Phú Quý Nha Hoàn

“Ta chỉ muốn cho con học hỏi hiểu biết thêm, trải qua chuyện nhân sinh nhiều hơn một chút. Ta tin con sẽ hiểu chuyện hơn.” Cảnh Quang Toàn biết con mình rất thông minh, việc quản lý buôn bán rất tốt. Nhưng lão không muốn con mình quá kiêu ngạo, bởi vậy hy vọng hắn ra ngoài tôi luyện nhiều hơn, chuyện này đối với tương lai của hắn dù là việc buôn bán hay là phương diện đối nhân xử thế cũng có ích.

“Hiểu chuyện? Con không hiểu chuyện chỗ nào?” Cảnh Liệt bất mãn nói.

Cho tới nay, tất cả hắn nghe được đều là khen hắn. Không nghĩ đến làm nhiều việc như vậy, lại được mọi người tán dương, lại không được sự công nhận của cha hắn, thậm chí còn muốn hắn đi xa nhà…

“Cái ta gọi là hiểu chuyện, chính là chỉ cách ngươi xử sự, ví dụ như cách ngươi đối với Tiểu Ảnh, nhiều năm như vậy, ta biết ngươi chưa từng xem nó là em mình, lại thường xuyên bắt nạt nó, không phải sao? Đây chính là không hiểu chuyện.” Cảnh Quang Toàn lấy Tiểu Ảnh ra so sánh. Nhưng mà đó cũng là sự thật, đối với việc Liệt nhi không đối xử tốt với Tiểu Ảnh, mặc dù Tiểu Ảnh chưa từng đề cập đến, nhưng lão cũng nghe được một ít từ chỗ người hầu.

“Bởi vì nó nói với cha rằng con bắt nạt nó nên cha muốn đuổi con ra ngoài?” Cảnh Liệt giận dữ. Cung Tiểu Ảnh, nàng làm rất tốt, hắn nhất định sẽ không để cho nàng dễ chịu!

“Liệt nhi, con căn bản là không hiểu ý của ta. Ta cho con ra ngoài là để học tập, đối với chuyện của Tiểu Ảnh một chút cũng không có quan hệ, ta chỉ là đưa ra ví dụ mà thôi.”

“Con biết ý tứ của cha rồi, con đi. Con cùng Căn đại thúc bọn họ đi Hàng Châu!” Cảnh Liệt cắt đứt lời nói của Cảnh Quang Toàn, nghiêm mặt phẫn nộ, xoay người rời khỏi thư phòng.

“Liệt nhi, ta còn chưa nói hết…” Lão cùng con mình bình thường không nói chuyện nhiều lắm, hiện tại nói không rõ ràng lại càng có chuyện.

Cảnh Liệt vừa ra khỏi thư phòng của cha hắn, chỉ thấy Cung Tiểu Ảnh đang bưng trà đứng trước của thư phòng.


“Thiếu…” Nhận được vẻ mặt hung ác của Cảnh Liệt, Cung Tiểu Ảnh kinh ngạc không nói thành lời.

Biết hai người đang ở thư phòng, mẹ bảo nàng pha trà nóng mang đến, ai ngờ đến trước cửa lại nghe được âm thanh cãi nhau kịch liệt bên trong. Nàng đành ngoan ngoãn đứng đợi ở bên ngoài, không nghĩ đến lại nghe được cha muốn Cảnh Liệt đi Hàng Châu, một nơi xa như vậy.

Cảnh Liệt giận dữ trợn mắt nhìn Cung Tiểu Ảnh, thân hình to lớn cứng nhắc đi đến chỗ nàng, không kìm nổi tức giận hắn dùng tay hất nghiêng trà trên tay nàng, làm cho nàng hoảng sợ.

“Ngươi rất vui mừng? Mật báo với cha ta, làm cho ta bị cha phái đi Hàng Châu, thời gian một năm ta không có ở trong nhà, như vậy ngươi đã vừa lòng rồi chứ!”

“Ta… không phải, ta không có…” Hắn hiểu lầm nàng, nàng vốn dĩ không có nói với cha cái gì, nếu nàng thật sự muốn như vậy thì mấy năm trước đây đã nói rồi.

“Liệt nhi, ngươi làm gì vậy?” Nghe được từ bên ngoài truyền vào âm thanh cái gì đó bị đánh vỡ, Cảnh Quang Toàn đi ra cửa thư phòng kiểm tra.

Nghe vậy, Cảnh Liệt không quay đầu lại, con ngươi đen căm tức mãnh liệt nhìn Cung Tiểu Ảnh, tiếng nói trầm thấp bởi vì phẫn nộ mà căng cứng, “Cung Tiểu Ảnh, ta sẽ nhớ kỹ những gì ngươi làm hôm nay, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Để lại những lời tàn nhẫn, Cảnh Liệt căm hận nhanh chân rời đi về phía trước .


Mùa xuân năm sau, Liễu Chi Hà qua đời, mới có ba mươi mấy tuổi.

Tuy rằng mấy năm nay Liễu Chi Hà ở Cảnh Phủ bình yên sóng lặng, nhưng những năm trước nàng sống vất vả, khiến cho thân thể của nàng không tốt lắm.

Nàng tuy mất sớm, nhưng nàng ra đi rất bình thản, bởi vì nàng biết Cảnh lão gia sẽ thay nàng chiếu cố thật tốt nữ nhi mười lăm tuồi.

Nhưng mà, nếu Liễu Chi Hà trên trời có linh, thì cũng phải lo lắng cho những gì mà nữ nhi gặp phải trong tương lai.

Bởi vì nửa năm sau, cũng chính là lúc Cảnh Liệt vừa trở về được hai tháng, Cảnh lão gia gặp phải một trận gió rét, nóng rần liên tục đến mười ngày, sau đó cũng rời khỏi nhân thế.

Đứng ở trong đại sảnh, gương mặt tuyệt mỹ của Cung Tiểu Ảnh có chút gấp rút, bởi vì nàng đang đứng đợi đại phu nhân Mạnh Ngọc Hoa, cùng với một Cảnh Liệt vô cùng hận ý đối với nàng, nói cho nàng biết tương lai của nàng sẽ như thế nào.

Kỳ thật tại lúc Cảnh lão gia sắp qua đời, nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị người khác đuổi đi.


Từ trước đến nay đại phu nhân luôn không thích mẹ con bọn họ, nhất định nhân cơ hội này đuổi nàng ra khỏi phủ, về phần Cảnh Liệt, chỉ sợ là lại càng muốn đuổi nàng đi khỏi!

“Nơi này là Cảnh Phủ, ngươi đã là họ Cung, tất nhiên không thích hợp ở lại đây.” Mạnh Ngọc Hoa mặt không chút thay đổi nói.

Từ khi mẹ con Liễu Chi Hà vào Cảnh gia, nàng đối với mẹ con các nàng càng thêm chán ghét.

Mặc dù Liễu Chi Hà luôn luôn ở tại hậu viện, nói rõ không tranh cái gì với bà. Nhưng nhìn thấy lão gia đối với mẹ con các nàng hết mực thương yêu, nội tâm của bà lại không thoải mái. Hơn nữa Liệt nhi vì Cung Tiểu Ảnh bị cha hắn phái đi ra ngoài một năm trời, khiến bà mỗi khi nghĩ đến Cung Tiểu Ảnh đều nghiến răng nghiến lợi!

Hiện tại, Liễu Chi Hà đã đi, ngay cả lão gia cũng đi theo, như vậy bà cũng không cần thiết lưu lại Cung Tiểu Ảnh.

Đặc biệt Cung Tiểu Ảnh kia lại thừa kế hoàn toàn khuôn mặt xinh đẹp của mẫu thân nàng, nói xem làm sao bà không chán ghét được. Bà hận không thể lập tức đuổi nàng đi!

