Phú Quý Nhàn Phu
Ánh trăng màu bạc từ bên ngoài cửa số chiếu vào trong phòng, trên án thư ánh nến bởi vì gió thổi ngoài cửa vào mà hơi hơi lay động bất an, ánh nến toát ra chiếu rõ một chiếc hộp gấm trên bàn, một vật được điêu khắc tuyệt đẹp, ánh sáng trong suốt xanh biếc, miếng ngọc bội ẩn ẩn lưu chuyển lục quang đang nằm trong đó.
Một bàn tay trắng nõn hữu lực, giữa hai ngón tay có kẹp một hóa đơn, vật viết trên giấy quả thực chính là ngọc bội trong hộp.
Ngón tay bất tri bất giác nắm chặt lại, đem biên lai cầm đồ vo lại thành một cục,ném vào bên trong chậu than lửa đặt dưới chân,cuối cùng hóa thành một làn khói phiêu tán trong không khí.
Tận lực kiềm nén cơn giận đang nổi lên trong bụng, Lạc Tử Thần chậm dãi đem tay phải chắp phía sau, cước bộ nhẹ nhàng đi đến phía trước án thư,đứng ở trước một bức họa treo trên tường.
Trên bức họa chính là một cô gái, trên người chỉ vận một bộ quần áo màu xanh tầm thường, mặt mày thanh nhã xinh đẹp, thần sắc tựa tiếu phi tiếu, ẩn hàm một tia trêu tức cùng giảo hoạt, nói không nên lời là xinh đẹp linh động biết dường nào.
Người vẽ tranh đã vẽ được thần thái ngây thơ của cô gái cực kì chuẩn, khiến cho người ta nhìn thấy cảm thấy ngay cả giấy cũng sôi nổi hẳn lên, cảm giác như người thật đứng ở trước mặt vậy.
Bình tĩnh nhìn nửa khắc, Lạc Tử Thần đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt phấn nộn của cô gái trên bức họa, khóe miệng khẽ nhếch,tiếng nói thanh nhuận cùng ẩn nhận một chút tức giận nói."Muốn từ bỏ hôn ước ngươi liền từ bỏ?"Vậy mấy năm nay hắn chờ đợi thì tính thế nào đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...