Ánh mặt trời dần dần lên cao, chiếu xuống đầu vai Mạnh Thiên Dương, hắn vẫn đứng lặng tại chỗ như cũ, Vân Thương ngay cả thở mạnh cũng không dám. Trong viện nhất thời trở nên yên lặng như tờ, đột nhiên từ xa truyền đến tiếng bước chân, một thiếu niên thân mặc y bào rực rỡ hoa lệ hiện ra trước tầm nhìn.
“Sớm a, Mạnh lâu chủ!”
Thanh âm chào hỏi của thiếu niên tựa như tiếng sấm vang lên bên tai, Vân Thương từ lúc thiếu niên xuất hiện thì đã theo phản xạ mà bịt kín lỗ tai, nhưng vẫn bị chấn động đến ong ong cả đầu, không khỏi liếc mắt nhìn hồng y nhân vẫn luôn đi theo thiếu niên đằng kia, ném cho hắn một cái ánh mắt thông cảm, thật sự không hiểu, hắn làm sao có thể chịu được thanh âm kinh người này mỗi ngày.
Mạnh Thiên Dương cũng nhíu mày, còn kẻ gây ra tai họa là thiếu niên lại làm như không có việc gì, tiến đến trên thành lan can ngồi xuống, xòe chiết phiến, cười híp mắt ra sức quạt: “Không biết hôm nay Lâu chủ sắp xếp cho ta trò gì mới mẻ? Săn thú, trượt tuyết đều đã thử qua rồi, hay là cùng ta lên núi hái Thiên Sơn Tuyết Liên a. A, không đúng không đúng, Tuyết Liên phải tháng bảy mới nở hoa nha, ta lại hồ đồ rồi.”
*Chiết phiến: Quạt giấy.
*Thiên Sơn Tuyết Liên: Một loại thảo dược cực kỳ quý hiếm chỉ mọc trên núi tuyết.
Phong Kinh Lôi dùng chiết phiến đập mấy cái sau ót mình, khi cười lên đôi mắt của hắn đẹp tựa như trăng rằm: “Nếu không thì, hôm nay gió lớn trời trong, chúng ta cùng đi thả diều là được rồi.” Cũng không chờ Mạnh Thiên Dương đồng ý, hắn đã quay đầu lại hét lớn: “Hồng Trần, có đi thả diều không?”
Đoạn Hồng Trần gật đầu, Mạnh Thiên Dương vừa dặn dò Vân Thương đi chuẩn bị diều vừa chắp tay nói: “Mạnh mỗ hôm nay có chút không khỏe, thứ lỗi không thể theo cùng. Hai vị xin cứ tự nhiên.” Sau khi Phong Kinh Lôi đến Phong Nhã lâu, mỗi ngày hắn đều bày đủ trò này trò nọ, sự tinh quái của hắn so với Bích Lạc năm đó chỉ có hơn chứ không hề kém, nháo đến nỗi trên dưới tổng đường đều rung chuyển. Mạnh Thiên Dương nể tình hắn chữa trị hai mắt cho Bích Lạc, đành phải chiều ý hắn. Nhưng lúc này Bích Lạc đã hồi phục thị lực, thật sự không muốn tiếp tục cùng tiểu hồ ly này náo loạn nữa.
“Ai nha, ngươi không thể không đi a!”
Thấy Mạnh Thiên Dương từ chối, Phong Kinh Lôi hét lớn nhảy đến trước mặt hắn, dang hai tay cản lại, cười hề hề đầy gian xảo.
Mạnh Thiên Dương trầm mặt xuống: “Đã có người đi cùng ngươi, cần gì mỗi ngày đều kéo ta theo bên cạnh?” Trong lòng hơi bực bội, nhịn không được liếc mắt nhìn Đoạn Hồng Trần bên cạnh, thấy vẻ mặt hắn vẫn hiền lành, chất phác như cũ, không khỏi thầm lắc đầu. Theo tin tức mà thuộc hạ thu thập được, họ Đoạn kia thực sự đúng là giáo chủ ma giáo thần bí khó lường trong truyền thuyết. Nhưng hắn mỗi ngày đều theo Phong Kinh Lôi không náo loạn thì là nhàn rỗi, có chỗ nào giống một đại nhân vật rung trời chuyển đất trong lời đồn?
“Chuyện này nha, ta chỉ muốn ngươi đi theo chứng kiến, miễn cho bị người khác hiểu lầm ta và Hồng Trần có cái gì đó, hì hì.”
Phong Kinh Lôi ung dung phe phẩy cây quạt: “Tính ra hôm nay hắn cũng nên đến rồi, ngươi mà không đi, ta và Hồng Trần hai người cô nam, có hơi mờ ám a. Ngô, ngươi không đi không được.” Hắn gật đầu đắc ý, tay không ngừng lôi kéo ống tay áo Mạnh Thiên Dương.
Mạnh Thiên Dương cũng không biết hắn đang lải nhải cái gì, nhưng thấy hắn nhất định không chịu buông tha mình, cau mày hỏi: “Là ai sắp tới?”
“Hì, là người ngày đó đem ngươi câu dẫn đến thất hồn lạc phách – Vô Song a!”
Sắc mặt Mạnh Thiên Dương đột nhiên khó coi tới cực điểm, Phong Kinh Lôi nhón chân, làm như thông cảm mà vỗ vỗ vai hắn: “Ngươi đừng nên tức giận, hắn cũng không phải cố ý muốn hại ngươi, ma nhãn của hắn chỉ có thể dùng để đọc nội tâm người khác. Thứ hắn nhìn thấy được, kỳ thực cũng chỉ là thất tình lục dục của ngươi mà thôi. Ngươi không nhìn vào mắt hắn liền không có chuyện gì.” Phong Kinh Lôi cười dài thu chiết phiến lại: “Bị đôi mắt của Vô Song mê hoặc, ngươi cũng không phải người đầu tiên, không cần phải xấu hổ? Cho dù là Hồng Trần, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.”
Nói xong câu cuối cùng, Phong Kinh Lôi xoay người về hướng hồng y nhân: “Đúng không, Hồng Trần?”
Gương mặt chất phác kia không có nửa phần biến động, chỉ có đôi mắt mở to: “Tiểu hồ ly, ta đã dặn ngươi nhiều lần, không được ở trước mặt ta nhắc tới hắn.”
“Ta không nhắc, thì ngươi sẽ không nhớ tới sao? Phong Kinh Lôi hiếm khi nghiêm túc, không khoan nhượng mà hỏi vặn lại.
Bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên cổ quái? Mạnh Thiên Dương kinh ngạc, nhưng cũng không muốn xen vào việc của người khác, phất tay áo bỏ đi. Phong Kinh Lôi cư nhiên không để ý, chỉ trừng mắt nhìn Đoạn Hồng Trần: “Ngươi dám nói trong lòng ngươi không có hình bóng của hắn không? Ngươi mang theo ta chạy ngược chạy xuôi, không chịu quay về tổng đàn, tránh né không gặp hắn, là vì cái gì?”
Đối diện với vẻ mặt đang muốn gây sự của Phong Kinh Lôi, Đoạn Hồng Trần không có trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn tuyết dần dần tan ra bên dưới ánh nắng, hắn thu hồi ánh mắt, sờ sờ đầu Phong Kinh Lôi, cười nhạt: “Đừng có nhắc hắn nữa… Ta không phải đang ở cùng ngươi sao, ngươi còn không vui cái gì nữa? Hay là, ngươi còn giận chuyện ta đem ngươi cướp khỏi Phong gia?”
“Ta đâu có hẹp hòi như vậy?”
Phong Kinh Lôi không hài lòng trề môi, Đoạn Hồng Trần liếc mắt nhìn hắn, đúng là xinh đẹp đến khó tin. Đôi mắt đối diện Đoạn Hồng Trần trong veo, óng ánh, chậm rãi lộ ra một nụ cười xảo quyệt tựa như hồ ly: “Người không vui, chỉ sợ là ngươi mới đúng? Người ngươi thích, chính là Vô Song —“
“Phong Kinh Lôi!”
Đoạn Hồng Trần đột nhiên quát lớn một tiếng, hít một ngụm khí khôi phục bình tĩnh, trầm giọng nói: “Đừng nhắc đến hắn! Ta chưa từng thích hắn!”
“Thật sao?”
Nụ cười của Phong Kinh Lôi lộ ra chút gian xảo khó có thể phát hiện, hắn giơ tay lên, chỉ thẳng về phía sau Đoạn Hồng Trần: “Ngươi có dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nói ngươi không thích hắn?”
Đoạn Hồng Trần bỗng nhiên rùng mình, toàn thân run rẩy, mơ hồ nhìn thấy thân ảnh của ngân sam nam tử, dưới ánh mặt trời y phục càng thêm trong suốt như thủy tinh, hắn nhắm mắt đứng đó, yên lặng không lên tiếng.
“… Ngươi đuổi theo làm gì?” Đoạn Hồng Trần lùi về sau, đột nhiên lạnh lùng cười: “Ngươi là đến xem hai mắt của y? Kinh Lôi đã giúp y chữa trị rồi, ngươi có thể yên tâm tiếp tục đại kế phục quốc của ngươi —“
Lão hồ ly thối, có biết chính mình đang nói năng lộn xộn cái gì hay không? Phong Kinh Lôi thở dài ra sức quạt: Đoạn Hồng Trần này, rõ ràng chỉ cần nghe thấy tên của Vô Song thì tâm đã loạn, ngay cả lúc Vô Song nhảy tường vào cũng không phát giác ra, vậy mà còn dám mạnh miệng! Phong Kinh Lôi lắc đầu, trông thấy Vân Thương đang cầm một con diều đi đến gần, mắt hắn đảo một vòng, liền nhảy tới, kéo theo Vân Thương chạy ra ngoài, còn không quên quay đầu lại cười to nói: “Các ngươi cứ chậm rãi trò chuyện, ta đi thả diều a, không cần lo lắng cho ta!”
“Tiểu hồ ly!”
Hồng y tung bay, đang định đuổi theo, thân ảnh Quân Vô Song vừa lay động, đã che ở trước mặt hắn, vẫn như cũ nhắm mắt không lên tiếng.
“Tránh ra.”
Chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt muôn vàn biến hóa rơi xuống khuôn mặt lạnh lùng của Đoạn Hồng Trần, Quân Vô Song nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần ngươi có thể nhìn thẳng vào ta, nói một câu không thích ta, ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa.”
“Ngươi —” Hai mắt Đoạn Hồng Trần tựa như có ngọn lửa muốn bốc lên, hắn đột nhiên phất tay áo, cả người nhẹ nhàng bay ra khỏi vách tường.
“Còn đi theo, ta sẽ giết ngươi!”
Thanh âm băng lãnh lọt vào tai, gương mặt thanh nhã xuất trần của Quân Vô Song càng trắng bạc đến gần như trong suốt, hơi thở cũng trở nên nặng nề, hắn cắn cắn môi, sau đó cũng nhanh chóng phóng ra ngoài.
……………………………………………..
Trên sườn núi vẫn còn bị tuyết phủ trắng, nhưng dưới chân núi tuyết đã tan gần hết, tạo thành một dòng nước trong sạch lưu chuyển, thấm vào mầm hoa cỏ, lộc non mới nhú. Gió thổi qua mang theo mùi thơm mát của bùn đất, cũng lướt nhẹ qua cây cuốc của bích sam thiếu niên.
Ống tay áo vén cao, gấu quần cũng được quấn lên, lộ ra phân nửa cặp chân nhỏ trắng nõn, bị vài vết bùn mới bắn tung tóe lên. Thiếu niên nhưng lại không thèm lau đi, chỉ cẩn thận lách qua vùng đất xốp do băng tan, mái tóc dài đen nhánh tùy tiện buộc lại phía sau lưng, có vài sợi còn dính trên gương mặt đỏ bừng ẩm ướt mồ hôi.
Bỗng nhiên có một trận tiếng vó ngựa truyền tới gần sơn cốc, thiếu niên đứng thẳng dậy, nhìn thấy rõ người đến, đôi mắt trong vắt hiển lộ một chút ý cười.
“Đã lớn tới như vậy sao? Lau mồ hôi đi a!”
Mạnh Thiên Dương nhảy xuống ngựa, đem dây cương giao cho Vân Thương ở phía sau, lấy một cái khăn đưa cho thiếu niên.
“Đúng vậy, hôm qua đã gieo hết những hạt giống này, nhàn rỗi không có việc gì, nên thuận tiện xới đất bên này một chút.” Bích Lạc lau mồ hôi, chỉ về mảnh đất lớn phía sau, mỉm cười nói: “Không tới mấy tháng nữa, ở đây nhất định sẽ là một vườn hoa a.”
Chăm chú nhìn vẻ mặt tươi cười của Bích Lạc, Mạnh Thiên Dương rốt cuộc nhẹ thở dài: “Ngươi thực sự quyết định ở chỗ này trồng hoa sống suốt đời sao? Trong cốc hoang vắng như vậy, cũng không có người ở.”
“Vận nên mới thanh tịnh a.”
Bích Lạc cười cười, kéo vải buộc tóc xuống, để gió núi thổi khô mồ hôi trên tóc, vẻ mặt y thanh thản nói không nên lời.
“Tuy chỉ có một người ở, nhưng mỗi ngày đều có thể nghe tiếng chim hót nước chảy, kỳ thực cũng không quá tịch mịch. Huống chi, ngươi cách vài ngày sẽ đến xem ta, thực sự không có gì buồn.” Nhìn thấy trong đáy mắt của Mạnh Thiên Dương có một chút bất đắc dĩ cùng thương xót, Bích Lạc yên lặng một lát, mới khẽ cười nói: “Nếu ngươi không an tâm, có thể bảo vài tiểu hài tử trong tổng đường rảnh rổi đến đây chơi cũng tốt, dù sao nhà tranh này cách tổng đường cũng không quá vài dặm. Nhưng mà ta chỉ có cơm rau chiêu đãi bọn họ thôi, đến lúc đó còn phải nhờ ngươi mang kẹo đến dụ dỗ bọn chúng.” Nhớ đến hoàn cảnh lúc trước, khi y còn ở nhà chăm sóc đệ muội, không khỏi mím môi cười, buông cuốc: “Nói đến trà, các ngươi chắc cũng khát nước rồi, ta đi rót hai chén đến.”
Nhìn Bích Lạc chậm rãi trở về ngôi nhà tranh đơn sơ kia, vẻ mặt Mạnh Thiên Dương càng thêm phức tạp — Bích Lạc, thực sự muốn ở lại u cốc này cả đời sao?
Nửa tháng trước, hai tên hồ ly thối không từ biệt mà đi, lúc hắn nghĩ cuối cùng cũng sắp thanh tịnh trở lại, cho nên hạ quyết tâm sử dụng hết các loại công phu, để khiến Bích Lạc hồi tâm chuyển ý, quay về trong lòng của hắn. Vậy mà ngày hôm sau, Bích Lạc lại nói muốn tìm một chỗ vắng vẻ sống một mình, hắn khuyên can cũng vô dụng, lại không muốn xem nhẹ tâm ý của Bích Lạc, đành tìm sơn cốc này sai người dựng nhà. Vốn tưởng Bích Lạc nhất định không quen sinh hoạt ở đây, chưa đến mấy ngày sẽ quay về Phong Nhã Lâu… Nhưng nhìn tình cảnh lúc này, Bích Lạc đúng là đang sống rất hạnh phúc và an ổn.
Bởi vì đã từng bỏ lỡ một lần, cho nên hôm nay có truy đuổi như thế nào, đều không thể vãn hồi như cũ? …
“Trà tới đây.”
Bích Lạc cầm hai chén trà đi ra, đưa cho Mạnh Thiên Dương cùng Vân Thương: “Trà này do chính tay ta pha a, nước trà cũng là sáng nay vừa tìm được ở sơn tuyền trong núi, so với lúc trước thì trong hơn nhiều lắm. Thế nào?”
“Rất ngon.” Mạnh Thiên Dương khen ngợi một tiếng, nhưng chỉ cảm thấy đầy chua chát, nỗi bi thương không ngừng quấn lấy suy nghĩ hắn, nhạt như hương trà, nhưng làm thế nào cũng không gạt đi hết được.
Ngửa đầu uống cạn, đem chén trả lại cho Bích Lạc, đầu ngón tay chạm đến lòng bàn tay y, da thịt vốn nhẵn nhụi nay vì cực nhọc mà có không ít vết chai… Khóe miệng hắn khẽ co giật, đột nhiên lật tay lại, nắm chặt cổ tay Bích Lạc.
“Mạnh Thiên Dương?”
Chén trà rơi xuống đất, Bích Lạc thử giẫy dụa nhưng không được, đành phải nhìn nam tử tuấn nhã trước mắt, lắc đầu thở dài.
Bích Lạc không vùng vẫy nhưng cũng không nói lời nào… Mạnh Thiên Dương thất vọng buông tay, ngây người nhìn chằm chằm mũi giầy của chính mình, nghiêm nghị nói: “Ngươi ngay cả một cơ hội sửa chữa cũng không chịu cho ta sao? Bích Lạc!”
“… Ta hiện tại, sống rất tốt…” Bích Lạc xoa xoa cổ tay bị Mạnh Thiên Dương nắm đến đau nhức, cũng có chút xuất thần, sóng mắt lưu chuyển, nhìn về hướng mảnh đất trống trải trước mắt —
Trời xanh, u cốc. Một nơi chân chính thuộc về y, tuy rằng trống vắng, nhưng lại không có hỗn loạn…
“Loại cuộc sống này rất khó có được, ta cũng không muốn bỏ lỡ.” Bên môi lộ ra một tia cười, Bích Lạc dường như đang trả lời hắn, lại dường như đang tự lẩm bẩm. Y nhìn về phía xa xa, có vài áng mây đang nhẹ nhàng lưu chuyển. Thật khó khăn mới có được yên ổn như thế này…
Nghe được câu trả lời y như trong dự liệu, Mạnh Thiên Dương im lặng, chậm rãi giương mắt, cũng theo hướng ánh mắt của Bích Lạc nhìn về phía trời.
“Nếu như, người đứng trước mặt ngươi lúc này là Long Diễn Diệu, ngươi cũng sẽ cự tuyệt hắn sao?”
“…Cái… gì? …” Đôi mắt trong veo bỗng chốc trở nên hoảng hốt — Long Diễn Diệu?! Cái tên có bao nhiêu quen thuộc, cũng có bao nhiêu xa lạ… Nam tử cuồng ngạo có đôi mắt sắc bén như chim ưng…
Ký ức trước kia như thủy triều cuồn cuộn kéo tới, Bích Lạc nhất thời quên mất phải chớp mắt, tay không kiềm chế được gắt gao siết chặt vạt áo.
Mạnh Thiên Dương thở dài, từ trong ống tay áo lấy ra một tờ hoàng bảng được gấp đến gọn gàng ngay ngắn, đặt vào trong tay Bích Lạc: “Thứ này ta đã mang theo bên mình nhiều ngày, vốn không định cho ngươi xem…”
*Hoàng bảng: tờ cáo thị/ thông báo của triều đình hay dán trên mấy bảng thông báo í.
Bích Lạc cẩn thận nhìn hoàng bảng, đôi mắt không nhịn được mà mở càng lớn — Tân đế tháng trước đã băng hà! Thụy Đình thái tử thần thanh thể kiện, sao đột nhiên nhiễm quái bệnh chết bất đắc kỳ tử? Chuyện này còn chưa tính, hắn cư nhiên để lại di chiếu, lập hoàng thúc Long Diễn Diệu cùng Yến vương Bích Lạc cùng đăng cơ xưng đế, luận bàn quốc sự, cho đến ngày tiểu hoàng tử trưởng thành…
*Thần thanh thể kiện: Khỏe mạnh.
Nói như thế, Long Diễn Diệu lại lần nữa đăng cơ làm hoàng đế?! Bích Lạc gấp hoàng bảng lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn Mạnh Thiên Dương, thấy hắn gật đầu một cái.
“Sau tang lễ của tân đế, Long Diễn Diệu liền đăng cơ, vẫn lấy danh hiệu là Huyên đế, thủ đoạn so với lúc trước càng lợi hại hơn. Nghe nói lúc vừa đăng cơ, liền bỏ ngoài tai mọi lời khuyên can, dị nghị, đem Đoan Mộc thái sư, hình bộ Lý thượng thư cùng vây cánh lập tức tử hình ngay tại chỗ, chức vị quan trọng trong triều cũng lần lượt do các thân tín của hắn nắm giữ… Tiểu hoàng tử càng chưa từng lộ mặt, cũng không biết là còn sống hay đã chết…”
Mạnh Thiên Dương vừa nói vừa nhíu mày, không giải thích được tại sao tân đế lại lập cái di chiếu hết sức cổ quái như thế? Long Diễn Diệu đã làm hoàng đế, sao còn có thể cam lòng đem đế vị truyền cho tiểu hoàng tử? Là dùng để ràng buộc hắn? Theo như di chiếu, nếu tiểu hoàng tử có sơ suất gì, quần thần có thể phế đế bất cứ lúc nào. Nhưng Long Diễn Diệu há lại để đám triều thần đó đối phó hắn? Kỳ lạ nhất chính là đưa thần tử khác họ như Bích Lạc tham gia vào, thật không biết trong hồ lô của tân đế vừa qua đời rốt cuộc là bán thứ thuốc gì? Mạnh Thiên Dương tất nhiên không biết, lúc đó hai mắt Long Diễn Diệu bị mù, lại mất võ công, hơn nữa còn giả trang điên điên khùng khùng, Thụy Đình thái tử mới hao tâm tổn trí, lập hạ sách vừa bảo vệ hoàng đệ mà vừa bảo toàn cơ nghiệp Long thị. Nhưng, thế sự trong chớp mắt đã thay đổi, lại không nằm trong khả năng dự liệu của Thụy Đình.
Long ỷ xoay một vòng, rốt cuộc vẫn rơi vào trong tay Long Diễn Diệu, chắc hẳn đây cũng là ý trời… Bích Lạc muốn cười nhưng lại cười không được, y thả lỏng tay vứt hoàng bảng xuống đất, tay gắt gao nắm vạt áo trước ngực ho khan vài tiếng, cuối cùng nhịn không được nở nụ cười: “Ông trời a… Thật đúng là đang đùa giỡn con người, a…”
Người chết đi, là kết cục được định sẵn, cho dù có căm hận tận xương, cho dù có hối hận tận tâm, cho dù yêu thương, cho dù thống khổ, kỳ thực đều không thể thay đổi bất luận cái gì… Long Diễn Diệu, vẫn muốn leo lên ngôi vị hoàng đế như ngày nào, mà Bích Lạc y, cũng lại là hai bàn tay trắng như trước…
Nhưng, cũng không phải là không có gì cả, chí ít cõi niết bàn trước mặt là thuộc về y… Bích Lạc cười cười lau từng giọt nước mắt tràn ra nơi khóe mắt, lại nhặt cái cuốc trên mặt đất lên, xoay người bắt đầu cuốc bùn đất, tay nhưng lại khẽ run rẩy, cái cuốc so với ngày thường dường như nặng hơn đến mấy lần, động tác cũng trở nên vụng về —
“… Đừng làm nữa.” Mạnh Thiên Dương nhẹ nhàng đoạt lấy cái cuốc, nhìn bộ dạng của Bích Lạc, thực sự sợ y vô ý sẽ cuốc vào chân mình. Hắn giúp y phủi bùn đất còn dính trên y phục, thở dài: “Ngươi sắp làm quốc vương, đừng làm những công việc nặng nhọc này nữa.”
Bích Lạc giật mình, trừng mắt nhìn Mạnh Thiên Dương, đột nhiên chợt hiểu ra, chỉ vào hoàng bảng trên mặt đất: “Ngươi, ngươi cho rằng ta đọc nó rồi, sẽ trở lại kinh thành đi làm cái hoàng đế gì đó, mới giấu không cho ta biết?” Thấy Mạnh Thiên Dương im lặng không nói, Bích Lạc không khỏi lắc đầu cười khổ: “Làm sao có thể? Xuất thân của ta như vậy, nếu thật sự làm hoàng đế, chẳng phải sẽ làm trò cười cho tất cả mọi người trong thiên hạ sao? Ha ha.” Cả kinh thành ai ai cũng biết, Yến vương, bất quá chỉ là nam sủng của Huyên đế mà thôi. Thái tử cư nhiên lập di chiếu như vậy, hay là bị bệnh nặng đến hỏng cả đầu óc? Chẳng trách các thần tử không phục. Nhưng cho dù khắp thiên hạ có ủng hộ, y cũng sẽ không trở lại kinh thành tiếp tục đối mặt với người nọ.
“Ta làm sao có thể trở lại?” Bích Lạc ôm ngực cười, đột nhiên ho khan vài tiếng — gần đây thật sự rất mệt nhọc, khiến y ho đến lợi hại, có lẽ mấy ngày trước ngồi dưới nền tuyết ngoài kinh thành đã bị nhiễm cảm lạnh làm tổn thương đến phổi, gần gây mới dần dần phát tác? Hoặc là từ sớm đã có bệnh nhưng lại không muốn nói ra…
“Bích Lạc? …”
Mạnh Thiên Dương vỗ lưng y, thở dài một tiếng buồn bã nói: “Ngươi có lẽ không muốn quay về, nhưng nếu Long Diễn Diệu đích thân đến Thiên Sơn đón ngươi thì sao?”
Tiếng ho khan đột nhiên ngừng lại, đôi môi hồng nhuận khẽ run rẩy, đôi mắt trong trẻo như bầu trời xanh sau cơn mưa đột nhiên kinh ngạc mê loạn, chỉ nghe thấy thanh âm của Mạnh Thiên Dương từng chữ từng chữ lọt vào tai —
“Mấy ngày trước ta nhận được bồ câu đưa tin từ phân đường ở kinh thành, nói là Long Diễn Diệu đã dẫn theo một số trọng thần rời kinh hướng về phía Tây, đến Phong Nhã lâu nghênh đón Yến đế trở về kinh.”
Mạnh Thiên Dương cười khổ, ngẩng mặt lên trời thở dài: “Nói thật, ta rất muốn đem ngươi giấu đi, nhưng hắn gióng trống khua chiêng ầm ĩ như vậy, ngươi cuối cùng cũng sẽ biết. Ta không muốn ngươi sau này lại oán ta.” Hắn nắm lấy cánh tay Bích Lạc: “Tính toán hành trình, nội trong hai ngày nữa, hắn nhất định sẽ đến nơi. Hôm nay ta sẽ mang ngươi quay về tổng đường, đi a.” Hắn ra hiệu cho Vân Thương dắt ngựa sang, tay nâng lên, đưa Bích Lạc vững vàng leo lên lưng ngựa. Sau đó, chính mình cũng xoay người lên ngựa.
Bích Lạc vẫn còn chìm đắm trong nỗi khiếp sợ, mơ mơ màng màng nắm chặt dây cương mà Mạnh Thiên Dương nhét vào tay y, ngựa hí một tiếng, nhanh chóng chạy như bay về phía trước.
Gió mạnh thổi vù vù qua hai huyệt Thái dương, suy nghĩ đang nóng đến trướng căng trong lòng cũng dần dần nguội lạnh — y đang cách u cốc thanh tịnh càng ngày càng xa…
Phải quay về tổng đường chờ gặp mặt Long Diễn Diệu sao?! Gặp cái người lúc ở ngoài cửa thành vô thanh vô tức bỏ y rời đi… Đôi mắt sáng càng mở lớn hơn nữa, dưới đáy mắt đột nhiên hiện lên một tia hoảng hốt không thể gọi tên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...