Mặc dù giống như những gì mà mình dự liệu, nhưng nghe được sự thật mình phải rời khỏi Cảnh phủ, nội tâm Cung Tiểu Ảnh vẫn cực kì kinh ngạc, nhưng nàng vẫn cố gắng che giấu, bởi vì nàng không muốn làm cho người khác thấy mình rất đáng thương.

Nàng cũng sẽ không mở miệng cầu xin bọn họ không đuổi nàng đi, sự thật, nếu như nàng thật sự mở miệng cần xin bọn họ, chỉ sợ sẽ rước lấy thêm khó chịu!

“Lão gia khi còn sống muốn ta không bạc đãi ngươi, như thế này đi, đừng nói đại phu nhân ta tuyệt tình, ta cho ngươi mười lượng vậy, ngươi từ đâu đến, thì hãy về lại nơi đó!” Cho nàng mười lượng bạc, Mạnh Ngọc Hoa cảm thấy đã không làm trái lại với di ngôn của lão gia rồi.

“Ta đã biết!” Ý đại phu nhân là muốn nàng trở về Di Xuân Viện sao? Nàng không hề nghĩ đến chuyện này, bởi vì đã rất lâu rồi nàng chưa hề nghĩ đến nơi đó, hơn nữa nơi đó cũng không phải là nhà của nàng.


Nhưng mà, nhưng mà nếu như nàng thật sự khó khăn, tin tưởng Cường đại ca nhất định sẽ giúp nàng. Mặc dù nàng và Cường đại ca thật lâu không có gặp mặt, nhưng Cường đại ca là người từ nhỏ rất yêu thương nàng, nhất định sẽ giúp nàng!

Cảnh Liệt ngồi một bên nhìn Cung Tiểu Ảnh, điều hắn chờ đợi nhất là nàng mở miệng cầu xin bọn họ không đuổi nàng đi, bởi vì nàng đã không có bất cứ… thân thích gì? Hắn còn nghe nói rằng, mẹ con bọn họ là sống nương tựa lẫn nhau.

Nhìn thấy Cung Tiểu Ảnh kia vẻ mặt không hề kinh hoảng, hắn đã nghĩ, đại khái nàng sẽ quỳ rạp trên mặt đất mà cầu xin bọn họ. Nhưng cuối cùng lại là một câu “Ta đã biết!” giống như nàng đã sớm có ý nghĩ muốn rời khỏi Cảnh phủ… hoặc là nàng sớm hơn đã có ý nghĩ rời khỏi nơi này?

“Ngươi thật sự muốn trở về Di Xuân Viện? muốn đi theo con đường nương ngươi trước đây?” Cảnh Liệt âm trầm nhìn dung nhan đẹp hơn rất nhiều so với một năm trước lúc hắn rời khỏi, toàn thân nàng tản mác ra hơi thở của một cô gái thuần mỹ.

“Ta sẽ không đi theo cuộc sống của nương ta trước đây, nhưng mà nơi đó có những người mà ta quen biết, Cường đại thẩm và Cường đại ca bọn họ nhất định sẽ giúp ta.” Nương trước đây không thích nàng đề cập đến Di Xuân Viện, như vậy nàng lại càng không thể làm cho nương tức giận.

“Cường đại thẩm, Cường đại ca? Ngươi lại khẳng định bọn họ nhất định sẽ giúp ngươi sao?”

“Cường đại thẩm trước đây rất thương ta, về phần nhi tử của nàng Cường đại ca, chúng ta là cùng nhau lớn lên, hắn cũng rất thương ta, ta tin tưởng họ sẽ giúp đỡ ta.”

Hắc mâu Cảnh Liệt sâu không lường được khựng lại một cái, lạnh lùng xem xét Cung Tiểu Ảnh.

Không trách được bộ dáng nàng bình chân như vại, thì ra là như vậy, lúc trước ở Di Xuân Viện nàng còn có một Cường đại ca thanh mai trúc mã!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui