đúc,  sao có thể thúc ngựa chạy như thế?” Cẩm y nam tử đối mặt với hắn thu liễm, không giận tự uy. Hán tử áo xám lúng túng, không dám đáp lại.

”  Đây, là do ta thất thần, cản trở đường của vị đại ca này ——”

Tư Phi Tình ổn định tâm trạng, xoay người thay hán tử áo xám giải vây, nghĩ thầm chính mình vô duyên vô cớ đứng giữa đường,  vốn cũng có phần không đúng. Liền hướng cẩm y nam tử lãnh đạm cười, đột nhiên ngực một trận khó thở, nhịn không được che miệng ho khan, một tay theo thói quen luồn tới trong tay áo, nghĩ muốn lấy bình dược, nhưng sờ soạng một hồi. Ngẩn ngơ sau đó mới nhớ tới, dược hoàn mấy ngày trước sớm đã dùng hết. Ngân lượng bán đi Tư gia cũng đều dùng để xử lý hậu sự, y trong người chưa lưu phân nào, nhưng lại đi ra ngoài phối chế tân dược. Không khỏi ho càng lúc càng kịch liệt.

Y trước lúc cười, nguyên bản gương mặt đã tái nhợt không còn chút huyết sắc, nhưng như thế lại tôn lên khuôn mặt thanh tú của, thần thái động lòng người. Cẩm y nam tử kia đang ngây ngốc nhìn y, nghe Tư Phi Tình ho đến không chịu nổi, nghĩ là vừa rồi ngã chấn kinh mà gây nên, hắn hơi nhíu mày lại, sau đó giãn ra, cười nói:

“Thuộc hạ của ta đã kinh động đến công tử rồi, công tử nếu không khách khí, thỉnh đến nhà ta nghỉ ngơi, trong nhà cũng có mấy y sư, vừa lúc có thể để công tử xem qua.”

“Không, không cần phiền toái…” Tư Phi Tình vừa ho vừa lắc đầu, nói một hơi, xong mặt đỏ bừng. Cẩm y nam tử lẳng lặng nhìn y một hồi, đột nhiên kéo y, nhảy lên lưng ngựa.

Tư Phi Tình sửng sốt ngược lại không ngừng ho khan, lập tức muốn tránh thoát cánh tay của hắn, cẩm y nam tử ngược lại đem y ôm càng chặt hơn, bên tai y nhẹ giọng  cười nói:

” Công tử cố ý không đi, nếu có điều gì sơ xuất, bảo ta như thế nào nghĩ đây?” Cũng không chờ Tư Phi Tình trả lời, nắm dây cương, thúc ngựa chạy gấp. Một đoàn tùy tùng áo xám cũng lập tức lên ngựa, đuổi theo phía sau.

Tư Phi Tình cảm thấy không tốt, nhưng lại không thể nào phản kháng. Y chưa bao giờ cỡi ngựa, từng trận gió mạnh quất vào mặt có chút hơi đau, Cũng không nhìn thấy rõ cảnh vật hai bên sườn. Y khẽ ho, thân thể nhưng lại không tự chủ được dựa sâu trong lòng ngực ấm áp của cẩm y nam tử, chỉ sợ chính mình một chút không cẩn thận, rơi xuống lưng ngựa. Bên tai truyền đến vài tiếng cười nhẹ, nghĩ là nam tử kia đang cười dáng vẻ ốm yếu của y, Tư Phi Tình sắc mặt ửng đỏ, thầm tức giận chính mình vô dụng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui